Văn phòng của nguyên chủ từ trước tới giờ vẫn đăng tải thông tin trên mạng, cộng thêm nguồn khách hàng của những khách hàng cũ giới thiệu, không tính những kẻ được Diêu Oanh thuê đến quấy rối lần trước, thì thời gian này cũng có rất nhiều người muốn tìm đến Minh Thù để nhờ điều tra giúp.
Có điều trước kia đều bận việc của cục cảnh sát nên cũng không có thời gian tiếp nhận những hợp đồng này.
Bây giờ… cô phải kiếm tiền chứ.
Vì chính nghĩa!
Vì đồ ăn vặt!
Minh Thù và người ủy thác hẹn gặp nhau tại một quán trà sữa.
Người ủy thác là một cô bé, thần kinh có chút bất ổn, tuy nhiên thông qua cử chỉ của cô bé, có thể thấy được cô bé là con của một gia đình gia giáo.
Cô bé giọng nói nhẹ nhàng có đôi chút sợ sệt: “Em muốn nhờ chị điều tra cha của em, em nghi ngờ ông ấy là người đã giết mẹ em.”
Minh Thù nhướn mày.
Cô bé cúi đầu không nhìn thấy biểu cảm của Minh Thù, lấy trong cặp sách ra một phong bì: “Đây là tiền đặt cọc.”
Phong bì cũng có vẻ dày.
“Chỉ điều tra thế thôi sao?”
“…” Cô bé cắn môi tâm trạng hồi hộp xen lẫn do dự, vài phút sau mạnh mẽ gật đầu: “Vâng.”
“Được rồi.”
Minh Thù trao đổi một số thông tin, sau khi ra về thì lập tức bắt taxi đến khu vực nhà cô bé.
Giải quyết công việc xong sớm, sớm có thời gian ăn uống.
Đây là một khu biệt thự, cha của cô bé họ Bành là một thương gia có điều không phải xuất thân từ gia đình phú quý, trong giới thượng lưu bố cô bé được coi như là một nhà giàu mới nổi.
Bố mẹ cô bé cùng nhau xây dựng sự nghiệp, nên gia đình mới có được thành công như ngày hôm nay.
Nhưng hai năm gần đây mẹ cô bé bị mắc bệnh trầm cảm, bố về đến nhà là mẹ liền cãi nhau với ông cho nên những lần về nhà của ông sau này càng ngày càng ít, tính khí của mẹ cô càng ngày càng bất thường.
Cho đến thời điểm trước đây không lâu mẹ cô ở nhà đã xảy ra chuyện, bà ngã từ trên cầu thang xuống và qua đời.
“Xin lỗi cô không có sự đồng ý của chủ nhà, chúng tôi không thể để cô vào.”
Chưa làm được việc gì bước đầu đã thất bại rồi.
Minh Thù bị bảo vệ bên ngoài khu biệt thự chặn lại.
Chỉ còn cách sử dụng tuyệt kỹ leo tường gia truyền của trẫm thôi.
Có bức tường nào mà ngăn được trẫm cơ chứ.
“Chị ơi.”
Một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau, sau đó Minh Thù bị một đứa trẻ ôm chặt lấy chân: “Chị đến thăm em phải không?”
Thăm cái đầu ngươi ấy.
Nữ chính à, đứa bé cứng đầu nhà ngươi lại đi lạc rồi này!
“Ơ, Tử Thần cháu ra ngoài lúc nào vậy? Mẹ cháu đâu rồi?”
Hàng Tử Thần ngửa mặt, nói: “Chị ơi, chị xem này em mua rất nhiều đồ ăn mình cùng ăn chị nhé?”
Minh Thù lúc này mới phát hiện ra dưới chân Tử Thần đặt một túi đựng đầy đồ ăn đủ màu sắc.
Hàng Tử Thần kéo Minh Thù đi về phía trước, bảo vệ gọi điện xong chạy ra ngăn lại.
“Cháu quen chị ấy.” Hàng Tử Thần quả quyết nói.
Bảo vệ nhìn Minh Thù một lúc cảm thấy cô gái này cũng không có vẻ gì là xấu xa chắc không vấn đề gì, Tử Thần lại nói quen cô, bảo vệ đăng kí xong thì để hai người đi vào.
