Hoan Lạc Thành.
Ý nghĩa như tên là nơi tìm hoan lạc.
Lúc này mới vừa lên đèn, đúng lúc Hoan Lạc Thành bắt đầu giờ làm việc.
Cố Tri trực tiếp lấy ra một tấm hình, đặt ở trước mặt quản lý: “Gặp qua người này chưa?”
“Cố tiên sinh, anh đây là...” Quản lý nhận ra Cố Tri là khách quý cao cấp của bọn họ.
Nhưng khi thấy Cố Tri lấy ra giấy tờ, hắn vẫn có chút mông lung.
Đang đùa gì chứ?
Bây giờ lá gan người giàu đều lớn như vậy sao?
“Xử lý án, giấy chứng nhận là thật.” Cố Tri chỉ chỉ vào ảnh chụp: “Gặp qua chưa?”
Quản lý suy nghĩ một chút, cầm ảnh lên cẩn thận nhìn một lần.
Hắn nhíu mày, hiển nhiên không biết, hắn đem ảnh đưa cho người bên cạnh.
Đối phương lắc đầu, quản lý cho tất cả nhân viên đều tới nhìn qua.
Thế nhưng người tới nơi này thực sự rất nhiều.
Bọn họ chỉ có thể nhớ ba loại người.
Loại thứ nhất khách quen có tiền có thế, loại thứ hai gây ra chuyện ồn ào gì đó, loại thứ ba nhân viên đặc biệt thường ra vào nơi này.
Nhưng hiển nhiên vị Lữ Giai Kỳ này cũng không phải là khách quen, cũng không phải làm nghề đó.
Minh Thù biết được nơi này từ miệng con quỷ kia.
Cố Tri lại là từ chỗ nào biết được?
“Có thể tùy ý xem qua?” Cố Tri cất lại ảnh, chỉ trong Hoan Lạc Thành.
Hỏi là hỏi như vậy, nhưng người đã đi vào bên trong.
“Có thể có thể, muốn tôi tìm cho mọi người...” Quản lý nhớ tới người này rất quen thược đối với nơi này, tự động đem lời nuốt trở về.
Người này không phải sẽ tới chỗ bọn họ nằm vùng chứ?
May mà bọn họ là chỗ ăn chơi đứng đắn.
“Cố tiên sinh... mời vào bên trong.”
Cố Tri đi vào bên trong một cách quen thuộc.
“Không phải anh mới vừa tiếp nhận vụ án này thôi à, làm sao lại điều tra tới đây?” Minh Thù vừa đi vừa hỏi.
“Cục tỉnh vẫn quan tâm vụ án này.” Cố Tri cúi đầu gửi đi tin nhắn: “Tôi nhận hồ sơ đã được một khoảng thời gian đi điều tra một chút, không phải ai cũng giống đám phế vật ở cục thành phố.”
Tổng đội trưởng đến từ cục tỉnh khinh bỉ.
Minh Thù rất nghi hoặc: “Anh làm thế nào lại không bị khai trừ?”
Cố Tri ngẩng đầu, điện thoại di động chiếu sáng khuôn mặt anh tuấn của hắn, hắn chậm rãi cười rộ lên, ghé sát vào Minh Thù: “Có tiền.”
Minh Thù: “...”
Có tiền thì giỏi lắm sao!
Cố Tri rất nhanh thu tầm mắt lại, ngẩng đầu nhìn gian phòng VIP một chút, lại đi về phía trước một khoảng cách ngắn, đẩy cửa phòng VIP ra.
Trong phòng rất ồn ào.
“Uống uống uống!”
“Đều đừng cản tôi, ngày hôm nay tôi không phải chuốc cho hắn say mèm!”
“Rót thêm nữa đi!”
Tiếng nhạc đinh tai nhức óc và tiếng người hòa vào nhau, tạo thành tạp âm.
Phòng VIP đều là nam, không thấy được nữ, đám người kia cũng không kiêng kỵ gì, thậm chí cởi chỉ còn lại có một chiếc quần trong.
Cố Tri tắt nhạc đi, nhạc dừng lại, phòng VIP cũng theo đó yên tĩnh lại.
Mọi người quay đầu nhìn về phía hắn.
