Minh Thù bật tất cả đèn ở văn phòng.
"Xẹt xẹt xẹt…"
Bóng đèn lóe lên mấy cái, cuối cùng bừng sáng lên.
“Cô ở đây…” Cũng cũ nát quá.
Trần Văn vẫn không tìm được chỗ đặt chân như trước.
“Hết cách rồi, nghèo. Anh phải hiểu tình cảnh nước sôi lửa bỏng của người nghèo.”
Hình như nguyên chủ không gửi tiết kiệm, tiền cô kiếm được đều dùng vào việc tìm cha.
Bây giờ đến đồ ăn vặt cô cũng phải tiết kiệm.
Minh Thù lại quay đầu nhìn Trần Văn: “Hay là anh đi mua một ít đồ ăn về đây, vừa ăn vừa nói?”
“Không ăn thì cô chết hả?” Trần Văn thực sự không nhịn được.
Vừa mới ăn cơm tối đấy!
Ăn hết bao nhiêu là tiền của hắn rồi!
Cô vẫn muốn ăn.
Vẻ mặt Minh Thù nghiêm túc: “Sẽ chết đấy.”
“…” Cô thắng.
Trần Văn đi ra ngoài mua đồ ăn vặt về, lúc này Minh Thù mới hài lòng bắt đầu.
"Hung thủ đang ở tiểu khu Hoa Hải."
Vẻ mặt Trần Văn ngơ ngác.
Thế là hết rồi?
Hắn vừa mời cơm, vừa mua đồ ăn vặt, chỉ để đổi lại một câu nói như vậy?
Trần Văn nhíu mày lại thành chữ xuyên: “Hầu Nhã Chi bị tình nghi không phải đã được cô loại bỏ rồi sao?”
“Tôi không nói là Hầu Nhã Chi.” Minh Thù nói.
“Vậy là ai?” Giọng điệu Trần Văn hơi gấp gáp.
“Khổng Kiến Quốc, số nhà 1805 tòa nhà số 4.” Minh Thù nhai khoai tây chiên rộp rộp: “Tôi chỉ có thể cho anh đáp án còn chứng cứ thì anh phải tự đi tìm.”
Kết luận là do con quỷ kia nói cho cô biết, tất nhiên cô không biết quá trình hung thủ phạm tội.
Chỉ có thể nói lần này vận may tốt.
Vốn dĩ là điều tra Hầu Nhã Chi lại bất ngờ biết được hung thủ thật sự.
Trần Văn nghi ngờ: “Không phải cô nói lung tung đấy chứ!”
Cái tên này chưa từng xuất hiện trong quá trình điều tra của bọn họ.
“Anh đi điều tra thử xem là biết tôi có nói lung tung hay không mà.” Minh Thù tỏ vẻ không sao cả.
Trần Văn luống cuống trong khoảnh khắc.
Cuối cùng vẫn điều người đi điều tra Khổng Kiến Quốc, vì lo lắng tin này không có mức độ đáng kinh ngạc cho nên Trần Văn không tuyên bố rộng rãi, chỉ âm thầm điều tra.
Ngay cả bên phía Cố Tri cũng không báo cáo.
…
Nhưng ở bên này Trần Văn vừa bắt đầu điều tra thì bên phía Khổng Kiến Quốc đã tự mình đến tự thú.
Toàn bộ đồn cảnh sát đều chìm trong bầu không khí quái dị.
Bọn họ mệt đến sống dở chết dở, hung thủ lại đến tự thú?
Làm cái quái gì vậy!
Anh là kẻ mang tội giết người! Là hung thủ giết người liên hoàn!
Sao anh lại không có nguyên tắc thế!
Nói tự thú liền tự thú!
Đầu đuôi câu chuyện phải quay lại buổi tối một hôm trước.
Khổng Kiến Quốc tan tầm về nhà như bình thường, nhưng hắn vừa về đến nhà liền nhìn thấy Minh Thù ngồi trên ghế sô pha.
