Có dao thì ngon sao?
Trẫm cũng có... Ây da, dao đâu?
Quên đi, gậy cũng dùng được.
Lê Mộng nhìn Minh Thù không biết từ đâu lấy ra một cây gậy, còn chưa thấy rõ chỗ cô lấy ra, cây gậy kia đột nhiên hướng phía cô đập tới.
Cô hơi chật vật né tránh, gậy đánh vào cánh tay cô.
Trong nháy mắt đó toàn thân Lê Mộng dựng tóc gáy.
Lạnh cả người.
Giống như cả thân mình đang đặt trong thế giới đầy băng tuyết.
Nữ sinh đối diện hình như hơi bất mãn, có thể nhìn ra từ nụ cười của cô.
Nhưng cô bất mãn chuyện gì?
"Bộp."
Gậy lần nữa đánh tới, đánh bay những ý niệm trong lòng của Lê Mộng không còn gì cả.
Cô không phải đối thủ của cô ta.
Đây là ý nghĩ duy nhất lúc này của Lê Mộng.
Cơ thể Lê Mộng chật vật tránh né trong đống đá vụn, gậy nhiều lần đánh trúng người cô, cái đau này không phải là đau nhức mà là loại đau đớn thấu xương, giống như đánh vào linh hồn.
"Bộp bộp bộp."
"Tiểu bảo bối đừng trốn nữa, không phải lúc nãy còn muốn tiếp xúc thân mật với tôi sao?"
Lê Mộng ôm chặt cánh tay bị tê liệt vẻ mặt nhăn nhó, ai mà muốn tiếp xúc thân mật với cô chứ!
Cô căn bản không thể đến gần cô ta, mặc dù trong tay có dao cũng không làm gì được.
"A..."
Cây gậy đánh vào bụng cô, dao trong tay không cầm chặt rớt sau lưng, giống như đâm rách da cô đau đến chết lặng.
Cô muốn đứng dậy, gậy gộc từ đỉnh đầu hạ xuống rớt xuống cổ họng cô.
[Lê Mộng giá trị thù hận đã đầy.]
"Ây?"
Minh Thù nghiêng đầu nghi ngờ sao lại đầy rồi, trẫm còn chưa bắt đầu thương yêu cô ta thật tận tình mà.
"Anh tôi ở đâu?" Minh Thù ngồi xổm người xuống hỏi: "Ngoan ngoãn nói cho tôi biết, nếu không... tôi sẽ giết chết cậu."
"Cậu dám?" Đôi mắt Lê Mộng đỏ ửng lên ánh mắt như muốn giết người, Minh Thù đoán chừng đã bị cắt thành từng mảnh nhỏ.
Minh Thù cười khẽ: "Có cái gì không dám, dù sao tôi cũng phải chết, kéo cậu cùng chịu tội thay cũng xem như có lời."
"Cậu không dám..." Trong lòng Lê Mộng đã không còn chắc chắn, cô ta muốn chết sao? Bệnh tim của cô... trước khi trọng sinh cô có nghe nói, quả thực cô ta không sống được bao lâu.
Nhưng mà cái chết...
Tại sao lại có thể nói bừa như vậy.
Một người đã từng chết qua một lần, hiện tại cô vẫn còn sợ.
Cô không muốn chết.
Minh Thù nhặt cây dao của Lê Mộng làm rơi xuống lên, đặt vào cổ cô ta giọng nói tùy ý: "Sao tôi lại không dám chứ."
Dao nhỏ xước rách da.
Tia máu tươi ấm áp chảy ra.
Trong chốc lát, sắc mặt Lê Mộng tái nhợt.
Trong ánh mắt toàn là hận thù hiện lên chút hoảng sợ.
Giờ khắc này, cô tin tưởng cô gái trước mặt này thật sự có có thể sẽ giết mình.
"Anh... Anh của cậu, anh của cậu ở... ở..." Ngón tay Lê Mộng chỉ một phương hướng.
Minh Thù nhìn qua hướng bên đó, cũng không phải là những ngôi nhà mà Lê Mộng lúc nãy muốn cô đi lên mà là những tòa nhà ở phía sau.