“Ôi, Cố đội trưởng, không phải anh đến để kiểm tra chứ? Chúng tôi rất lành mạnh đấy nhé!” Một người đàn ông trong đó lên tiếng trước.
“Mặc quần vào.” Cố Tri liếc người đàn ông không mặc quần.
Người đàn ông mới vừa rồi còn khí thế, Cố Tri vừa nói hắn lập tức ôm người, vọt trở về người phía sau nhóm người, răm rắp mặc quần.
Mọi người có chút kỳ quái, Cố Tri đây là đang phát bệnh gì?
Mọi người đều từng tắm chung phòng cũng từng đọ của nhau, có cái gì không thể nhìn?
Có người nhìn thấy Minh Thù, lập tức chọc người bên cạnh, bọn họ lúc này mới phát hiện phía sau Cố Tri còn có một cô gái.
Nữ, sống, biết thở hổn hển!
Ối!
Ngày hôm nay tất cả mọi người uống nhiều rồi sao?
Mọi người cùng nhau dụi mắt xác định không nhìn lầm, lập tức mập mờ nháy mắt với Cố Tri.
“Khó có được khó có được, Cố đội trưởng thế mà lại mang phụ nữ qua đây. Ngày hôm nay có thể uống thỏa thích, lần trước anh chạy nhanh làm hại tôi bị chuốc suýt chút nữa vào viện.”
“Cố đội trưởng còn không giới thiệu một chút?”
“Cố đội trưởng đây là cây vạn tuế ra hoa rồi sao!”
Mọi người ồn ào.
Cố Tri mở hết đèn trong phòng VIP lên, gian phòng lập tức sáng rực.
“Đây là cố vấn cục cảnh sát thành phố mời đến.” Cố Tri như cười như không nhìn Minh Thù: “Nhưng cố vấn Thiên bằng lòng thì hoa này cũng có thể nở.”
Minh Thù chớp mắt, đặc biệt chân thành, đặc biệt vô tội: “Cây hoa cúc?”
“Phụt...”
“Ha ha!”
“Ha ha ha...”
Một đám người cười đến đau cả bụng.
Cố Tri khóe miệng co giật hai cái, cố nén kích động bộc phát.
“Có buồn cười như vậy không?”
“Ôi không được, tôi muốn cười chết đi mất, ha ha...”
Cố Tri đặt bàn tay đánh bộp lên trên vai người đàn ông đang cười đến ngặt nghẽo: “Buồn cười lắm sao?”
“Buồn... ha ha...” Người đàn ông cười đến không dừng được.
Cố Tri mắt híp một cái, kéo cổ áo khiến hắn ngã trên mặt đất.
“Ui da...” Người đàn ông đau đớn tiếng kêu la: “Cố Tri, cậu mưu sát à! Eo của tôi... đau quá, mau đỡ tôi đứng lên.”
“Ít sống về đêm chút đi là sẽ không đau, cẩn thận về sau phúc khó giữ được.” Cố Tri hất tay của hắn ra, trực tiếp đi ngang qua hông hắn, mở một chai bia: “Thu dọn một chút.”
Những người còn lại lập tức dọn bàn sạch sẽ một chút.
Người đàn ông từ dưới đất bò dậy: “Cố Tri, miệng cậu không tích chút đức được sao?”
“Không thể.”
Người đàn ông: “...”
Người đàn ông quay đầu nhìn về phía Minh Thù, đảo mắt hai vòng nhiệt tình chào đón: “Cô gái đến đây, mời ngồi, ăn hoa quả không? Nho khô, đậu phộng...”
Cố Tri uống hai ngụm bia, nhìn bên người Minh Thù chất đầy các loại đồ ăn vặt.
Minh Thù ý cười đầy mặt, nói với vẻ đặc biệt nhẹ nhàng dịu dàng.
Giả tạo!
Phụ nữ dối trá!
Nhưng càng nhìn chân mày Cố Tri càng nhíu lại.
Cô không từ chối sao?
Loại này t*ng trùng lên não ngu xuẩn có cái gì đáng nói.
Cô mà từ chối đồ ăn vặt mới lạ.
Cầm đồ ăn vặt có thể hét cô lên trời.
Đột nhiên cảm thấy nghẹn đắng họng là làm sao.