Khổng Kiến Quốc còn thấy lạ mình không đi nhầm nhà, sao lại có thêm một cô gái.
Cô gái đang cầm sữa chua, cắn ống hút, đang hút như có như không.
Hắn mở rộng cửa cô liền nhìn lại theo tiếng động.
Ánh mắt ôn hòa, vẻ mặt cười nhạt.
Thái độ cứ như đó là nhà cô, không trách được Khổng Kiến Quốc cảm thấy mình đi nhầm nhà.
“Cô vào bằng cách nào?” Khổng Kiến Quốc đứng ở cửa không bước vào, ánh mắt đề phòng.
“Mở cửa, đi vào đây.” Minh Thù chỉ chỉ cửa sổ: “Nhà anh lầu mười tám, tôi muốn leo qua cửa sổ cũng không có bản lĩnh đó.”
“Đây là nhà tôi!”
“Ừm.” Minh Thù gật đầu, thể hiện là cô biết chứ.
“…” Khổng Kiến Quốc cau mày: “Cô tự tiện xông vào nhà người khác là muốn làm gì?”
“Không có gì, chỉ là muốn vào thôi. Anh không phục anh có thể báo cảnh sát.” Minh Thù vẫn ung dung ngồi trên ghế sô pha: “Muốn tôi giúp anh gọi điện thoại không?”
Ba chữ báo cảnh sát khiến biểu cảm của Khổng Kiến Quốc xảy ra sự thay đổi kỳ lạ.
Hắn vào cửa, đóng cửa phòng lại, khóa trái.
Nhưng vừa bước đến lối vào, màn hình bật lên, hắn bị hình chiếu ở bức tường phía sau dọa cho giật mình.
“Chết có thảm không?”
Giọng nói của cô gái truyền đến rõ ràng.
Khổng Kiến Quốc vẫn rất bình tĩnh, thậm chí khóe miệng còn mang theo một nụ cười biến thái: “Cô biết rồi.”
"Bộ dạng nhân mô cẩu dạng (*), làm gì không làm lại làm một tên biến thái." Minh Thù "hừ" một tiếng.
“Nếu cô đã biết rồi còn dám đến đây, cô gái, tôi rất bội phục lòng can đảm của cô.” Khổng Kiến Quốc vừa cởi áo khoác vừa đi vào trong.
Nhìn thấy tình trạng thảm hại của những người đã chết, hắn tuyệt đối không sợ, ngược lại như bị kích thích, bắt đầu hưng phấn.
“Cũng tạm được, cũng chính là thiên hạ đệ nhất.” Minh Thù cười nhạt.
Khổng Kiến Quốc đột nhiên dừng lại.
Cô gái trước mặt này…
Có chút kỳ quái.
Cô quá mức bình tĩnh.
Ở một khung cảnh lạ lẫm, cô không tỏ ra vẻ mặt hay động tác đề phòng nào, chỉ tùy ý ngồi trên ghế sô pha nhà hắn, cả người đều ngả xuống sô pha.
Bên cạnh thậm chí còn bày ra thức ăn trong tủ lạnh nhà hắn, trong tay còn đang cầm sữa chua của hắn.
Đó là một tư thế thả lỏng.
Kẻ giết người hàng loạt Khổng Kiến Quốc: “…”
Đây đúng là nhà hắn ư.
Tại sao một chút đề phòng cô cũng không có?
Minh Thù làm như vậy, Khổng Kiến Quốc theo bản năng không dám ra tay bừa bãi.
Nếu như cô lộ ra vẻ mặt bối rối hoặc sợ hãi, có lẽ hiện giờ hắn sẽ không kiêng dè như thế.
“Không phải anh định giết tôi sao?” Minh Thù đợi nửa ngày Khổng Kiến Quốc cũng không nhúc nhích, không khỏi nhắc nhở: “Anh mau ra tay đi chứ, anh không ra tay, tôi cũng không tiện động vào anh.”
