Là một người bình thường, Cố Tri chắc chắn là không thể giết quỷ.
Không đến một khắc cuối cùng, kiên quyết không phá vỡ thiết lập.
Chờ vợ cứu!
Ông Diêu thấy Minh Thù chẳng thèm quan tâm như vậy, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, không phải hai người này đang yêu nhau sao?
Cô ta có ý gì?
"Thiên Tuế, cô dừng tay cho tôi, nếu không tôi thực sự sẽ giết hắn."
"Ừ, ông giết đi!" Minh Thù đang giẫm lên một con quỷ, ấn một cái trong khoảnh khắc con quỷ bị chôn vùi. Cô chậm rãi nhìn qua, khóe môi nhếch lên: "Tôi nhất định sẽ nói rõ ràng cho Cố gia biết, ông giết đại thiếu gia nhà bọn họ như thế nào."
Cố Tri: "..." Đừng cản lão tử, lão tử hôm nay muốn đánh chết cô.
Lão tử sao lại thích đồ thần kinh như thế.
Người khác đã sớm khóc thút thít cầu xin không giết, cô lại còn la lớn, còn giật dây, sợ hắn chết không đủ nhanh sao?
Để cho Cố Tri càng tức giận chính là một giây tiếp theo, Minh Thù lấy điện thoại di động ra quay phim: "Nào, bắt đầu biểu diễn. Người kia, ánh sáng."
Người kia - Người chuẩn bị ánh sáng - Thú nhỏ: "..." Cũng không muốn.
Ông Diêu đột nhiên bị ánh sáng mạnh chiếu vào, con mắt trong chốc lát không nhìn thấy gì.
"Phơi sáng, điểm tối!"
Ông Diêu nghe thấy bên kia có ai đó rì rầm.
Tiếp theo bên cạnh hắn là một trận gió lạnh thổi qua, thân thể không thể khống chế bị vứt lên, lại rơi xuống.
"Phụt..."
Ông Diêu rơi đập vào bên trên một mô đất, miệng phun đầy máu.
Càng làm cho hắn sợ hãi chính là tất cả quỷ của hắn đã luyện hóa, đồng thời mất đi liên hệ với hắn.
Cố Tri được Minh Thù kéo lại, nhiệt độ trên người cô làm tiêu tán khí lạnh vừa rồi.
"Sao anh lại tới đây?" Minh Thù hỏi hắn.
"Tìm em." Cố Tri nghiến răng nghiến lợi.
"Tôi thấy là anh muốn chết." Minh Thù mắng hắn.
Hắn là vì ai?
Diễn viên thành tinh hít sâu, giọng mang thâm tình: "Vì em, có phải chết tôi cũng nguyện ý."
Nguyện ý cái rắm!
Lão tử chết, cô cũng đừng mong sống được!
"Có chỗ nào khó chịu hay không, nói sớm một chút, nếu không... Đến lúc bị cắt đi chỗ nào đó, tôi cũng sẽ không quan tâm đến anh."
"Ha ha..." Minh Thù nhìn hắn, Cố Tri lập tức thu lại nụ cười: "Một lát nữa trở về, vợ giúp anh kiểm tra thật tốt, biết đâu có nội thương gì đó..."
Minh Thù thu đôi tay đang ôm hắn về, làm như nghe không hiểu: "Đứng yên ở đây đợi tôi."
Minh Thù đi đến bên ông Diêu đá một phát, sau khi xác định ông ta không bò dậy nổi nữa, lúc này mới ngồi xổm bên cạnh ông ta.
Ánh mắt ông Diêu ác độc căm hận nhìn Minh Thù.
Hắn chẳng thể nào nghĩ tới, mình lại ngã xuống trong tay một con nhóc.
"Đừng nhìn tôi như vậy, thật không có ý tứ." Không có giá trị thù hận, ngươi nhìn trẫm như vậy, trẫm cũng sẽ không thích ngươi.
Ông Diêu lại phun ra một ngụm máu.
Minh Thù vì tránh bị máu bắn lên người, xê dịch sang bên cạnh: "Ông phun ra nhiều máu như vậy, sao không ngất đi?"
Ông Diêu: "..." Cô có bệnh!
Minh Thù cười híp mắt nói: "Không đùa với ông nữa, tôi hỏi ông một việc."
Giọng nói kia, dường như bọn họ là hai người bạn bình thường có thể cùng ngồi xuống nói chuyện cả ngày.
Ông Diêu thở hổn hển, dùng ánh mắt bày tỏ hắn không phối hợp.