Lê Mộng thừa dịp lúc Minh Thù nhìn bên đó đột nhiên tấn công Minh Thù, nhanh chóng lộn một vòng sang bên cạnh, dao nhỏ xước qua cổ cô kéo thành một đường rách những giọt máu rơi xuống.
Lê Mộng không để ý tới vết thương trên cổ, chân tay luýnh quýnh đứng lên.
Cô phải rời khỏi nơi này.
Cô gái này...
Chính là ác ma.
"Bộp!"
Gáy Lê Mộng tê buốt cả người ngã xuống đất, trước mắt toàn một màu đen.
Màn cuối cùng là khuôn mặt cười một cách tự nhiên của cô gái.
Giọng nói mơ hồ truyền đến: "Tôi không giết người."
Một người diễn viên giỏi, chính là phải tin tưởng lời mình nói là sự thật.
-
Trong căn phòng cũ nát, Giản Thư và Lê Nhạc bị trói riêng ra trên một chiếc ghế dựa, hôn mê bất tỉnh.
Hàn Ứng ngồi đối diện bọn họ, lặng lẽ nhìn chằm chằm bọn hắn.
Giản Thư tỉnh lại trước, đầu óc mờ mịt giống như đã bị người ta đánh từng trận đau buốt.
Ánh mắt mơ hồ dần dần rõ ràng.
Nhiều cái bóng từ từ hợp nhất lại trong mắt hắn.
"Hàn... Ứng."
Giản Thư chật vật lên tiếng.
Công trường này gần đây hơi kỳ lạ, những công nhân nói có ma quỷ, hắn cùng Lê Nhạc đến xem trước không ngờ lại gặp phải Hàn Ứng.
Giản Thư thử giật giật cơ thể trói rất chặt.
"Giản Thư." Hàn Ứng hận cắn răng: "Cậu đã rơi vào tay tôi."
Giản Thư ngẩng đầu chống lại ánh mắt Hàn Ứng: "Cậu muốn làm gì?"
"Làm cái gì?"
Hàn Ứng cười lạnh đứng lên, lúc đi lại rõ ràng hơi khập khiễng.
Chỗ hắn đứng cách Giản Thư mấy bước, cao ngạo nhìn xuống toàn bộ: "Chuyện tốt của em gái cậu làm, chẳng lẽ tôi không nên đòi lại?"
Hắn chỉ vào chân mình.
"Chuyện này liên quan gì đến Hề Hề?" Giản Thư âm trầm.
"A!" Hàn Ứng che miệng cười khó hiểu: "Xem ra cậu còn không biết, em gái bảo bối của cậu chính là một người vô cùng độc ác sao."
"Nếu không phải tại cô ta, hiện tại tôi làm sao lại biến thành bộ dạng thế này!"
Giọng Hàn Ứng đột nhiên cất cao.
Cô ta chẳng những làm chân hắn bị thương còn thân thiết với Hàn Thiến.
Hắn bảo Lê Mộng hẹn cô không ngờ người đến lại là Hàn Thiến, Lê Mộng ngu xuẩn kia hại Hàn Thiến trở về kiện cáo, làm địa vị bây giờ của hắn ở Hàn gia xuống dốc không phanh.
Hàn Thiến con nhỏ chết tiệt đó còn không ngừng gây phiền phức cho hắn.
Tất cả những chuyện này đều vì Giản Hề...
"Cậu nói bậy bạ gì đó." Giản Thư cau mày: "Hàn Ứng cậu bất mãn cái gì thì nhắm đến tôi, Hề Hề không liên quan gì đến ân oán của chúng ta!"
Hắn tuyệt đối không cho phép bất cứ ai làm hại đến em gái mình.
"Ha ha... Tôi nói bậy..."
Hàn Ứng cười to vài tiếng.
Hắn cắn răng nghiến lợi đem chuyện hôm đó kể lại một lần cho Giản Thư, kể cả chuyện ngày trước cô đánh mình cũng kể lại.
"Đây chính là em gái bảo bối mà cậu muốn bảo vệ, cô ta quá độc ác, so với cậu còn tàn bạo hơn nhiều…" Hàn Ứng tấm tắc: "Tôi thật muốn cho cậu xem bộ dạng đó của cô ta, nói thật khi đó tôi còn có hứng thú với cô ta nữa."