Khổng Kiến Quốc: “…”
Đây là địa bàn của hắn, hắn lại sợ một con nhóc?
Khổng Kiến Quốc nghĩ như vậy, lấy ra một con dao nhíp từ trong túi, đi về phía Minh Thù…
Kết quả việc này đã có.
Hắn tới tự thú.
Làm một kẻ mang tội giết người liên hoàn, Khổng Kiến Quốc cảm thấy hắn đã quá dịu dàng với những người bị hại kia, người phụ nữ kia mới thật là kẻ khiến người ta sống không bằng chết.
Nói thật, ngoại hình Khổng Kiến Quốc cũng khá, hơn nữa giá trị bản thân cũng không thấp, cho dù ai nhìn thấy cũng sẽ không cảm thấy hắn là kẻ mang tội giết người liên hoàn.
Sau khi tự thú, Khổng Kiến Quốc không hề khai ra sự thật phạm tội.
Nhưng từ quá trình điều tra đã kết luận được, vậy nên dễ dàng hơn nhiều.
Không thể không nói Khổng Kiến Quốc làm việc thực sự rất sạch sẽ, đồn cảnh sát làm việc cả tháng mới giải quyết được hắn.
Khổng Kiến Quốc chính là một tên biến thái.
Những người bị hại kia đều là những đối tượng hắn chọn đại.
Hắn chỉ vì muốn giết người nên mới giết.
Đứa trẻ bị hại cuối cùng kia bị hắn biến thành vật thử nghiệm, khi cảnh sát tìm thấy đều không đành lòng nhìn.
“Tôi muốn gặp cái người tên Thiên Tuế kia!”
Khi Khổng Kiến Quốc sắp bị dẫn đi đã đưa ra yêu cầu này.
Trần Văn đã từng làm việc với Khổng Kiến Quốc không đề nghị Minh Thù đi gặp hắn.
Người này…
Thật là biến thái.
Không sợ hung thủ biến thái, chỉ sợ hung thủ là tên biến thái có chỉ số thông minh cao.
Nhưng Minh Thù vẫn đi.
Vì giá trị thù hận.
Rõ ràng lần này cho thấy giá trị thù hận là thu được trên kẻ phạm tội kia, cô không đi thì sao kéo được giá trị thù hận?
Người của phòng thẩm vấn lui ra ngoài, chỉ còn lại Minh Thù và Khổng Kiến Quốc.
“Cô biết giết người là cảm giác gì không?”
Khổng Kiến Quốc khàn giọng đặt câu hỏi.
Minh Thù "ồ" một tiếng: “Quên rồi.”
Khổng Kiến Quốc cười lạnh: “Cô từng giết người?”
Giọng Minh Thù mang ý cười: “Số người tôi từng giết còn nhiều hơn anh ăn cơm.”
Khổng Kiến Quốc đương nhiên không tin: “Nói dối không biết ngượng.”
“Bây giờ nói thật cũng không ai tin ư, lòng tin cơ bản giữa người với người đâu rồi?” Trẫm gạt ngươi cũng không có đồ ăn vặt.
Khổng Kiến Quốc: “…”
Hắn quan sát cô gái trước mặt vài lần, đột nhiên há miệng cười rộ đầy vẻ độc ác: “Cô và tôi cùng một loại người, một ngày nào đó cô sẽ cầm dao trong tay.”
Cô gái này cùng một loại với hắn.
Máu lạnh.
Tàn nhẫn.
Một ngày nào đó…
Một ngày nào đó cô cũng sẽ bước vào con đường này.
“Thật ngại quá, hiện giờ tôi đã buông dao, yêu thích đồ ăn vặt.”
Chuyện giết người không có phong cách này giờ trẫm không thèm làm.
Khổng Kiến Quốc: “?”
Yêu thích đồ ăn vặt?
***
(*) Nhân mô cẩu dạng: Chỉ người có hành vi không bằng cầm thú.