Đi được nửa đường thì gặp bảo mẫu của Tử Thần đến đón.
Bảo mẫu có chút khó hiểu không biết cậu chủ nhỏ nhà họ đi đâu lại dẫn về một cô gái, có điều chuyện của chủ nhà bà ta cũng không tiện hỏi.
Nghe Hàng Tử Thần nói mấy ngày trước nó bị ốm cho nên Mạnh Hàn đã đón nó về. Dĩ nhiên là bây giờ nữ chính cũng đang ở chỗ này.
Không hổ danh là nam chính rất mưu mô.
Minh Thù còn có việc phải làm, cho dù Tử Thần có nhiều đồ ăn vặt đến thế nào đi chăng nữa cô vẫn cứ phải rời đi.
Nhân lúc bảo mẫu không chú ý Hàng Tử Thần lon ton chạy theo Minh Thù.
Minh Thù: “…”
Đứa bé này chắc chắn sẽ đổi được rất nhiều đồ ăn vặt.
“Em gọi điện cho mẹ em đi nhé, nếu không chị sẽ bị nhốt vào phòng tối đấy.” Bắt cóc trẻ em là phạm pháp đó.
Hàng Tử Thần ngoan ngoãn cầm điện thoại của Minh Thù gọi cho mẹ. Gọi điện xong Minh Thù mới đưa nó đến mai phục ở bên ngoài biệt thự Bành gia.
“Chị ơi chúng ta đang chơi trò chơi gián điệp phải không ạ?” Hàng Tử Thần bắt chước Minh Thù ngồi xuống, trên khuôn mặt bụ bẫm ngập tràn tò mò và hứng khởi.
“Không phải.”
“Thế chúng ta đang chơi gì vậy ạ?”
“Bắt quỷ.”
Hàng Tử Thần chớp chớp mắt: “Chị ơi chị cũng nhìn thấy bọn họ à?”
Minh Thù nghiêng đầu nhìn cậu bé bên cạnh, ánh mắt Hàng Tử Thần sáng lên như tìm được người bạn cùng sở thích với mình.
Minh Thù trả lời: “Ừm.”
Hàng Tử Thần chu môi: "Cha mẹ đều không tin em nói, em biết mà họ chắc chắn tồn tại."
“Em nhìn thấy được họ từ khi nào?” Con trai của nữ chính nhìn được quỷ sao?
Trong kịch bản hình như không có viết… Có điều ưu ái nhân vật chính cũng không có gì là lạ.
Hàng Tử Thần nhớ lại: “Từ lúc em còn rất nhỏ.”
“Em không sợ sao?”
“Bọn họ không làm hại em, bọn họ còn chơi với em nữa.” Hàng Tử Thần nói lanh lảnh.
Vốn cũng chỉ là gặp giữa đường nên Minh Thù chỉ hỏi sơ qua, quay đầu tiếp tục nhìn về hướng biệt thự nhà họ Bành.
Ông Bành có lẽ không ở nhà, có điều trong khuôn viên biệt thự có người đang đi lại trong vườn, lại là một phụ nữ.
Cô bé thuê Minh Thù là do ông Bành sau khi vợ chết không lâu thì đưa về một người phụ nữ, cộng với cô bé trước kia đã từng nhìn thấy bố cùng người phụ nữa này ở cùng nhau.
Biểu hiện của ông Bành sau khi vợ chết có chút kỳ lạ, thường xuyên thất thần hay giật mình khi có người gọi.
Nỗi nghi ngờ của cô bé càng ngày càng nhiều thêm, cuối cùng quyết định thuê người điều tra.
Minh Thù dẫn Hàng Tử Thần đi vòng qua phía sau biệt thự.
“Chị ơi, ở kia còn có một anh.” Hàng Tử Thần chỉ vào chỗ góc tối. Minh Thù cũng nhìn thấy, cô bế Hàng Tử Thần đi về phía con quỷ đang đứng ở góc tối.
Con quỷ đó cứ đứng im nhìn chằm chằm về phía bọn họ. Nó tưởng rằng bọn họ cứ thế mà đi qua không ngờ bọn họ dừng lại, cô gái đó còn cười với nó.
“Người anh em, ta có chút chuyện muốn hỏi ngươi.”
Quỷ: “…” Cô ta nhìn thấy mình sao?