Giản Thư không tin lời Hàn Ứng nói.
Hàn Ứng cũng không quan tâm, dù sao hôm nay hắn chính là muốn Giản Thư thay em gái mình trả giá thật đắt.
"Giản Thư, cậu cũng thật tốt số." Hàn Ứng lay người Lê Nhạc còn chưa tỉnh lại: "Chết cũng có người đi theo."
"Cậu dám giết tôi?" Giản Thư bình tĩnh nhìn Hàn Ứng: "Giết tôi rồi, cậu nghĩ rằng mình có thể chạy thoát?"
"Ha ha, ai biết là tôi giết cậu chứ?" Hàn Ứng buông cằm Lê Nhạc ra: "Vì ngày hôm nay, tôi đã chuẩn bị rất lâu làm sao tôi có thể để bị bắt được."
Khuôn mặt Giản Thư tối sầm.
Tên Hàn Ứng này hắn rất hiểu.
Hắn dám nói thế, vậy khẳng định là đã sắp xếp hoàn hảo rồi.
"Vậy cũng chưa chắc."
Hàn Ứng xoay người lại.
Chẳng biết cô gái đứng ở cửa từ lúc nào, cầm một cây gậy cười tủm tỉm nhìn hắn.
"Hề Hề..."
Vẻ mặt bình tĩnh của Giản Thư không còn nữa.
"Em tới đây làm gì, mau đi ngay."
Giản Thư hét lớn với Minh Thù, vì lo lắng sức lực cả người hắn kéo cái ghế lập tức ngã ngửa trên mặt đất.
Hàn Ứng điên rồi, ai biết hắn sẽ làm ra chuyện gì.
Hàn Ứng từ ngây người rồi lấy lại tinh thần, âm trầm cười nói: "Tới đúng lúc lắm, tôi đỡ mất công đi tìm cô..."
Minh Thù lấy gậy trên đầu vai xuống đặt xuống mặt đất, nhẹ bỗng nói một tiếng: "Tôi đã báo cảnh sát."
Hàn Ứng: "…"
Giản Thư: "…"
Trẫm cũng có... Ây da, dao đâu?
Quên đi, gậy cũng dùng được.
Lê Mộng nhìn Minh Thù không biết từ đâu lấy ra một cây gậy, còn chưa thấy rõ chỗ cô lấy ra, cây gậy kia đột nhiên hướng phía cô đập tới.
Cô hơi chật vật né tránh, gậy đánh vào cánh tay cô.
Trong nháy mắt đó toàn thân Lê Mộng dựng tóc gáy.
Lạnh cả người.
Giống như cả thân mình đang đặt trong thế giới đầy băng tuyết.
Nữ sinh đối diện hình như hơi bất mãn, có thể nhìn ra từ nụ cười của cô.
Nhưng cô bất mãn chuyện gì?
"Bộp."
Gậy lần nữa đánh tới, đánh bay những ý niệm trong lòng của Lê Mộng không còn gì cả.
Cô không phải đối thủ của cô ta.
Đây là ý nghĩ duy nhất lúc này của Lê Mộng.
Cơ thể Lê Mộng chật vật tránh né trong đống đá vụn, gậy nhiều lần đánh trúng người cô, cái đau này không phải là đau nhức mà là loại đau đớn thấu xương, giống như đánh vào linh hồn.
"Bộp bộp bộp."
"Tiểu bảo bối đừng trốn nữa, không phải lúc nãy còn muốn tiếp xúc thân mật với tôi sao?"
Lê Mộng ôm chặt cánh tay bị tê liệt vẻ mặt nhăn nhó, ai mà muốn tiếp xúc thân mật với cô chứ!
Cô căn bản không thể đến gần cô ta, mặc dù trong tay có dao cũng không làm gì được.
"A..."
Cây gậy đánh vào bụng cô, dao trong tay không cầm chặt rớt sau lưng, giống như đâm rách da cô đau đến chết lặng.
Cô muốn đứng dậy, gậy gộc từ đỉnh đầu hạ xuống rớt xuống cổ họng cô.
[Lê Mộng giá trị thù hận đã đầy.]
"Ây?"
