"Thanh La muội muội, mọi người đây là..."
Ngoài cửa lớn của phủ minh chủ, Minh Thù mang theo một đám người hùng dũng đi ra, vừa hay đụng mặt nữ chính giả Khương Linh.
Khương Linh áo trắng như tuyết, ngày thường bộ dạng thanh khiết, một cái nhăn mày hay một tiếng cười dường như cũng mang theo ma lực, khiến người ta nhịn không được mà phải chú ý tới nàng.
Khương Linh và Trác công tử đi cùng nhau, hai người đứng song song, rất xứng đôi.
Trác công tử chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn Minh Thù.
Kiếm khách mà!
Phải có phong cách.
Thế nhưng nguyên chủ không phát hiện ra vị kiếm khách này, trong ánh mắt kỳ thực mang theo tia sát ý sao?
Nguyên chủ vẫn là quá trẻ tuổi... Không hiểu người trong xã hội phức tạp.
Bánh Bao "hừ" một tiếng: "Khương cô nương, Trác công tử là vị hôn phu của minh chủ, cô và Trác công tử đi gần nhau như vậy không thấy ngại sao."
Khương Linh như là thoáng kinh ngạc, rất nhanh kéo dài khoảng cách với Trác công tử: "Vừa rồi tình cờ gặp Trác công tử cho nên mới về cùng nhau, Thanh La muội muội đừng hiểu lầm."
"Ai là muội muội của ngươi?" Minh Thù cầm đại khảm đao Bánh Bao đưa cho nàng, khí phách vô cùng nhìn Khương Linh: "Cha ta chỉ có một đứa con gái duy nhất."
Khương Linh ban đầu kinh ngạc, nhưng ngay sau đó tỏ vẻ bình thường: "Thanh La muội muội, ta không có ý gì khác, đây chỉ là một cách xưng hô..."
Minh Thù hé môi cười: "Vậy gọi ta là minh chủ."
"Thanh La, muội bắt nạt người khác." Trác công tử lên tiếng: "Khương cô nương chào hỏi muội, muội tâm tình không tốt, có cần phải trút giận lên người Khương cô nương như vậy không?"
"Có cần. Nếu không... Trút giận lên đầu ngươi sao?" Minh Thù nghiêm túc gật đầu.
Trác công tử: "..."
Khương Linh quan sát Minh Thù, nàng đã xảy ra chuyện gì? Lúc trước không phải còn rất tốt sao?
Minh Thù nói: "Ta bận rất nhiều việc, chờ ta trở lại sẽ nói đạo lý cùng các ngươi, đừng có cản đường."
Minh Thù đi ra ngoài phủ minh chủ.
Trác công tử nhíu mày: "Nàng đi làm gì?" Mang theo nhiều người như vậy.
Từ khi hắn đến phủ minh chủ, cũng không thấy nàng ra ngoài mấy lần, có chuyện gì cũng là người phía dưới đi làm.
Minh Thù nâng khảm đao, quay đầu cười: "Liên quan gì tới ngươi."
Trác công tử: "..."
Trác công tử nhìn theo Minh Thù rời đi, mãi đến khi nhìn không thấy bóng người, Khương Linh mới kéo tay áo Trác công tử.
"Trác ca ca... Nàng dường như có gì đó kỳ quái."
Trác công tử suy tư, nói: "Gần đây xảy ra chuyện của phái Thanh Hư, nàng có thể là bị chuyện này làm khó cho nên có chút khó tính."
"Việc của phái Thanh Hư thực sự là do Ma giáo làm? Ma giáo tại sao lại muốn diệt phái Thanh Hư?"
Trác công tử lắc đầu.
Người của Ma giáo làm việc kỳ quái, không có kế hoạch gì, bọn họ giết người có thể chỉ vì đối phương nhìn bọn họ hơi lâu một chút.
-
Lạc thành.
Nam nhân y phục đen tuyền ngồi trên mặt đất, nghe cô nương xinh đẹp như hoa đánh đàn.
Lúc nam nhân đang cao hứng cửa sổ bị người đá văng, hai người nhảy vào, cô nương bị dọa sợ đến hét toáng lên.
Nam nhân mất hứng phất tay, bảo cô nương kia xuống phía dưới, hắn bưng chén trà trên bàn lên, nhấp một hớp: "Đã nói với các ngươi bao nhiêu lần rồi, đi cửa chính sao các ngươi mãi không nhớ được?"
"Giáo chủ đã xảy ra chuyện rồi."