Hắn kích động như một đứa trẻ sau đó mới hỏi: “Cô muốn hỏi gì?”
“Nữ chủ nhân trong nhà này sao lại chết ngươi có biết không?”
Con quỷ lắc đầu: “Tôi mới chết nên không rõ, nhưng trong căn biệt thự này còn có một con ma nữa ông ấy ở đó rất lâu rồi, để tôi dẫn mọi đến gặp ông ấy.”
Hắn nói con quỷ đó chỉ ở trong biệt thự chưa bao giờ ra ngoài. Mọi người phải đi vào trong mới gặp được nó.
Minh Thù dẫn Hàng Tử Thần leo vào trong biệt thự, tránh khỏi những người làm trong biệt thự đến chỗ lão quỷ đó.
Lão quỷ này bình tĩnh hơn rất nhiều, Minh Thù hỏi nó về nguyên nhân cái chết của nữ chủ nhà nó còn biết ra điều kiện với cô.
Giúp những con quỷ này hoàn thành tâm niệm cô còn được thêm sức mạnh, vì thế Minh Thù không có lý do gì từ chối nó.
Có điều…
“Bà nó, ngươi chết đã trăm năm nay rồi ta đi đâu mà tìm hài cốt cho ngươi chứ?”
Theo như quan sát của cô thì những con quỷ này sau khi chết không nhất thiết là sẽ ở cạnh xác của mình, mà sau khi chúng biến thành quỷ thì chỗ ở cũng được chọn một cách tùy ý, cho nên với những con quỷ đã chết hàng trăm năm như thế này ai mà biết được hài cốt và linh hồn của nó cách nhau mấy ngàn dặm chứ.
“Hài cốt của ta ở ngay dưới căn biệt thự này, ngươi đào lên là sẽ thấy.”
“Đây là nhà của người ta ngươi lại muốn ta đào lên, ngươi điên à.”
“Ngươi không đào sao?” Lão quỷ cười cười nói: “Người của Thiên gia giờ biết từ chối thỉnh cầu của ta rồi sao? Không sợ bị trời phạt sao?”
Minh Thù nheo nheo mắt: “Ngươi biết người của Thiên gia sao?”
Từ chối lời thỉnh cầu của quỷ còn bị trời phạt sao?
Vấn đề là trời phạt cái gì thế? Ăn được không?
Có điều trước kia đều bận việc của cục cảnh sát nên cũng không có thời gian tiếp nhận những hợp đồng này.
Bây giờ… cô phải kiếm tiền chứ.
Vì chính nghĩa!
Vì đồ ăn vặt!
Minh Thù và người ủy thác hẹn gặp nhau tại một quán trà sữa.
Người ủy thác là một cô bé, thần kinh có chút bất ổn, tuy nhiên thông qua cử chỉ của cô bé, có thể thấy được cô bé là con của một gia đình gia giáo.
Cô bé giọng nói nhẹ nhàng có đôi chút sợ sệt: “Em muốn nhờ chị điều tra cha của em, em nghi ngờ ông ấy là người đã giết mẹ em.”
Minh Thù nhướn mày.
Cô bé cúi đầu không nhìn thấy biểu cảm của Minh Thù, lấy trong cặp sách ra một phong bì: “Đây là tiền đặt cọc.”
Phong bì cũng có vẻ dày.
“Chỉ điều tra thế thôi sao?”
“…” Cô bé cắn môi tâm trạng hồi hộp xen lẫn do dự, vài phút sau mạnh mẽ gật đầu: “Vâng.”
“Được rồi.”
Minh Thù trao đổi một số thông tin, sau khi ra về thì lập tức bắt taxi đến khu vực nhà cô bé.
Giải quyết công việc xong sớm, sớm có thời gian ăn uống.
Đây là một khu biệt thự, cha của cô bé họ Bành là một thương gia có điều không phải xuất thân từ gia đình phú quý, trong giới thượng lưu bố cô bé được coi như là một nhà giàu mới nổi.
Bố mẹ cô bé cùng nhau xây dựng sự nghiệp, nên gia đình mới có được thành công như ngày hôm nay.
Nhưng hai năm gần đây mẹ cô bé bị mắc bệnh trầm cảm, bố về đến nhà là mẹ liền cãi nhau với ông cho nên những lần về nhà của ông sau này càng ngày càng ít, tính khí của mẹ cô càng ngày càng bất thường.