Đây là vợ lão tử mà!
“Nhiệt tình quá rồi đấy.” Cố Tri kéo người về, ném ảnh qua: “Đi hỏi một chút, người nào ở đây đã gặp qua người này.”
“Đây là ai?”
“Hỏi nhiều như vậy làm cái gì, nhanh đi!” Cố Tri đá hắn một cái.
“Chà chà...” Người đàn ông búng một tấm ảnh: “Cây vạn tuế nghìn năm không nở hoa, vừa nở lại ra hai đóa.”
Cố Tri cầm chai bia, sắc mặt nhàn nhạt nhìn hắn: “Hà Nhân Niệm.”
Người đàn ông lập tức hạ giọng: “Đi ngay đây, cố đội trưởng đừng nóng giận, tiểu nhân đi luôn đây.”
Hà Nhân Niệm đem ảnh chụp cho những người khác xem, cho mỗi người bọn họ đi vào trong hỏi.
Mọi người đều chơi cùng nhau, quan hệ chồng chéo với nhau rất rộng, những quan hệ mang lại bởi các yếu tố gia thế địa vị mạng lưới rất rộng.
Hà Nhân Niệm chỉ là bảo người khác đi tìm, nhưng chính mình lại không đi, không biết có ý gì hắn chỉ luôn vây quanh Minh Thù.
Thừa dịp Hà Nhân Niệm rời đi, Cố Tri gác chéo chân ngồi bên cạnh Minh Thù lên tiếng.
“Hạn chế tiếp xúc với người kia.”
“Vì sao?”
Cố Tri cười khẽ: “Phụ nữ hắn ngủ cùng qua có thể móc thành dây xích.”
“Vậy biết cách sống lắm.”
Cố Tri: “...” Hắn biết cách sống liên quan gì tới cô chứ!
“Ha ha...” Hà Nhân Niệm bưng khay trái cây trở về, nghe lời nói Minh Thù cười đến suýt chút nữa không cầm nổi khay trái cây: “Cố tổng đội trưởng biết cái gì gọi là yêu quái ắt tự có trời thu nạp không?”
Ý nghĩa như tên là nơi tìm hoan lạc.
Lúc này mới vừa lên đèn, đúng lúc Hoan Lạc Thành bắt đầu giờ làm việc.
Cố Tri trực tiếp lấy ra một tấm hình, đặt ở trước mặt quản lý: “Gặp qua người này chưa?”
“Cố tiên sinh, anh đây là...” Quản lý nhận ra Cố Tri là khách quý cao cấp của bọn họ.
Nhưng khi thấy Cố Tri lấy ra giấy tờ, hắn vẫn có chút mông lung.
Đang đùa gì chứ?
Bây giờ lá gan người giàu đều lớn như vậy sao?
“Xử lý án, giấy chứng nhận là thật.” Cố Tri chỉ chỉ vào ảnh chụp: “Gặp qua chưa?”
Quản lý suy nghĩ một chút, cầm ảnh lên cẩn thận nhìn một lần.
Hắn nhíu mày, hiển nhiên không biết, hắn đem ảnh đưa cho người bên cạnh.
Đối phương lắc đầu, quản lý cho tất cả nhân viên đều tới nhìn qua.
Thế nhưng người tới nơi này thực sự rất nhiều.
Bọn họ chỉ có thể nhớ ba loại người.
Loại thứ nhất khách quen có tiền có thế, loại thứ hai gây ra chuyện ồn ào gì đó, loại thứ ba nhân viên đặc biệt thường ra vào nơi này.
Nhưng hiển nhiên vị Lữ Giai Kỳ này cũng không phải là khách quen, cũng không phải làm nghề đó.
Minh Thù biết được nơi này từ miệng con quỷ kia.
Cố Tri lại là từ chỗ nào biết được?
“Có thể tùy ý xem qua?” Cố Tri cất lại ảnh, chỉ trong Hoan Lạc Thành.
Hỏi là hỏi như vậy, nhưng người đã đi vào bên trong.
“Có thể có thể, muốn tôi tìm cho mọi người...” Quản lý nhớ tới người này rất quen thược đối với nơi này, tự động đem lời nuốt trở về.