Giáo chủ đưa mắt nhìn về phía bọn họ.
"Tổng bộ... Bị, bị người ta chiếm mất rồi."
"Ừm?" Một tiếng phát ra từ cổ họng giáo chủ.
Hai người "bụp" một tiếng quỳ xuống.
Giáo chủ đập chén trà xuống bàn, chén trà đổ xuống nước trà tràn ra ngoài.
"Kẻ nào làm?"
Hai người liếc nhau, như là nhận mệnh lệnh nói: "Người của phủ minh chủ."
"Hả?" Người của phủ minh chủ đánh tổng bộ Ma giáo của hắn? Còn chiếm luôn rồi? Sao hắn lại không nhận được tin tức gì?
Giáo chủ nhắm mắt lại: "Còn gì nữa không?"
"Không, không còn."
Loại tổ chức như Ma giáo, tổng bộ chắc chắn không thể chọn nơi có nhiều người.
Đây không phải vì bảo vệ, đây là vì không muốn người khác để ý.
Nhưng bây giờ vẫn bị người ta tận diệt rồi.
Hơn nữa còn là phủ minh chủ vốn chỉ có cái vẻ bề ngoài.
Thực lực của minh chủ võ lâm vốn bình thường, thêm việc minh chủ tiền nhiệm qua đời, kế vị chỉ là một nha đầu.
Đại khái là thời đại này, minh chủ không dùng được.
Bây giờ…
Ma giáo chính là bị một nha đầu như vậy dọn dẹp.
Làm giáo chủ, hắn phải trở về.
Tát cả giáo chúng của Ma giáo đều bị trói trên trường luyện võ, giáo chủ khinh thường không thèm trốn tránh bay thẳng tới.
"Giáo chủ!"
"Giáo chủ đã trở về!"
"Giáo chủ, giáo chủ, giáo chủ!"
Bọn giáo chúng đang bị trói hưng phấn hô to, nếu không phải là tay chân bị trói, chắc là bọn họ sẽ hoa chân múa tay.
Minh chủ của phủ minh chủ hắn đã từng gặp qua, đột nhiên võ công cao cường, lúc này bình tĩnh đứng ở phía sau.
Minh Thù nhìn theo nam nhân áo đen anh tuấn đột nhiên xuất hiện, bình tĩnh gắp một miếng thịt, chấm tương, ăn một miếng.
Khung cảnh khá là quái dị.
Trước mặt Minh Thù đặt một cái bếp lò, trên lò đặt một cái nồi, canh xương hầm màu sữa đục đang sôi "ùng ục" bốc hơi lên.
Mùi thịt bay ra khắp toàn bộ trường luyện võ.
Minh Thù giơ đũa, dưới tầm mắt phòng bị của giáo chủ, kẹp thịt ngoáy ngoáy trong bát súp, tiếp tục ăn.
Giáo chủ: "..."
Ngay cả đám giáo chúng đang kêu la om sòm cũng yên tĩnh lại.
Giáo chủ nheo mắt: "Ngươi chính là Thanh La?" Phủ minh chủ từ lúc nào gan to như vậy?
Minh Thù nói: "Ngươi cũng có thể gọi ta là minh chủ."
Giáo chủ khinh thường: "Ngươi thực sự coi mình là minh chủ rồi?"
Minh Thù nói: "Ta bằng bản lĩnh kế thừa được làm minh chủ, ngươi ghen tỵ sao?"
Giáo chủ: "..." Hắn có cái gì cần ghen tỵ.
Minh chủ nói đến chức vị, kỳ thực các môn các phái trong võ lâm đều có quy tắc.
Minh chủ giống như quản gia của các môn phái này.
Giáo chủ liếc mắt nhìn giáo chúng của mình đang bị trói, lại quay đầu quan sát minh chủ đang ăn thịt như không có người nào bên ngoài.
Tiểu cô nương này...
Nghe nói minh chủ tiền nhiệm chỉ còn lại một thiếu nữ như thế kế thừa làm minh chủ đời sau, vì trong võ lâm cũng chưa phát sinh chuyện gì lớn cho nên nàng cũng tạm yên ổn.
Tiểu cô nương trước mặt, mắt ngọc mày ngài, phong thái yểu điệu.
Trong đôi mắt trong suốt lóe lên ánh sáng, cho người ta cảm nhận đầu tiên chính là vô hại.
Quanh thân không phòng bị, cũng không giống người tập võ...
Nhưng là...