Minh Thù coi như không nhìn thấy: "Cha tôi đang ở đâu?"
Ông Diêu cho là cô muốn hỏi tại sao mình đối phó với cô, không ngờ vừa lên tiếng đã hỏi tới Thiên Lễ.
Ông Diêu từ trong hàm răng rặn ra mấy chữ: "Không biết."
Minh Thù lấy cành cây đâm hắn: "Đừng như vậy, ông phun nhiều máu như vậy rồi, làm người phải đối xử tốt với người khác, tôi hỏi ông trả lời, tiết kiệm thể lực vậy mới tốt."
Làm người phải đối xử tốt với người khác?
Cái khỉ gì?
Lời này dùng ở chỗ này sao?
Cô nói câu này thì liên quan gì tới việc này?
Môn văn của cô là do giáo viên thể dục dạy sao? Giáo viên thể dục có chết cũng không nhắm được mắt!
Sắc mặt ông Diêu tái xanh, quay đầu ra chỗ khác không nhìn Minh Thù: "Cô có bản lĩnh thì giết tôi..."
"Tôi giết ông làm gì, tôi không giết người." Minh Thù nói.
"Cô định làm gì!"
Ông Diêu trơ mắt nhìn Minh Thù móc điện thoại di động từ trên người mình ra, lấy tay hắn mở khóa.
Minh Thù vừa trượt điện thoại di động, vừa nói: "Cho đồ ăn vặt... Gọi video cho con gái bảo bối của ông xin hẹn hò, tôi thích cô ta."
Cơ hội tăng giá trị thù hận tốt như vậy, không thể lãng phí.
"Không cho phép! Cô dừng tay!" Ông Diêu giằng co, trên mặt lộ ra vẻ kinh hoảng.
"Vậy ông nói cho tôi biết, cha tôi ở đâu." Minh Thù dừng động tác lại, nghiêng đầu nhìn ông Diêu.
Ngực ông Diêu phập phồng cực nhanh, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, đáy mắt tràn đầy hận ý và oán độc như rắn độc.
Ông Diêu khàn giọng: "Chết rồi."
"Ông giết?"
Diêu phụ không lên tiếng.
Thái độ im lặng thừa nhận.
"Bắt tôi làm gì? Còn muốn giết cả tôi?" Minh Thù lại hỏi: "Hay là muốn từ trên người tôi tìm được Ngự Quỷ thuật hoàn chỉnh?"
Trong lòng ông Diêu hiện lên một luồng ánh sáng lạnh, hắn hừ lạnh một tiếng: "Tôi cũng không muốn giết Thiên Lễ, là hắn không chịu phối hợp. Thiên gia các người sở hữu Ngự Quỷ thuật, lại phung phí của trời, không biết lợi dụng."
Minh Thù nhếch miệng: "Thì làm sao, đây là vật của Thiên gia, Thiên gia sử dụng như thế nào, liên quan gì tới ông?"
Thiên gia sở hữu Ngự Quỷ Thuật, nhưng bọn họ cũng phải gánh vác trách nhiệm.
Vì những chấp niệm kia vẫn tồn tại, không có cách nào rời đi quỷ hồn để trợ giúp.
Minh Thù ấn lên nút gọi video.
"Tôi đã nói cho cô biết hiết rồi." Ông Diêu hét lớn: "Cô lật lọng!"
"Ồ, đáng tiếc, tôi không hài lòng với câu trả lời của ông." Minh Thù mỉm cười.
"..."
"Cha?" Diêu Doanh còn chưa ngủ, nhận được cuộc gọi video của ông Diêu, cô theo bản năng nói: "Con hôm nay đã đi tìm Cố Tri rồi..."
Minh Thù cắt đứt lời của cô: "Tìm Cố Tri làm gì?"
Còn dám quấy rầy tiểu yêu tinh của trẫm, rất đáng đánh.
Mạng không tốt lắm, mãi đến khi nghe giọng nói quen thuộc, Diêu Doanh mới thấy rõ tình hình bên kia.
Ông Diêu nằm trên mặt đất, không phải ở thư phòng quen thuộc, cũng không phải trong nhà, mà là trên mặt đất hoang cỏ dại trải rộng.
Bên ngoài chỗ được chiếu sáng là một mảng đen kịt.
"Cha..." Diêu Doanh đứng bật dậy: "Cha, cha đang ở đâu? Thiên Tuế, cô đã làm gì cha tôi?"