Minh Thù nghiêng đầu nghi ngờ sao lại đầy rồi, trẫm còn chưa bắt đầu thương yêu cô ta thật tận tình mà.
"Anh tôi ở đâu?" Minh Thù ngồi xổm người xuống hỏi: "Ngoan ngoãn nói cho tôi biết, nếu không... tôi sẽ giết chết cậu."
"Cậu dám?" Đôi mắt Lê Mộng đỏ ửng lên ánh mắt như muốn giết người, Minh Thù đoán chừng đã bị cắt thành từng mảnh nhỏ.
Minh Thù cười khẽ: "Có cái gì không dám, dù sao tôi cũng phải chết, kéo cậu cùng chịu tội thay cũng xem như có lời."
"Cậu không dám..." Trong lòng Lê Mộng đã không còn chắc chắn, cô ta muốn chết sao? Bệnh tim của cô... trước khi trọng sinh cô có nghe nói, quả thực cô ta không sống được bao lâu.
Nhưng mà cái chết...
Tại sao lại có thể nói bừa như vậy.
Một người đã từng chết qua một lần, hiện tại cô vẫn còn sợ.
Cô không muốn chết.
Minh Thù nhặt cây dao của Lê Mộng làm rơi xuống lên, đặt vào cổ cô ta giọng nói tùy ý: "Sao tôi lại không dám chứ."
Dao nhỏ xước rách da.
Tia máu tươi ấm áp chảy ra.
Trong chốc lát, sắc mặt Lê Mộng tái nhợt.
Trong ánh mắt toàn là hận thù hiện lên chút hoảng sợ.
Giờ khắc này, cô tin tưởng cô gái trước mặt này thật sự có có thể sẽ giết mình.
"Anh... Anh của cậu, anh của cậu ở... ở..." Ngón tay Lê Mộng chỉ một phương hướng.
Minh Thù nhìn qua hướng bên đó, cũng không phải là những ngôi nhà mà Lê Mộng lúc nãy muốn cô đi lên mà là những tòa nhà ở phía sau.
Lê Mộng thừa dịp lúc Minh Thù nhìn bên đó đột nhiên tấn công Minh Thù, nhanh chóng lộn một vòng sang bên cạnh, dao nhỏ xước qua cổ cô kéo thành một đường rách những giọt máu rơi xuống.
Lê Mộng không để ý tới vết thương trên cổ, chân tay luýnh quýnh đứng lên.
Cô phải rời khỏi nơi này.
Cô gái này...
Chính là ác ma.
"Bộp!"
Gáy Lê Mộng tê buốt cả người ngã xuống đất, trước mắt toàn một màu đen.
Màn cuối cùng là khuôn mặt cười một cách tự nhiên của cô gái.
Giọng nói mơ hồ truyền đến: "Tôi không giết người."
Một người diễn viên giỏi, chính là phải tin tưởng lời mình nói là sự thật.
-
Trong căn phòng cũ nát, Giản Thư và Lê Nhạc bị trói riêng ra trên một chiếc ghế dựa, hôn mê bất tỉnh.
Hàn Ứng ngồi đối diện bọn họ, lặng lẽ nhìn chằm chằm bọn hắn.
Giản Thư tỉnh lại trước, đầu óc mờ mịt giống như đã bị người ta đánh từng trận đau buốt.
Ánh mắt mơ hồ dần dần rõ ràng.
Nhiều cái bóng từ từ hợp nhất lại trong mắt hắn.
"Hàn... Ứng."
Giản Thư chật vật lên tiếng.
Công trường này gần đây hơi kỳ lạ, những công nhân nói có ma quỷ, hắn cùng Lê Nhạc đến xem trước không ngờ lại gặp phải Hàn Ứng.
Giản Thư thử giật giật cơ thể trói rất chặt.
"Giản Thư." Hàn Ứng hận cắn răng: "Cậu đã rơi vào tay tôi."
Giản Thư ngẩng đầu chống lại ánh mắt Hàn Ứng: "Cậu muốn làm gì?"
"Làm cái gì?"
Hàn Ứng cười lạnh đứng lên, lúc đi lại rõ ràng hơi khập khiễng.