Có thể trói hết người của Ma giáo lại, không thể khinh địch.
Trong lòng giáo chủ rút ra kết luận, lúc này mới lên tiếng: "Trói nhiều giáo chúng của ta như vậy, ngươi muốn làm gì?"
Minh Thù để đũa xuống, lau miệng.
"Dễ nói thôi, đầu bếp của các ngươi..."
"Khụ khụ!" Bánh Bao ở phía sau ho khan, minh chủ chớ quên mục đích chính chúng ta tới nơi này.
Lúc mới đánh vào, nàng lỡ miệng nói muốn bắt trói vua đầu bếp mang về, tiếp theo sai người đi tìm vua đầu bếp, kết quả là không tìm được.
Nồi súp này không biết có phải do hắn làm...
Chạy đến sào huyệt của người khác ngồi ăn thịt, Bánh Bao đối với can đảm của minh chủ nhà mình khâm phục sát đất... Phì.
Cái này là người bình thường làm được sao?
Minh chủ không lẽ bị Trác công tử và Khương Linh kia làm cho giận điên lên!
Minh chủ không được để ý việc nhi nữ tình trường!
Chúng ta còn có núi sông tươi đẹp, sao có thể suy nghĩ nông cạn như vậy.
Minh Thù hoàn toàn không biết tùy tùng Bánh Bao của mình, não đã đột phá tới phía chân trời.
Ánh mắt giáo chủ bén nhọn nhìn về phía Bánh Bao, đầu bếp cái gì? Tại sao không để cho nàng nói tiếp? Lẽ nào có âm mưu gì?
"E hèm." Minh Thù quay trở về chủ đề chính: "Phái Thanh Hư là do các ngươi diệt?"
Ngoài cửa lớn của phủ minh chủ, Minh Thù mang theo một đám người hùng dũng đi ra, vừa hay đụng mặt nữ chính giả Khương Linh.
Khương Linh áo trắng như tuyết, ngày thường bộ dạng thanh khiết, một cái nhăn mày hay một tiếng cười dường như cũng mang theo ma lực, khiến người ta nhịn không được mà phải chú ý tới nàng.
Khương Linh và Trác công tử đi cùng nhau, hai người đứng song song, rất xứng đôi.
Trác công tử chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn Minh Thù.
Kiếm khách mà!
Phải có phong cách.
Thế nhưng nguyên chủ không phát hiện ra vị kiếm khách này, trong ánh mắt kỳ thực mang theo tia sát ý sao?
Nguyên chủ vẫn là quá trẻ tuổi... Không hiểu người trong xã hội phức tạp.
Bánh Bao "hừ" một tiếng: "Khương cô nương, Trác công tử là vị hôn phu của minh chủ, cô và Trác công tử đi gần nhau như vậy không thấy ngại sao."
Khương Linh như là thoáng kinh ngạc, rất nhanh kéo dài khoảng cách với Trác công tử: "Vừa rồi tình cờ gặp Trác công tử cho nên mới về cùng nhau, Thanh La muội muội đừng hiểu lầm."
"Ai là muội muội của ngươi?" Minh Thù cầm đại khảm đao Bánh Bao đưa cho nàng, khí phách vô cùng nhìn Khương Linh: "Cha ta chỉ có một đứa con gái duy nhất."
Khương Linh ban đầu kinh ngạc, nhưng ngay sau đó tỏ vẻ bình thường: "Thanh La muội muội, ta không có ý gì khác, đây chỉ là một cách xưng hô..."
Minh Thù hé môi cười: "Vậy gọi ta là minh chủ."
"Thanh La, muội bắt nạt người khác." Trác công tử lên tiếng: "Khương cô nương chào hỏi muội, muội tâm tình không tốt, có cần phải trút giận lên người Khương cô nương như vậy không?"
"Có cần. Nếu không... Trút giận lên đầu ngươi sao?" Minh Thù nghiêm túc gật đầu.
Trác công tử: "..."
Khương Linh quan sát Minh Thù, nàng đã xảy ra chuyện gì? Lúc trước không phải còn rất tốt sao?
Minh Thù nói: "Ta bận rất nhiều việc, chờ ta trở lại sẽ nói đạo lý cùng các ngươi, đừng có cản đường."
Minh Thù đi ra ngoài phủ minh chủ.
Trác công tử nhíu mày: "Nàng đi làm gì?" Mang theo nhiều người như vậy.