"Doanh Doanh, mau rời khỏi Tứ Cảnh sơn, ngay lập tức!" Ông Diêu hét lên với Diêu Doanh.
"Cha..." Diêu Doanh lắc đầu: "Cô định làm gì cha tôi?"
"Không làm gì, chỉ là muốn cô nhìn thấy cha cô thôi, thế nào, có tức không?"
Đáy lòng Diêu Doanh vô cùng giận dữ: "Cô thả cha tôi ra."
Diêu Doanh còn muốn nói thêm, video đột nhiên bị tắt.
Diêu Doanh giật mình, vội vàng định gọi lại, nhưng tay vừa trượt tới điện thoại di động liền bay ra ngoài.
Diêu Doanh vội vàng nhặt điện thoại về.
Cô còn chưa ấn, cuộc trò chuyện video lại hiện lên trên màn hình điện thoại.
Cô lập tức kết nối, hình ảnh có chút chuyển động, giọng nói thanh thúy của cô gái đối diện truyền tới: "Thật ngại quá, tín hiệu không tốt lắm, tôi đổi chỗ một chút."
Tín hiệu không tốt lắm?
Diêu Doanh gân xanh nổi lên, cô ta đang chơi đùa?
Hình ảnh đung đưa yên tĩnh lại, trái tim cô đập loạn cả lên.
Hai tay Diêu Doanh bắt lấy điện thoại, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Ông Diêu bị treo bên trên một gốc cây, thân cây cực kỳ yếu, bất cứ lúc nào cũng có thể gãy.
Da đầu Diêu Doanh tê dại.
Cô khàn giọng hét lên: "Thiên Tuế... Cô dừng tay! Cô đến cùng muốn làm gì! Cô thả cha tôi ra!"
Cô không nhìn thấy Minh Thù đâu.
Nhưng cô biết, cô ta đang ở bên kia.
Người phụ nữ này...
Cô muốn giết cô ta!
"Ồ, hắn vừa rồi dùng Cố Tri uy hiếp tôi tới đây, tôi chỉ là ăn miếng trả miếng, thế nào, cảm giác như thế nào? Có tức không? Cô tức là tôi vui rồi."
Tiểu yêu tinh cũng dám động vào.
Đang sống tốt lại muốn nhìn thấy cảnh chết chóc, trẫm giúp cho ngươi được như ý muốn
Không đến một khắc cuối cùng, kiên quyết không phá vỡ thiết lập.
Chờ vợ cứu!
Ông Diêu thấy Minh Thù chẳng thèm quan tâm như vậy, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, không phải hai người này đang yêu nhau sao?
Cô ta có ý gì?
"Thiên Tuế, cô dừng tay cho tôi, nếu không tôi thực sự sẽ giết hắn."
"Ừ, ông giết đi!" Minh Thù đang giẫm lên một con quỷ, ấn một cái trong khoảnh khắc con quỷ bị chôn vùi. Cô chậm rãi nhìn qua, khóe môi nhếch lên: "Tôi nhất định sẽ nói rõ ràng cho Cố gia biết, ông giết đại thiếu gia nhà bọn họ như thế nào."
Cố Tri: "..." Đừng cản lão tử, lão tử hôm nay muốn đánh chết cô.
Lão tử sao lại thích đồ thần kinh như thế.
Người khác đã sớm khóc thút thít cầu xin không giết, cô lại còn la lớn, còn giật dây, sợ hắn chết không đủ nhanh sao?
Để cho Cố Tri càng tức giận chính là một giây tiếp theo, Minh Thù lấy điện thoại di động ra quay phim: "Nào, bắt đầu biểu diễn. Người kia, ánh sáng."
Người kia - Người chuẩn bị ánh sáng - Thú nhỏ: "..." Cũng không muốn.
Ông Diêu đột nhiên bị ánh sáng mạnh chiếu vào, con mắt trong chốc lát không nhìn thấy gì.
"Phơi sáng, điểm tối!"
Ông Diêu nghe thấy bên kia có ai đó rì rầm.
Tiếp theo bên cạnh hắn là một trận gió lạnh thổi qua, thân thể không thể khống chế bị vứt lên, lại rơi xuống.
"Phụt..."
Ông Diêu rơi đập vào bên trên một mô đất, miệng phun đầy máu.
Càng làm cho hắn sợ hãi chính là tất cả quỷ của hắn đã luyện hóa, đồng thời mất đi liên hệ với hắn.
Cố Tri được Minh Thù kéo lại, nhiệt độ trên người cô làm tiêu tán khí lạnh vừa rồi.