Cho đến thời điểm trước đây không lâu mẹ cô ở nhà đã xảy ra chuyện, bà ngã từ trên cầu thang xuống và qua đời.
“Xin lỗi cô không có sự đồng ý của chủ nhà, chúng tôi không thể để cô vào.”
Chưa làm được việc gì bước đầu đã thất bại rồi.
Minh Thù bị bảo vệ bên ngoài khu biệt thự chặn lại.
Chỉ còn cách sử dụng tuyệt kỹ leo tường gia truyền của trẫm thôi.
Có bức tường nào mà ngăn được trẫm cơ chứ.
“Chị ơi.”
Một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau, sau đó Minh Thù bị một đứa trẻ ôm chặt lấy chân: “Chị đến thăm em phải không?”
Thăm cái đầu ngươi ấy.
Nữ chính à, đứa bé cứng đầu nhà ngươi lại đi lạc rồi này!
“Ơ, Tử Thần cháu ra ngoài lúc nào vậy? Mẹ cháu đâu rồi?”
Hàng Tử Thần ngửa mặt, nói: “Chị ơi, chị xem này em mua rất nhiều đồ ăn mình cùng ăn chị nhé?”
Minh Thù lúc này mới phát hiện ra dưới chân Tử Thần đặt một túi đựng đầy đồ ăn đủ màu sắc.
Hàng Tử Thần kéo Minh Thù đi về phía trước, bảo vệ gọi điện xong chạy ra ngăn lại.
“Cháu quen chị ấy.” Hàng Tử Thần quả quyết nói.
Bảo vệ nhìn Minh Thù một lúc cảm thấy cô gái này cũng không có vẻ gì là xấu xa chắc không vấn đề gì, Tử Thần lại nói quen cô, bảo vệ đăng kí xong thì để hai người đi vào.
Đi được nửa đường thì gặp bảo mẫu của Tử Thần đến đón.
Bảo mẫu có chút khó hiểu không biết cậu chủ nhỏ nhà họ đi đâu lại dẫn về một cô gái, có điều chuyện của chủ nhà bà ta cũng không tiện hỏi.
Nghe Hàng Tử Thần nói mấy ngày trước nó bị ốm cho nên Mạnh Hàn đã đón nó về. Dĩ nhiên là bây giờ nữ chính cũng đang ở chỗ này.
Không hổ danh là nam chính rất mưu mô.
Minh Thù còn có việc phải làm, cho dù Tử Thần có nhiều đồ ăn vặt đến thế nào đi chăng nữa cô vẫn cứ phải rời đi.
Nhân lúc bảo mẫu không chú ý Hàng Tử Thần lon ton chạy theo Minh Thù.
Minh Thù: “…”
Đứa bé này chắc chắn sẽ đổi được rất nhiều đồ ăn vặt.
“Em gọi điện cho mẹ em đi nhé, nếu không chị sẽ bị nhốt vào phòng tối đấy.” Bắt cóc trẻ em là phạm pháp đó.
Hàng Tử Thần ngoan ngoãn cầm điện thoại của Minh Thù gọi cho mẹ. Gọi điện xong Minh Thù mới đưa nó đến mai phục ở bên ngoài biệt thự Bành gia.
“Chị ơi chúng ta đang chơi trò chơi gián điệp phải không ạ?” Hàng Tử Thần bắt chước Minh Thù ngồi xuống, trên khuôn mặt bụ bẫm ngập tràn tò mò và hứng khởi.
“Không phải.”
“Thế chúng ta đang chơi gì vậy ạ?”
“Bắt quỷ.”
Hàng Tử Thần chớp chớp mắt: “Chị ơi chị cũng nhìn thấy bọn họ à?”
Minh Thù nghiêng đầu nhìn cậu bé bên cạnh, ánh mắt Hàng Tử Thần sáng lên như tìm được người bạn cùng sở thích với mình.
Minh Thù trả lời: “Ừm.”
Hàng Tử Thần chu môi: "Cha mẹ đều không tin em nói, em biết mà họ chắc chắn tồn tại."
“Em nhìn thấy được họ từ khi nào?” Con trai của nữ chính nhìn được quỷ sao?