Người này không phải sẽ tới chỗ bọn họ nằm vùng chứ?
May mà bọn họ là chỗ ăn chơi đứng đắn.
“Cố tiên sinh... mời vào bên trong.”
Cố Tri đi vào bên trong một cách quen thuộc.
“Không phải anh mới vừa tiếp nhận vụ án này thôi à, làm sao lại điều tra tới đây?” Minh Thù vừa đi vừa hỏi.
“Cục tỉnh vẫn quan tâm vụ án này.” Cố Tri cúi đầu gửi đi tin nhắn: “Tôi nhận hồ sơ đã được một khoảng thời gian đi điều tra một chút, không phải ai cũng giống đám phế vật ở cục thành phố.”
Tổng đội trưởng đến từ cục tỉnh khinh bỉ.
Minh Thù rất nghi hoặc: “Anh làm thế nào lại không bị khai trừ?”
Cố Tri ngẩng đầu, điện thoại di động chiếu sáng khuôn mặt anh tuấn của hắn, hắn chậm rãi cười rộ lên, ghé sát vào Minh Thù: “Có tiền.”
Minh Thù: “...”
Có tiền thì giỏi lắm sao!
Cố Tri rất nhanh thu tầm mắt lại, ngẩng đầu nhìn gian phòng VIP một chút, lại đi về phía trước một khoảng cách ngắn, đẩy cửa phòng VIP ra.
Trong phòng rất ồn ào.
“Uống uống uống!”
“Đều đừng cản tôi, ngày hôm nay tôi không phải chuốc cho hắn say mèm!”
“Rót thêm nữa đi!”
Tiếng nhạc đinh tai nhức óc và tiếng người hòa vào nhau, tạo thành tạp âm.
Phòng VIP đều là nam, không thấy được nữ, đám người kia cũng không kiêng kỵ gì, thậm chí cởi chỉ còn lại có một chiếc quần trong.
Cố Tri tắt nhạc đi, nhạc dừng lại, phòng VIP cũng theo đó yên tĩnh lại.
Mọi người quay đầu nhìn về phía hắn.
“Ôi, Cố đội trưởng, không phải anh đến để kiểm tra chứ? Chúng tôi rất lành mạnh đấy nhé!” Một người đàn ông trong đó lên tiếng trước.
“Mặc quần vào.” Cố Tri liếc người đàn ông không mặc quần.
Người đàn ông mới vừa rồi còn khí thế, Cố Tri vừa nói hắn lập tức ôm người, vọt trở về người phía sau nhóm người, răm rắp mặc quần.
Mọi người có chút kỳ quái, Cố Tri đây là đang phát bệnh gì?
Mọi người đều từng tắm chung phòng cũng từng đọ của nhau, có cái gì không thể nhìn?
Có người nhìn thấy Minh Thù, lập tức chọc người bên cạnh, bọn họ lúc này mới phát hiện phía sau Cố Tri còn có một cô gái.
Nữ, sống, biết thở hổn hển!
Ối!
Ngày hôm nay tất cả mọi người uống nhiều rồi sao?
Mọi người cùng nhau dụi mắt xác định không nhìn lầm, lập tức mập mờ nháy mắt với Cố Tri.
“Khó có được khó có được, Cố đội trưởng thế mà lại mang phụ nữ qua đây. Ngày hôm nay có thể uống thỏa thích, lần trước anh chạy nhanh làm hại tôi bị chuốc suýt chút nữa vào viện.”
“Cố đội trưởng còn không giới thiệu một chút?”
“Cố đội trưởng đây là cây vạn tuế ra hoa rồi sao!”
Mọi người ồn ào.
Cố Tri mở hết đèn trong phòng VIP lên, gian phòng lập tức sáng rực.
“Đây là cố vấn cục cảnh sát thành phố mời đến.” Cố Tri như cười như không nhìn Minh Thù: “Nhưng cố vấn Thiên bằng lòng thì hoa này cũng có thể nở.”
Minh Thù chớp mắt, đặc biệt chân thành, đặc biệt vô tội: “Cây hoa cúc?”
“Phụt...”
“Ha ha!”
“Ha ha ha...”
Một đám người cười đến đau cả bụng.