"Xẹt xẹt xẹt…"
Bóng đèn lóe lên mấy cái, cuối cùng bừng sáng lên.
“Cô ở đây…” Cũng cũ nát quá.
Trần Văn vẫn không tìm được chỗ đặt chân như trước.
“Hết cách rồi, nghèo. Anh phải hiểu tình cảnh nước sôi lửa bỏng của người nghèo.”
Hình như nguyên chủ không gửi tiết kiệm, tiền cô kiếm được đều dùng vào việc tìm cha.
Bây giờ đến đồ ăn vặt cô cũng phải tiết kiệm.
Minh Thù lại quay đầu nhìn Trần Văn: “Hay là anh đi mua một ít đồ ăn về đây, vừa ăn vừa nói?”
“Không ăn thì cô chết hả?” Trần Văn thực sự không nhịn được.
Vừa mới ăn cơm tối đấy!
Ăn hết bao nhiêu là tiền của hắn rồi!
Cô vẫn muốn ăn.
Vẻ mặt Minh Thù nghiêm túc: “Sẽ chết đấy.”
“…” Cô thắng.
Trần Văn đi ra ngoài mua đồ ăn vặt về, lúc này Minh Thù mới hài lòng bắt đầu.
"Hung thủ đang ở tiểu khu Hoa Hải."
Vẻ mặt Trần Văn ngơ ngác.
Thế là hết rồi?
Hắn vừa mời cơm, vừa mua đồ ăn vặt, chỉ để đổi lại một câu nói như vậy?
Trần Văn nhíu mày lại thành chữ xuyên: “Hầu Nhã Chi bị tình nghi không phải đã được cô loại bỏ rồi sao?”
“Tôi không nói là Hầu Nhã Chi.” Minh Thù nói.
“Vậy là ai?” Giọng điệu Trần Văn hơi gấp gáp.
“Khổng Kiến Quốc, số nhà 1805 tòa nhà số 4.” Minh Thù nhai khoai tây chiên rộp rộp: “Tôi chỉ có thể cho anh đáp án còn chứng cứ thì anh phải tự đi tìm.”
Kết luận là do con quỷ kia nói cho cô biết, tất nhiên cô không biết quá trình hung thủ phạm tội.
Chỉ có thể nói lần này vận may tốt.
Vốn dĩ là điều tra Hầu Nhã Chi lại bất ngờ biết được hung thủ thật sự.
Trần Văn nghi ngờ: “Không phải cô nói lung tung đấy chứ!”
Cái tên này chưa từng xuất hiện trong quá trình điều tra của bọn họ.
“Anh đi điều tra thử xem là biết tôi có nói lung tung hay không mà.” Minh Thù tỏ vẻ không sao cả.
Trần Văn luống cuống trong khoảnh khắc.
Cuối cùng vẫn điều người đi điều tra Khổng Kiến Quốc, vì lo lắng tin này không có mức độ đáng kinh ngạc cho nên Trần Văn không tuyên bố rộng rãi, chỉ âm thầm điều tra.
Ngay cả bên phía Cố Tri cũng không báo cáo.
…
Nhưng ở bên này Trần Văn vừa bắt đầu điều tra thì bên phía Khổng Kiến Quốc đã tự mình đến tự thú.
Toàn bộ đồn cảnh sát đều chìm trong bầu không khí quái dị.
Bọn họ mệt đến sống dở chết dở, hung thủ lại đến tự thú?
Làm cái quái gì vậy!
Anh là kẻ mang tội giết người! Là hung thủ giết người liên hoàn!
Sao anh lại không có nguyên tắc thế!
Nói tự thú liền tự thú!
Đầu đuôi câu chuyện phải quay lại buổi tối một hôm trước.
Khổng Kiến Quốc tan tầm về nhà như bình thường, nhưng hắn vừa về đến nhà liền nhìn thấy Minh Thù ngồi trên ghế sô pha.