Trong kịch bản hình như không có viết… Có điều ưu ái nhân vật chính cũng không có gì là lạ.
Hàng Tử Thần nhớ lại: “Từ lúc em còn rất nhỏ.”
“Em không sợ sao?”
“Bọn họ không làm hại em, bọn họ còn chơi với em nữa.” Hàng Tử Thần nói lanh lảnh.
Vốn cũng chỉ là gặp giữa đường nên Minh Thù chỉ hỏi sơ qua, quay đầu tiếp tục nhìn về hướng biệt thự nhà họ Bành.
Ông Bành có lẽ không ở nhà, có điều trong khuôn viên biệt thự có người đang đi lại trong vườn, lại là một phụ nữ.
Cô bé thuê Minh Thù là do ông Bành sau khi vợ chết không lâu thì đưa về một người phụ nữ, cộng với cô bé trước kia đã từng nhìn thấy bố cùng người phụ nữa này ở cùng nhau.
Biểu hiện của ông Bành sau khi vợ chết có chút kỳ lạ, thường xuyên thất thần hay giật mình khi có người gọi.
Nỗi nghi ngờ của cô bé càng ngày càng nhiều thêm, cuối cùng quyết định thuê người điều tra.
Minh Thù dẫn Hàng Tử Thần đi vòng qua phía sau biệt thự.
“Chị ơi, ở kia còn có một anh.” Hàng Tử Thần chỉ vào chỗ góc tối. Minh Thù cũng nhìn thấy, cô bế Hàng Tử Thần đi về phía con quỷ đang đứng ở góc tối.
Con quỷ đó cứ đứng im nhìn chằm chằm về phía bọn họ. Nó tưởng rằng bọn họ cứ thế mà đi qua không ngờ bọn họ dừng lại, cô gái đó còn cười với nó.
“Người anh em, ta có chút chuyện muốn hỏi ngươi.”
Quỷ: “…” Cô ta nhìn thấy mình sao?
Hắn kích động như một đứa trẻ sau đó mới hỏi: “Cô muốn hỏi gì?”
“Nữ chủ nhân trong nhà này sao lại chết ngươi có biết không?”
Con quỷ lắc đầu: “Tôi mới chết nên không rõ, nhưng trong căn biệt thự này còn có một con ma nữa ông ấy ở đó rất lâu rồi, để tôi dẫn mọi đến gặp ông ấy.”
Hắn nói con quỷ đó chỉ ở trong biệt thự chưa bao giờ ra ngoài. Mọi người phải đi vào trong mới gặp được nó.
Minh Thù dẫn Hàng Tử Thần leo vào trong biệt thự, tránh khỏi những người làm trong biệt thự đến chỗ lão quỷ đó.
Lão quỷ này bình tĩnh hơn rất nhiều, Minh Thù hỏi nó về nguyên nhân cái chết của nữ chủ nhà nó còn biết ra điều kiện với cô.
Giúp những con quỷ này hoàn thành tâm niệm cô còn được thêm sức mạnh, vì thế Minh Thù không có lý do gì từ chối nó.
Có điều…
“Bà nó, ngươi chết đã trăm năm nay rồi ta đi đâu mà tìm hài cốt cho ngươi chứ?”
Theo như quan sát của cô thì những con quỷ này sau khi chết không nhất thiết là sẽ ở cạnh xác của mình, mà sau khi chúng biến thành quỷ thì chỗ ở cũng được chọn một cách tùy ý, cho nên với những con quỷ đã chết hàng trăm năm như thế này ai mà biết được hài cốt và linh hồn của nó cách nhau mấy ngàn dặm chứ.
“Hài cốt của ta ở ngay dưới căn biệt thự này, ngươi đào lên là sẽ thấy.”
“Đây là nhà của người ta ngươi lại muốn ta đào lên, ngươi điên à.”
“Ngươi không đào sao?” Lão quỷ cười cười nói: “Người của Thiên gia giờ biết từ chối thỉnh cầu của ta rồi sao? Không sợ bị trời phạt sao?”
Minh Thù nheo nheo mắt: “Ngươi biết người của Thiên gia sao?”
Từ chối lời thỉnh cầu của quỷ còn bị trời phạt sao?
Vấn đề là trời phạt cái gì thế? Ăn được không?
/1666
|