"Sao anh lại tới đây?" Minh Thù hỏi hắn.
"Tìm em." Cố Tri nghiến răng nghiến lợi.
"Tôi thấy là anh muốn chết." Minh Thù mắng hắn.
Hắn là vì ai?
Diễn viên thành tinh hít sâu, giọng mang thâm tình: "Vì em, có phải chết tôi cũng nguyện ý."
Nguyện ý cái rắm!
Lão tử chết, cô cũng đừng mong sống được!
"Có chỗ nào khó chịu hay không, nói sớm một chút, nếu không... Đến lúc bị cắt đi chỗ nào đó, tôi cũng sẽ không quan tâm đến anh."
"Ha ha..." Minh Thù nhìn hắn, Cố Tri lập tức thu lại nụ cười: "Một lát nữa trở về, vợ giúp anh kiểm tra thật tốt, biết đâu có nội thương gì đó..."
Minh Thù thu đôi tay đang ôm hắn về, làm như nghe không hiểu: "Đứng yên ở đây đợi tôi."
Minh Thù đi đến bên ông Diêu đá một phát, sau khi xác định ông ta không bò dậy nổi nữa, lúc này mới ngồi xổm bên cạnh ông ta.
Ánh mắt ông Diêu ác độc căm hận nhìn Minh Thù.
Hắn chẳng thể nào nghĩ tới, mình lại ngã xuống trong tay một con nhóc.
"Đừng nhìn tôi như vậy, thật không có ý tứ." Không có giá trị thù hận, ngươi nhìn trẫm như vậy, trẫm cũng sẽ không thích ngươi.
Ông Diêu lại phun ra một ngụm máu.
Minh Thù vì tránh bị máu bắn lên người, xê dịch sang bên cạnh: "Ông phun ra nhiều máu như vậy, sao không ngất đi?"
Ông Diêu: "..." Cô có bệnh!
Minh Thù cười híp mắt nói: "Không đùa với ông nữa, tôi hỏi ông một việc."
Giọng nói kia, dường như bọn họ là hai người bạn bình thường có thể cùng ngồi xuống nói chuyện cả ngày.
Ông Diêu thở hổn hển, dùng ánh mắt bày tỏ hắn không phối hợp.
Minh Thù coi như không nhìn thấy: "Cha tôi đang ở đâu?"
Ông Diêu cho là cô muốn hỏi tại sao mình đối phó với cô, không ngờ vừa lên tiếng đã hỏi tới Thiên Lễ.
Ông Diêu từ trong hàm răng rặn ra mấy chữ: "Không biết."
Minh Thù lấy cành cây đâm hắn: "Đừng như vậy, ông phun nhiều máu như vậy rồi, làm người phải đối xử tốt với người khác, tôi hỏi ông trả lời, tiết kiệm thể lực vậy mới tốt."
Làm người phải đối xử tốt với người khác?
Cái khỉ gì?
Lời này dùng ở chỗ này sao?
Cô nói câu này thì liên quan gì tới việc này?
Môn văn của cô là do giáo viên thể dục dạy sao? Giáo viên thể dục có chết cũng không nhắm được mắt!
Sắc mặt ông Diêu tái xanh, quay đầu ra chỗ khác không nhìn Minh Thù: "Cô có bản lĩnh thì giết tôi..."
"Tôi giết ông làm gì, tôi không giết người." Minh Thù nói.
"Cô định làm gì!"
Ông Diêu trơ mắt nhìn Minh Thù móc điện thoại di động từ trên người mình ra, lấy tay hắn mở khóa.
Minh Thù vừa trượt điện thoại di động, vừa nói: "Cho đồ ăn vặt... Gọi video cho con gái bảo bối của ông xin hẹn hò, tôi thích cô ta."
Cơ hội tăng giá trị thù hận tốt như vậy, không thể lãng phí.
"Không cho phép! Cô dừng tay!" Ông Diêu giằng co, trên mặt lộ ra vẻ kinh hoảng.
"Vậy ông nói cho tôi biết, cha tôi ở đâu." Minh Thù dừng động tác lại, nghiêng đầu nhìn ông Diêu.
Ngực ông Diêu phập phồng cực nhanh, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, đáy mắt tràn đầy hận ý và oán độc như rắn độc.
Ông Diêu khàn giọng: "Chết rồi."
"Ông giết?"
Diêu phụ không lên tiếng.
Thái độ im lặng thừa nhận.