Chỗ hắn đứng cách Giản Thư mấy bước, cao ngạo nhìn xuống toàn bộ: "Chuyện tốt của em gái cậu làm, chẳng lẽ tôi không nên đòi lại?"
Hắn chỉ vào chân mình.
"Chuyện này liên quan gì đến Hề Hề?" Giản Thư âm trầm.
"A!" Hàn Ứng che miệng cười khó hiểu: "Xem ra cậu còn không biết, em gái bảo bối của cậu chính là một người vô cùng độc ác sao."
"Nếu không phải tại cô ta, hiện tại tôi làm sao lại biến thành bộ dạng thế này!"
Giọng Hàn Ứng đột nhiên cất cao.
Cô ta chẳng những làm chân hắn bị thương còn thân thiết với Hàn Thiến.
Hắn bảo Lê Mộng hẹn cô không ngờ người đến lại là Hàn Thiến, Lê Mộng ngu xuẩn kia hại Hàn Thiến trở về kiện cáo, làm địa vị bây giờ của hắn ở Hàn gia xuống dốc không phanh.
Hàn Thiến con nhỏ chết tiệt đó còn không ngừng gây phiền phức cho hắn.
Tất cả những chuyện này đều vì Giản Hề...
"Cậu nói bậy bạ gì đó." Giản Thư cau mày: "Hàn Ứng cậu bất mãn cái gì thì nhắm đến tôi, Hề Hề không liên quan gì đến ân oán của chúng ta!"
Hắn tuyệt đối không cho phép bất cứ ai làm hại đến em gái mình.
"Ha ha... Tôi nói bậy..."
Hàn Ứng cười to vài tiếng.
Hắn cắn răng nghiến lợi đem chuyện hôm đó kể lại một lần cho Giản Thư, kể cả chuyện ngày trước cô đánh mình cũng kể lại.
"Đây chính là em gái bảo bối mà cậu muốn bảo vệ, cô ta quá độc ác, so với cậu còn tàn bạo hơn nhiều…" Hàn Ứng tấm tắc: "Tôi thật muốn cho cậu xem bộ dạng đó của cô ta, nói thật khi đó tôi còn có hứng thú với cô ta nữa."
Giản Thư không tin lời Hàn Ứng nói.
Hàn Ứng cũng không quan tâm, dù sao hôm nay hắn chính là muốn Giản Thư thay em gái mình trả giá thật đắt.
"Giản Thư, cậu cũng thật tốt số." Hàn Ứng lay người Lê Nhạc còn chưa tỉnh lại: "Chết cũng có người đi theo."
"Cậu dám giết tôi?" Giản Thư bình tĩnh nhìn Hàn Ứng: "Giết tôi rồi, cậu nghĩ rằng mình có thể chạy thoát?"
"Ha ha, ai biết là tôi giết cậu chứ?" Hàn Ứng buông cằm Lê Nhạc ra: "Vì ngày hôm nay, tôi đã chuẩn bị rất lâu làm sao tôi có thể để bị bắt được."
Khuôn mặt Giản Thư tối sầm.
Tên Hàn Ứng này hắn rất hiểu.
Hắn dám nói thế, vậy khẳng định là đã sắp xếp hoàn hảo rồi.
"Vậy cũng chưa chắc."
Hàn Ứng xoay người lại.
Chẳng biết cô gái đứng ở cửa từ lúc nào, cầm một cây gậy cười tủm tỉm nhìn hắn.
"Hề Hề..."
Vẻ mặt bình tĩnh của Giản Thư không còn nữa.
"Em tới đây làm gì, mau đi ngay."
Giản Thư hét lớn với Minh Thù, vì lo lắng sức lực cả người hắn kéo cái ghế lập tức ngã ngửa trên mặt đất.
Hàn Ứng điên rồi, ai biết hắn sẽ làm ra chuyện gì.
Hàn Ứng từ ngây người rồi lấy lại tinh thần, âm trầm cười nói: "Tới đúng lúc lắm, tôi đỡ mất công đi tìm cô..."
Minh Thù lấy gậy trên đầu vai xuống đặt xuống mặt đất, nhẹ bỗng nói một tiếng: "Tôi đã báo cảnh sát."
Hàn Ứng: "…"
Giản Thư: "…"
/1666
|