Đứa trẻ bước một bước, quay đầu nhìn một lần bị Mạnh Hàn mang đi.
Mạnh Hàn từ đầu đến cuối chưa từng nói câu nào với Minh Thù.
Hắn ngày hôm nay đứng ra, đều là vì Hàng Tử Thần.
“Cám ơn cô.”
Nữ quỷ bay ở bên cạnh Minh Thù, thân thể của nó nhạt nhiều so với Minh Thù nhìn thấy trước đó.
“Ngươi làm sao...”
Nữ quỷ cười đến xán lạn: “Tôi phải đi rồi. Chỉ có quỷ chấp niệm rất sâu mới có thể lưu lại ở thế giới này, lúc tôi chết, chỉ đặc biệt muốn đánh cái tên mập này, nhưng tôi không dám giết người... haiz, thôi bỏ đi.”
Nữ quỷ có chút yếu đi.
Quỷ có chấp niệm sâu mới ở lại đây được?
Nhưng bọn họ lưu lại cũng không làm được gì mà...
Nữ quỷ thân thể càng lúc càng mờ nhạt, thời điểm nữ quỷ hoàn toàn biến mất, cô nhìn thấy có một luồng khí trực tiếp hướng phía cô bay tới.
Tiếp theo đó cô cũng cảm giác thân thể nhẹ đi không ít, một sức mạnh rất kỳ quái bắt đầu đi khắp người.
Đây là chuyện gì?
Có thể tạo thành thương tổn đối với thân thể hay không?
Về sau còn có thể thoải mái ăn đồ ăn vặt sao?
Minh Thù sờ sờ cánh tay, không có cảm giác gì khác lạ.
“Không nhìn ra, cố vấn Thiên và Mạnh Hàn có quen biết.”
Cố Tri im lặng không tiếng động đứng ở cửa, hai tay cho vào túi, hất cằm như cười như không liếc nhìn cô.
“Tôi và người nào có quen biết, liên quan gì tới anh.”
Minh Thù theo bản năng phản bác lại.
Tiểu yêu tinh chính là dùng để phản bác! Không sai!
Cố Tri bị nghẹn họng.
“Đúng là không có liên quan gì tới tôi.”
Cố Tri xoay người rời đi, biểu cảm đặc biệt bình tĩnh.
Đáy lòng sớm đã bị lớp màn bao phủ.
Lão tử muốn giết chết cô!
Cố Tri đi rất nhanh, Minh Thù đi ra ngoài đã không thấy bóng người.
Minh Thù cũng lười để ý hắn.
Tiểu yêu tinh không nghe lời, gạt qua một bên là được.
Cô đi ra ngoài Hoan Lạc Thành quan sát một chút gần đó, dựa theo cách nói của nữ quỷ, lúc đó Lữ Giai Kỳ và người kia gây gổ đứng ở góc đường, có thể lọt vào camera giám sát cũng không nhiều.
Minh Thù trực tiếp đi cục cảnh sát tìm Trần Văn.
Đoạn băng ghi hình rất nhanh đã đưa đến tay Minh Thù.
Xem đoạn băng camera giám sát thực sự là một chuyện khô khan, hơn nữa cô còn không biết cụ thể là ngày nào, chỉ có thể xem từ ngày 16 tháng 5 trở về trước.
Minh Thù ôm một đống đồ ăn vặt, chiếm lấy một cái bàn làm việc, gác chéo chân.
Cảnh sát viên đi ngang qua, đều cho là cô đang xem phim, kết quả vào sát vừa nhìn phát hiện hóa ra là băng ghi hình giám sát.
Bọn họ xem băng ghi hình giám sát đó cũng đều hận không thể dán mắt vào trong đó, cô còn vừa ăn vừa xem nghiêm túc sao? Trời ơi! Còn tua nhanh?
Trần đội trưởng!
Đây đâu phải là đang tìm manh mối chứ?
Minh Thù đột nhiên nhấp bàn phím một cái, tiếp đó mọi người cứ nhìn cô nhanh tay nhấp mấy cái, hình ảnh dừng lại.
Buổi tối máy quay giám sát chất lượng không tốt.
Trong hình, có hai bóng người đứng ở góc đường, dựa vào hình ảnh này xem hai người tiếp xúc chân tay.
“Đây là Lữ Giai Kỳ sao?” Minh Thù hỏi cảnh sát viên bên cạnh.
“...” Ngay cả người bị hại đều không nhận ra? Cảnh sát viên quan sát kỹ vài lần, nói ra một chữ: “Vâng.”
Minh Thù lúc này mới đem băng ghi hình giám sát lui trở về thời điểm hai người này xuất hiện.