Cố Tri khóe miệng co giật hai cái, cố nén kích động bộc phát.
“Có buồn cười như vậy không?”
“Ôi không được, tôi muốn cười chết đi mất, ha ha...”
Cố Tri đặt bàn tay đánh bộp lên trên vai người đàn ông đang cười đến ngặt nghẽo: “Buồn cười lắm sao?”
“Buồn... ha ha...” Người đàn ông cười đến không dừng được.
Cố Tri mắt híp một cái, kéo cổ áo khiến hắn ngã trên mặt đất.
“Ui da...” Người đàn ông đau đớn tiếng kêu la: “Cố Tri, cậu mưu sát à! Eo của tôi... đau quá, mau đỡ tôi đứng lên.”
“Ít sống về đêm chút đi là sẽ không đau, cẩn thận về sau phúc khó giữ được.” Cố Tri hất tay của hắn ra, trực tiếp đi ngang qua hông hắn, mở một chai bia: “Thu dọn một chút.”
Những người còn lại lập tức dọn bàn sạch sẽ một chút.
Người đàn ông từ dưới đất bò dậy: “Cố Tri, miệng cậu không tích chút đức được sao?”
“Không thể.”
Người đàn ông: “...”
Người đàn ông quay đầu nhìn về phía Minh Thù, đảo mắt hai vòng nhiệt tình chào đón: “Cô gái đến đây, mời ngồi, ăn hoa quả không? Nho khô, đậu phộng...”
Cố Tri uống hai ngụm bia, nhìn bên người Minh Thù chất đầy các loại đồ ăn vặt.
Minh Thù ý cười đầy mặt, nói với vẻ đặc biệt nhẹ nhàng dịu dàng.
Giả tạo!
Phụ nữ dối trá!
Nhưng càng nhìn chân mày Cố Tri càng nhíu lại.
Cô không từ chối sao?
Loại này t*ng trùng lên não ngu xuẩn có cái gì đáng nói.
Cô mà từ chối đồ ăn vặt mới lạ.
Cầm đồ ăn vặt có thể hét cô lên trời.
Đột nhiên cảm thấy nghẹn đắng họng là làm sao.
Đây là vợ lão tử mà!
“Nhiệt tình quá rồi đấy.” Cố Tri kéo người về, ném ảnh qua: “Đi hỏi một chút, người nào ở đây đã gặp qua người này.”
“Đây là ai?”
“Hỏi nhiều như vậy làm cái gì, nhanh đi!” Cố Tri đá hắn một cái.
“Chà chà...” Người đàn ông búng một tấm ảnh: “Cây vạn tuế nghìn năm không nở hoa, vừa nở lại ra hai đóa.”
Cố Tri cầm chai bia, sắc mặt nhàn nhạt nhìn hắn: “Hà Nhân Niệm.”
Người đàn ông lập tức hạ giọng: “Đi ngay đây, cố đội trưởng đừng nóng giận, tiểu nhân đi luôn đây.”
Hà Nhân Niệm đem ảnh chụp cho những người khác xem, cho mỗi người bọn họ đi vào trong hỏi.
Mọi người đều chơi cùng nhau, quan hệ chồng chéo với nhau rất rộng, những quan hệ mang lại bởi các yếu tố gia thế địa vị mạng lưới rất rộng.
Hà Nhân Niệm chỉ là bảo người khác đi tìm, nhưng chính mình lại không đi, không biết có ý gì hắn chỉ luôn vây quanh Minh Thù.
Thừa dịp Hà Nhân Niệm rời đi, Cố Tri gác chéo chân ngồi bên cạnh Minh Thù lên tiếng.
“Hạn chế tiếp xúc với người kia.”
“Vì sao?”
Cố Tri cười khẽ: “Phụ nữ hắn ngủ cùng qua có thể móc thành dây xích.”
“Vậy biết cách sống lắm.”
Cố Tri: “...” Hắn biết cách sống liên quan gì tới cô chứ!
“Ha ha...” Hà Nhân Niệm bưng khay trái cây trở về, nghe lời nói Minh Thù cười đến suýt chút nữa không cầm nổi khay trái cây: “Cố tổng đội trưởng biết cái gì gọi là yêu quái ắt tự có trời thu nạp không?”
/1666
|