Khổng Kiến Quốc còn thấy lạ mình không đi nhầm nhà, sao lại có thêm một cô gái.
Cô gái đang cầm sữa chua, cắn ống hút, đang hút như có như không.
Hắn mở rộng cửa cô liền nhìn lại theo tiếng động.
Ánh mắt ôn hòa, vẻ mặt cười nhạt.
Thái độ cứ như đó là nhà cô, không trách được Khổng Kiến Quốc cảm thấy mình đi nhầm nhà.
“Cô vào bằng cách nào?” Khổng Kiến Quốc đứng ở cửa không bước vào, ánh mắt đề phòng.
“Mở cửa, đi vào đây.” Minh Thù chỉ chỉ cửa sổ: “Nhà anh lầu mười tám, tôi muốn leo qua cửa sổ cũng không có bản lĩnh đó.”
“Đây là nhà tôi!”
“Ừm.” Minh Thù gật đầu, thể hiện là cô biết chứ.
“…” Khổng Kiến Quốc cau mày: “Cô tự tiện xông vào nhà người khác là muốn làm gì?”
“Không có gì, chỉ là muốn vào thôi. Anh không phục anh có thể báo cảnh sát.” Minh Thù vẫn ung dung ngồi trên ghế sô pha: “Muốn tôi giúp anh gọi điện thoại không?”
Ba chữ báo cảnh sát khiến biểu cảm của Khổng Kiến Quốc xảy ra sự thay đổi kỳ lạ.
Hắn vào cửa, đóng cửa phòng lại, khóa trái.
Nhưng vừa bước đến lối vào, màn hình bật lên, hắn bị hình chiếu ở bức tường phía sau dọa cho giật mình.
“Chết có thảm không?”
Giọng nói của cô gái truyền đến rõ ràng.
Khổng Kiến Quốc vẫn rất bình tĩnh, thậm chí khóe miệng còn mang theo một nụ cười biến thái: “Cô biết rồi.”
"Bộ dạng nhân mô cẩu dạng (*), làm gì không làm lại làm một tên biến thái." Minh Thù "hừ" một tiếng.
“Nếu cô đã biết rồi còn dám đến đây, cô gái, tôi rất bội phục lòng can đảm của cô.” Khổng Kiến Quốc vừa cởi áo khoác vừa đi vào trong.
Nhìn thấy tình trạng thảm hại của những người đã chết, hắn tuyệt đối không sợ, ngược lại như bị kích thích, bắt đầu hưng phấn.
“Cũng tạm được, cũng chính là thiên hạ đệ nhất.” Minh Thù cười nhạt.
Khổng Kiến Quốc đột nhiên dừng lại.
Cô gái trước mặt này…
Có chút kỳ quái.
Cô quá mức bình tĩnh.
Ở một khung cảnh lạ lẫm, cô không tỏ ra vẻ mặt hay động tác đề phòng nào, chỉ tùy ý ngồi trên ghế sô pha nhà hắn, cả người đều ngả xuống sô pha.
Bên cạnh thậm chí còn bày ra thức ăn trong tủ lạnh nhà hắn, trong tay còn đang cầm sữa chua của hắn.
Đó là một tư thế thả lỏng.
Kẻ giết người hàng loạt Khổng Kiến Quốc: “…”
Đây đúng là nhà hắn ư.
Tại sao một chút đề phòng cô cũng không có?
Minh Thù làm như vậy, Khổng Kiến Quốc theo bản năng không dám ra tay bừa bãi.
Nếu như cô lộ ra vẻ mặt bối rối hoặc sợ hãi, có lẽ hiện giờ hắn sẽ không kiêng dè như thế.
“Không phải anh định giết tôi sao?” Minh Thù đợi nửa ngày Khổng Kiến Quốc cũng không nhúc nhích, không khỏi nhắc nhở: “Anh mau ra tay đi chứ, anh không ra tay, tôi cũng không tiện động vào anh.”