Lữ Giai Kỳ đầu tiên là cùng một người đàn ông xuất hiện ở cửa Hoan Lạc Thành, ôm ôm ấp ấp, nhìn qua vô cùng thân mật.
Nhưng sau đó lại có một người khác xuất hiện, người trong đoạn băng ghi hình cao hơn không ít so với Lữ Giai Kỳ, tóc ngắn phải là một đàn ông.
Người đàn ông kéo Lữ Giai Kỳ lại, Lữ Giai Kỳ dường như bảo người đàn ông kia đi trước, cô và đàn ông còn lại đến góc đường.
Hai người không biết nói gì đó, bắt đầu có tiếp xúc chân tay.
Cuối cùng là Lữ Giai Kỳ có động tác đẩy người kia ra rất mạnh rồi chạy mất.
“Trần đội trưởng, cố vấn Thiên có phát hiện mới ở đây.”
Trần Văn vừa lúc ở trong cục, rất nhanh chạy tới, tiện tay đưa cho Minh Thù giấy tờ cố vấn tạm thời của cô vừa được làm xong.
“Người kia là ai?” Trần Văn nhìn đoạn ghi hình giám sát.
“Đang điều tra...”
Vì phát hiện đầu mối mới, tổ người chuyên án đều có vẻ rất hưng phấn.
“Trần Văn.”
Trần Văn đang chờ kết quả, đột nhiên nghe Minh Thù gọi mình: “Sao vậy, có phát hiện mới?”
Minh Thù nháy mắt, vô tội cười nói: “Có bữa ăn khuya không?”
Trần Văn: “...”
Trong tay cô không phải còn đang ôm đồ ăn vặt sao?
Ăn ăn ăn!
Cô ngoài ăn ra...
Nghĩ đến manh mối bọn họ đang điều tra, Trần Văn hít thở sâu một hơi, căn dặn người bên cạnh: “Đi gọi bữa ăn khuya, những người còn đang làm thêm giờ cũng gọi một phần, tôi trả tiền.”
Gần đây tăng ca suốt, mọi người mặc dù không có câu oán thán, thế nhưng tìm không được hung thủ, sĩ khí giảm sút.
Ngày hôm nay thật vất vả mới có chút manh mối, hắn mời ăn khuya cổ vũ sĩ khí.
-
Tiểu khu Hoa Hải.
Người bị hại thứ năm, Kha Lan chính là ở tiểu khu đó.
Kha Lan ở phòng số hai.
Bọn họ hiện tại ở phòng số năm.
Nhưng tại cửa phòng số năm thấy được Cố Tri.
Cố Tri vẫn như cũ không mặc cảnh phục, một thân đắt đỏ giá trị thấp hơn tiền lương một năm của người ta.
Trên cổ tay mang theo đồng hồ đeo tay giá trị cả triệu đồng.
Toàn thân trên dưới đều lộ ra ba chữ to “tôi có tiền”.
Đương nhiên nếu như không phải thời điểm đặc thù, Trần Văn thường cũng không phải mặc cảnh phục.
Hôm đó đi tìm Minh Thù ăn mặc cảnh phục, vì đúng lúc làm lễ ở nhà giáo sư, kết thúc hắn mới trực tiếp tới.
Bên cạnh Cố Tri còn có một thanh niên, chắc là cùng đi với hắn.
Thanh niên nói một tiếng: “Trần đội trưởng.”
Trần Văn biểu cảm khá là quái dị: “Cố tổng đội trưởng tại sao lại ở chỗ này?”
Ngày hôm qua hắn trở về thì thấy văn kiện được đưa đến.
Ngày hôm nay Cố Tri hẳn là đến cục báo danh, sao lại đến nơi này?
Ánh mắt Cố Tri đảo qua trên người Minh Thù: “Mọi người tại sao cũng ở chỗ này?”
Minh Thù chép miệng một tiếng: “Anh có thể điều tra được, chúng tôi lại không thể điều tra được sao?”
Cố Tri: “Trần đội trưởng, người của anh đối với tôi tuyệt không có thiện chí mà.”
Ánh mắt Minh Thù chống lại với Cố Tri, bầu không khí dường như đều có tiếng đùng đùng vang lên.
Trần Văn: “...”
Hai người này kiếp trước có thù sao?
Cố Tri bây giờ là thủ trưởng, Trần Văn lưỡng lự hai giây trả lời: “Chúng tôi điều tra được Lữ Giai Kỳ từng có xung đột với giáo sư đại học Y khoa nghệ thuật.”