"Bắt tôi làm gì? Còn muốn giết cả tôi?" Minh Thù lại hỏi: "Hay là muốn từ trên người tôi tìm được Ngự Quỷ thuật hoàn chỉnh?"
Trong lòng ông Diêu hiện lên một luồng ánh sáng lạnh, hắn hừ lạnh một tiếng: "Tôi cũng không muốn giết Thiên Lễ, là hắn không chịu phối hợp. Thiên gia các người sở hữu Ngự Quỷ thuật, lại phung phí của trời, không biết lợi dụng."
Minh Thù nhếch miệng: "Thì làm sao, đây là vật của Thiên gia, Thiên gia sử dụng như thế nào, liên quan gì tới ông?"
Thiên gia sở hữu Ngự Quỷ Thuật, nhưng bọn họ cũng phải gánh vác trách nhiệm.
Vì những chấp niệm kia vẫn tồn tại, không có cách nào rời đi quỷ hồn để trợ giúp.
Minh Thù ấn lên nút gọi video.
"Tôi đã nói cho cô biết hiết rồi." Ông Diêu hét lớn: "Cô lật lọng!"
"Ồ, đáng tiếc, tôi không hài lòng với câu trả lời của ông." Minh Thù mỉm cười.
"..."
"Cha?" Diêu Doanh còn chưa ngủ, nhận được cuộc gọi video của ông Diêu, cô theo bản năng nói: "Con hôm nay đã đi tìm Cố Tri rồi..."
Minh Thù cắt đứt lời của cô: "Tìm Cố Tri làm gì?"
Còn dám quấy rầy tiểu yêu tinh của trẫm, rất đáng đánh.
Mạng không tốt lắm, mãi đến khi nghe giọng nói quen thuộc, Diêu Doanh mới thấy rõ tình hình bên kia.
Ông Diêu nằm trên mặt đất, không phải ở thư phòng quen thuộc, cũng không phải trong nhà, mà là trên mặt đất hoang cỏ dại trải rộng.
Bên ngoài chỗ được chiếu sáng là một mảng đen kịt.
"Cha..." Diêu Doanh đứng bật dậy: "Cha, cha đang ở đâu? Thiên Tuế, cô đã làm gì cha tôi?"
"Doanh Doanh, mau rời khỏi Tứ Cảnh sơn, ngay lập tức!" Ông Diêu hét lên với Diêu Doanh.
"Cha..." Diêu Doanh lắc đầu: "Cô định làm gì cha tôi?"
"Không làm gì, chỉ là muốn cô nhìn thấy cha cô thôi, thế nào, có tức không?"
Đáy lòng Diêu Doanh vô cùng giận dữ: "Cô thả cha tôi ra."
Diêu Doanh còn muốn nói thêm, video đột nhiên bị tắt.
Diêu Doanh giật mình, vội vàng định gọi lại, nhưng tay vừa trượt tới điện thoại di động liền bay ra ngoài.
Diêu Doanh vội vàng nhặt điện thoại về.
Cô còn chưa ấn, cuộc trò chuyện video lại hiện lên trên màn hình điện thoại.
Cô lập tức kết nối, hình ảnh có chút chuyển động, giọng nói thanh thúy của cô gái đối diện truyền tới: "Thật ngại quá, tín hiệu không tốt lắm, tôi đổi chỗ một chút."
Tín hiệu không tốt lắm?
Diêu Doanh gân xanh nổi lên, cô ta đang chơi đùa?
Hình ảnh đung đưa yên tĩnh lại, trái tim cô đập loạn cả lên.
Hai tay Diêu Doanh bắt lấy điện thoại, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Ông Diêu bị treo bên trên một gốc cây, thân cây cực kỳ yếu, bất cứ lúc nào cũng có thể gãy.
Da đầu Diêu Doanh tê dại.
Cô khàn giọng hét lên: "Thiên Tuế... Cô dừng tay! Cô đến cùng muốn làm gì! Cô thả cha tôi ra!"
Cô không nhìn thấy Minh Thù đâu.
Nhưng cô biết, cô ta đang ở bên kia.
Người phụ nữ này...
Cô muốn giết cô ta!
"Ồ, hắn vừa rồi dùng Cố Tri uy hiếp tôi tới đây, tôi chỉ là ăn miếng trả miếng, thế nào, cảm giác như thế nào? Có tức không? Cô tức là tôi vui rồi."
Tiểu yêu tinh cũng dám động vào.
Đang sống tốt lại muốn nhìn thấy cảnh chết chóc, trẫm giúp cho ngươi được như ý muốn
/1666
|