Khổng Kiến Quốc: “…”
Đây là địa bàn của hắn, hắn lại sợ một con nhóc?
Khổng Kiến Quốc nghĩ như vậy, lấy ra một con dao nhíp từ trong túi, đi về phía Minh Thù…
Kết quả việc này đã có.
Hắn tới tự thú.
Làm một kẻ mang tội giết người liên hoàn, Khổng Kiến Quốc cảm thấy hắn đã quá dịu dàng với những người bị hại kia, người phụ nữ kia mới thật là kẻ khiến người ta sống không bằng chết.
Nói thật, ngoại hình Khổng Kiến Quốc cũng khá, hơn nữa giá trị bản thân cũng không thấp, cho dù ai nhìn thấy cũng sẽ không cảm thấy hắn là kẻ mang tội giết người liên hoàn.
Sau khi tự thú, Khổng Kiến Quốc không hề khai ra sự thật phạm tội.
Nhưng từ quá trình điều tra đã kết luận được, vậy nên dễ dàng hơn nhiều.
Không thể không nói Khổng Kiến Quốc làm việc thực sự rất sạch sẽ, đồn cảnh sát làm việc cả tháng mới giải quyết được hắn.
Khổng Kiến Quốc chính là một tên biến thái.
Những người bị hại kia đều là những đối tượng hắn chọn đại.
Hắn chỉ vì muốn giết người nên mới giết.
Đứa trẻ bị hại cuối cùng kia bị hắn biến thành vật thử nghiệm, khi cảnh sát tìm thấy đều không đành lòng nhìn.
“Tôi muốn gặp cái người tên Thiên Tuế kia!”
Khi Khổng Kiến Quốc sắp bị dẫn đi đã đưa ra yêu cầu này.
Trần Văn đã từng làm việc với Khổng Kiến Quốc không đề nghị Minh Thù đi gặp hắn.
Người này…
Thật là biến thái.
Không sợ hung thủ biến thái, chỉ sợ hung thủ là tên biến thái có chỉ số thông minh cao.
Nhưng Minh Thù vẫn đi.
Vì giá trị thù hận.
Rõ ràng lần này cho thấy giá trị thù hận là thu được trên kẻ phạm tội kia, cô không đi thì sao kéo được giá trị thù hận?
Người của phòng thẩm vấn lui ra ngoài, chỉ còn lại Minh Thù và Khổng Kiến Quốc.
“Cô biết giết người là cảm giác gì không?”
Khổng Kiến Quốc khàn giọng đặt câu hỏi.
Minh Thù "ồ" một tiếng: “Quên rồi.”
Khổng Kiến Quốc cười lạnh: “Cô từng giết người?”
Giọng Minh Thù mang ý cười: “Số người tôi từng giết còn nhiều hơn anh ăn cơm.”
Khổng Kiến Quốc đương nhiên không tin: “Nói dối không biết ngượng.”
“Bây giờ nói thật cũng không ai tin ư, lòng tin cơ bản giữa người với người đâu rồi?” Trẫm gạt ngươi cũng không có đồ ăn vặt.
Khổng Kiến Quốc: “…”
Hắn quan sát cô gái trước mặt vài lần, đột nhiên há miệng cười rộ đầy vẻ độc ác: “Cô và tôi cùng một loại người, một ngày nào đó cô sẽ cầm dao trong tay.”
Cô gái này cùng một loại với hắn.
Máu lạnh.
Tàn nhẫn.
Một ngày nào đó…
Một ngày nào đó cô cũng sẽ bước vào con đường này.
“Thật ngại quá, hiện giờ tôi đã buông dao, yêu thích đồ ăn vặt.”
Chuyện giết người không có phong cách này giờ trẫm không thèm làm.
Khổng Kiến Quốc: “?”
Yêu thích đồ ăn vặt?
***
(*) Nhân mô cẩu dạng: Chỉ người có hành vi không bằng cầm thú.
/1666
|