Thanh niên có chút kỳ quái: “Trần đội trưởng làm sao điều tra được?”
Manh mối là Cố tổng đội trưởng cung cấp, bọn họ theo đó điều tra, lúc này mới điều tra đến nơi đây.
Làm sao cục thành phố cũng điều tra được?
Trần Văn đơn giản rõ ràng nói tóm tắt: “Camera giám sát.”
Vì lúc trước chưa từng có người biết Lữ Giai Kỳ từng đến Hoan Lạc Thành, tự nhiên cũng không điều tra được máy quay giám sát.
Cố Tri có chút nghi hoặc, ngày hôm qua lúc hắn nhận được tin, cô rõ ràng không ở đó, sau đó hắn đi hỏi Tề Thành mới biết được.
Cho nên hắn khẳng định không cùng đường với mình.
Lữ Giai Kỳ và Tề Thành qua lại cẩn thận, hoặc có lẽ là Lữ Giai Kỳ và người bên ngoài giao du đều hết sức cẩn thận, từ đánh giá của người ở trường học đối với cô là có thể nhìn ra.
Cô từ đâu mà biết được?
“Cảnh sát Cố đợi lâu rồi.”
Nhưng vào lúc này, bảo vệ tiểu khu Hoa Hải đã vội vã chạy tới.
Không khí quái dị của hai bên bị phá vỡ.
Bảo vệ mở rộng cửa cho bọn họ, cho rằng Minh Thù và Trần Văn là cùng Cố Tri đến nên cũng không hỏi nhiều, dẫn bọn họ lên lầu.
Tiểu khu Hoa Hải là tiểu khu hạng sang, từ gác cổng đến thang máy, đều cần quẹt thẻ.
“Giáo sư Hầu Nhã Chi ở phòng 708.”
Trần Văn hỏi: “Một phòng ở này bao nhiêu tiền?”
“Phòng nhỏ cũng không đắt, hai triệu là mua được rồi. Giáo sư Hầu Nhã Chi mua một phòng ngủ một phòng khách, nhưng phòng nhỏ chúng tôi rất ít, toàn bộ tiểu khu cộng lại cũng không nhiều hơn mười phòng.”
Hai triệu...
Đối với một giáo sư mà nói, vậy cũng không coi là nhiều.
Hơn nữa còn là giáo sư khoa nghệ thuật, có thể kiếm khoản thu nhập thêm không ít.
Mạnh Hàn từ đầu đến cuối chưa từng nói câu nào với Minh Thù.
Hắn ngày hôm nay đứng ra, đều là vì Hàng Tử Thần.
“Cám ơn cô.”
Nữ quỷ bay ở bên cạnh Minh Thù, thân thể của nó nhạt nhiều so với Minh Thù nhìn thấy trước đó.
“Ngươi làm sao...”
Nữ quỷ cười đến xán lạn: “Tôi phải đi rồi. Chỉ có quỷ chấp niệm rất sâu mới có thể lưu lại ở thế giới này, lúc tôi chết, chỉ đặc biệt muốn đánh cái tên mập này, nhưng tôi không dám giết người... haiz, thôi bỏ đi.”
Nữ quỷ có chút yếu đi.
Quỷ có chấp niệm sâu mới ở lại đây được?
Nhưng bọn họ lưu lại cũng không làm được gì mà...
Nữ quỷ thân thể càng lúc càng mờ nhạt, thời điểm nữ quỷ hoàn toàn biến mất, cô nhìn thấy có một luồng khí trực tiếp hướng phía cô bay tới.
Tiếp theo đó cô cũng cảm giác thân thể nhẹ đi không ít, một sức mạnh rất kỳ quái bắt đầu đi khắp người.
Đây là chuyện gì?
Có thể tạo thành thương tổn đối với thân thể hay không?
Về sau còn có thể thoải mái ăn đồ ăn vặt sao?
Minh Thù sờ sờ cánh tay, không có cảm giác gì khác lạ.
“Không nhìn ra, cố vấn Thiên và Mạnh Hàn có quen biết.”
Cố Tri im lặng không tiếng động đứng ở cửa, hai tay cho vào túi, hất cằm như cười như không liếc nhìn cô.
“Tôi và người nào có quen biết, liên quan gì tới anh.”
Minh Thù theo bản năng phản bác lại.
Tiểu yêu tinh chính là dùng để phản bác! Không sai!
Cố Tri bị nghẹn họng.
“Đúng là không có liên quan gì tới tôi.”
Cố Tri xoay người rời đi, biểu cảm đặc biệt bình tĩnh.
Đáy lòng sớm đã bị lớp màn bao phủ.
Lão tử muốn giết chết cô!
Cố Tri đi rất nhanh, Minh Thù đi ra ngoài đã không thấy bóng người.
Minh Thù cũng lười để ý hắn.
Tiểu yêu tinh không nghe lời, gạt qua một bên là được.
Cô đi ra ngoài Hoan Lạc Thành quan sát một chút gần đó, dựa theo cách nói của nữ quỷ, lúc đó Lữ Giai Kỳ và người kia gây gổ đứng ở góc đường, có thể lọt vào camera giám sát cũng không nhiều.
Minh Thù trực tiếp đi cục cảnh sát tìm Trần Văn.
Đoạn băng ghi hình rất nhanh đã đưa đến tay Minh Thù.
Xem đoạn băng camera giám sát thực sự là một chuyện khô khan, hơn nữa cô còn không biết cụ thể là ngày nào, chỉ có thể xem từ ngày 16 tháng 5 trở về trước.
Minh Thù ôm một đống đồ ăn vặt, chiếm lấy một cái bàn làm việc, gác chéo chân.
Cảnh sát viên đi ngang qua, đều cho là cô đang xem phim, kết quả vào sát vừa nhìn phát hiện hóa ra là băng ghi hình giám sát.
Bọn họ xem băng ghi hình giám sát đó cũng đều hận không thể dán mắt vào trong đó, cô còn vừa ăn vừa xem nghiêm túc sao? Trời ơi! Còn tua nhanh?
Trần đội trưởng!
Đây đâu phải là đang tìm manh mối chứ?
Minh Thù đột nhiên nhấp bàn phím một cái, tiếp đó mọi người cứ nhìn cô nhanh tay nhấp mấy cái, hình ảnh dừng lại.
Buổi tối máy quay giám sát chất lượng không tốt.
Trong hình, có hai bóng người đứng ở góc đường, dựa vào hình ảnh này xem hai người tiếp xúc chân tay.
“Đây là Lữ Giai Kỳ sao?” Minh Thù hỏi cảnh sát viên bên cạnh.
“...” Ngay cả người bị hại đều không nhận ra? Cảnh sát viên quan sát kỹ vài lần, nói ra một chữ: “Vâng.”
Minh Thù lúc này mới đem băng ghi hình giám sát lui trở về thời điểm hai người này xuất hiện.
Lữ Giai Kỳ đầu tiên là cùng một người đàn ông xuất hiện ở cửa Hoan Lạc Thành, ôm ôm ấp ấp, nhìn qua vô cùng thân mật.
Nhưng sau đó lại có một người khác xuất hiện, người trong đoạn băng ghi hình cao hơn không ít so với Lữ Giai Kỳ, tóc ngắn phải là một đàn ông.
Người đàn ông kéo Lữ Giai Kỳ lại, Lữ Giai Kỳ dường như bảo người đàn ông kia đi trước, cô và đàn ông còn lại đến góc đường.
Hai người không biết nói gì đó, bắt đầu có tiếp xúc chân tay.
Cuối cùng là Lữ Giai Kỳ có động tác đẩy người kia ra rất mạnh rồi chạy mất.
“Trần đội trưởng, cố vấn Thiên có phát hiện mới ở đây.”
Trần Văn vừa lúc ở trong cục, rất nhanh chạy tới, tiện tay đưa cho Minh Thù giấy tờ cố vấn tạm thời của cô vừa được làm xong.
“Người kia là ai?” Trần Văn nhìn đoạn ghi hình giám sát.
“Đang điều tra...”
Vì phát hiện đầu mối mới, tổ người chuyên án đều có vẻ rất hưng phấn.
“Trần Văn.”
Trần Văn đang chờ kết quả, đột nhiên nghe Minh Thù gọi mình: “Sao vậy, có phát hiện mới?”
Minh Thù nháy mắt, vô tội cười nói: “Có bữa ăn khuya không?”
Trần Văn: “...”
Trong tay cô không phải còn đang ôm đồ ăn vặt sao?
Ăn ăn ăn!
Cô ngoài ăn ra...
Nghĩ đến manh mối bọn họ đang điều tra, Trần Văn hít thở sâu một hơi, căn dặn người bên cạnh: “Đi gọi bữa ăn khuya, những người còn đang làm thêm giờ cũng gọi một phần, tôi trả tiền.”
Gần đây tăng ca suốt, mọi người mặc dù không có câu oán thán, thế nhưng tìm không được hung thủ, sĩ khí giảm sút.
Ngày hôm nay thật vất vả mới có chút manh mối, hắn mời ăn khuya cổ vũ sĩ khí.
-
Tiểu khu Hoa Hải.
Người bị hại thứ năm, Kha Lan chính là ở tiểu khu đó.
Kha Lan ở phòng số hai.
Bọn họ hiện tại ở phòng số năm.
Nhưng tại cửa phòng số năm thấy được Cố Tri.
Cố Tri vẫn như cũ không mặc cảnh phục, một thân đắt đỏ giá trị thấp hơn tiền lương một năm của người ta.
Trên cổ tay mang theo đồng hồ đeo tay giá trị cả triệu đồng.
Toàn thân trên dưới đều lộ ra ba chữ to “tôi có tiền”.
Đương nhiên nếu như không phải thời điểm đặc thù, Trần Văn thường cũng không phải mặc cảnh phục.
Hôm đó đi tìm Minh Thù ăn mặc cảnh phục, vì đúng lúc làm lễ ở nhà giáo sư, kết thúc hắn mới trực tiếp tới.
Bên cạnh Cố Tri còn có một thanh niên, chắc là cùng đi với hắn.
Thanh niên nói một tiếng: “Trần đội trưởng.”
Trần Văn biểu cảm khá là quái dị: “Cố tổng đội trưởng tại sao lại ở chỗ này?”
Ngày hôm qua hắn trở về thì thấy văn kiện được đưa đến.
Ngày hôm nay Cố Tri hẳn là đến cục báo danh, sao lại đến nơi này?
Ánh mắt Cố Tri đảo qua trên người Minh Thù: “Mọi người tại sao cũng ở chỗ này?”
Minh Thù chép miệng một tiếng: “Anh có thể điều tra được, chúng tôi lại không thể điều tra được sao?”
Cố Tri: “Trần đội trưởng, người của anh đối với tôi tuyệt không có thiện chí mà.”
Ánh mắt Minh Thù chống lại với Cố Tri, bầu không khí dường như đều có tiếng đùng đùng vang lên.
Trần Văn: “...”
Hai người này kiếp trước có thù sao?
Cố Tri bây giờ là thủ trưởng, Trần Văn lưỡng lự hai giây trả lời: “Chúng tôi điều tra được Lữ Giai Kỳ từng có xung đột với giáo sư đại học Y khoa nghệ thuật.”
Thanh niên có chút kỳ quái: “Trần đội trưởng làm sao điều tra được?”
Manh mối là Cố tổng đội trưởng cung cấp, bọn họ theo đó điều tra, lúc này mới điều tra đến nơi đây.
Làm sao cục thành phố cũng điều tra được?
Trần Văn đơn giản rõ ràng nói tóm tắt: “Camera giám sát.”
Vì lúc trước chưa từng có người biết Lữ Giai Kỳ từng đến Hoan Lạc Thành, tự nhiên cũng không điều tra được máy quay giám sát.
Cố Tri có chút nghi hoặc, ngày hôm qua lúc hắn nhận được tin, cô rõ ràng không ở đó, sau đó hắn đi hỏi Tề Thành mới biết được.
Cho nên hắn khẳng định không cùng đường với mình.
Lữ Giai Kỳ và Tề Thành qua lại cẩn thận, hoặc có lẽ là Lữ Giai Kỳ và người bên ngoài giao du đều hết sức cẩn thận, từ đánh giá của người ở trường học đối với cô là có thể nhìn ra.
Cô từ đâu mà biết được?
“Cảnh sát Cố đợi lâu rồi.”
Nhưng vào lúc này, bảo vệ tiểu khu Hoa Hải đã vội vã chạy tới.
Không khí quái dị của hai bên bị phá vỡ.
Bảo vệ mở rộng cửa cho bọn họ, cho rằng Minh Thù và Trần Văn là cùng Cố Tri đến nên cũng không hỏi nhiều, dẫn bọn họ lên lầu.
Tiểu khu Hoa Hải là tiểu khu hạng sang, từ gác cổng đến thang máy, đều cần quẹt thẻ.
“Giáo sư Hầu Nhã Chi ở phòng 708.”
Trần Văn hỏi: “Một phòng ở này bao nhiêu tiền?”
“Phòng nhỏ cũng không đắt, hai triệu là mua được rồi. Giáo sư Hầu Nhã Chi mua một phòng ngủ một phòng khách, nhưng phòng nhỏ chúng tôi rất ít, toàn bộ tiểu khu cộng lại cũng không nhiều hơn mười phòng.”
Hai triệu...
Đối với một giáo sư mà nói, vậy cũng không coi là nhiều.
Hơn nữa còn là giáo sư khoa nghệ thuật, có thể kiếm khoản thu nhập thêm không ít.
/1666
|