Từ khi hắn đến phủ minh chủ, cũng không thấy nàng ra ngoài mấy lần, có chuyện gì cũng là người phía dưới đi làm.
Minh Thù nâng khảm đao, quay đầu cười: "Liên quan gì tới ngươi."
Trác công tử: "..."
Trác công tử nhìn theo Minh Thù rời đi, mãi đến khi nhìn không thấy bóng người, Khương Linh mới kéo tay áo Trác công tử.
"Trác ca ca... Nàng dường như có gì đó kỳ quái."
Trác công tử suy tư, nói: "Gần đây xảy ra chuyện của phái Thanh Hư, nàng có thể là bị chuyện này làm khó cho nên có chút khó tính."
"Việc của phái Thanh Hư thực sự là do Ma giáo làm? Ma giáo tại sao lại muốn diệt phái Thanh Hư?"
Trác công tử lắc đầu.
Người của Ma giáo làm việc kỳ quái, không có kế hoạch gì, bọn họ giết người có thể chỉ vì đối phương nhìn bọn họ hơi lâu một chút.
-
Lạc thành.
Nam nhân y phục đen tuyền ngồi trên mặt đất, nghe cô nương xinh đẹp như hoa đánh đàn.
Lúc nam nhân đang cao hứng cửa sổ bị người đá văng, hai người nhảy vào, cô nương bị dọa sợ đến hét toáng lên.
Nam nhân mất hứng phất tay, bảo cô nương kia xuống phía dưới, hắn bưng chén trà trên bàn lên, nhấp một hớp: "Đã nói với các ngươi bao nhiêu lần rồi, đi cửa chính sao các ngươi mãi không nhớ được?"
"Giáo chủ đã xảy ra chuyện rồi."
Giáo chủ đưa mắt nhìn về phía bọn họ.
"Tổng bộ... Bị, bị người ta chiếm mất rồi."
"Ừm?" Một tiếng phát ra từ cổ họng giáo chủ.
Hai người "bụp" một tiếng quỳ xuống.
Giáo chủ đập chén trà xuống bàn, chén trà đổ xuống nước trà tràn ra ngoài.
"Kẻ nào làm?"
Hai người liếc nhau, như là nhận mệnh lệnh nói: "Người của phủ minh chủ."
"Hả?" Người của phủ minh chủ đánh tổng bộ Ma giáo của hắn? Còn chiếm luôn rồi? Sao hắn lại không nhận được tin tức gì?
Giáo chủ nhắm mắt lại: "Còn gì nữa không?"
"Không, không còn."
Loại tổ chức như Ma giáo, tổng bộ chắc chắn không thể chọn nơi có nhiều người.
Đây không phải vì bảo vệ, đây là vì không muốn người khác để ý.
Nhưng bây giờ vẫn bị người ta tận diệt rồi.
Hơn nữa còn là phủ minh chủ vốn chỉ có cái vẻ bề ngoài.
Thực lực của minh chủ võ lâm vốn bình thường, thêm việc minh chủ tiền nhiệm qua đời, kế vị chỉ là một nha đầu.
Đại khái là thời đại này, minh chủ không dùng được.
Bây giờ…
Ma giáo chính là bị một nha đầu như vậy dọn dẹp.
Làm giáo chủ, hắn phải trở về.
Tát cả giáo chúng của Ma giáo đều bị trói trên trường luyện võ, giáo chủ khinh thường không thèm trốn tránh bay thẳng tới.
"Giáo chủ!"
"Giáo chủ đã trở về!"
"Giáo chủ, giáo chủ, giáo chủ!"
Bọn giáo chúng đang bị trói hưng phấn hô to, nếu không phải là tay chân bị trói, chắc là bọn họ sẽ hoa chân múa tay.
Minh chủ của phủ minh chủ hắn đã từng gặp qua, đột nhiên võ công cao cường, lúc này bình tĩnh đứng ở phía sau.
Minh Thù nhìn theo nam nhân áo đen anh tuấn đột nhiên xuất hiện, bình tĩnh gắp một miếng thịt, chấm tương, ăn một miếng.
Khung cảnh khá là quái dị.
Trước mặt Minh Thù đặt một cái bếp lò, trên lò đặt một cái nồi, canh xương hầm màu sữa đục đang sôi "ùng ục" bốc hơi lên.
Mùi thịt bay ra khắp toàn bộ trường luyện võ.
Minh Thù giơ đũa, dưới tầm mắt phòng bị của giáo chủ, kẹp thịt ngoáy ngoáy trong bát súp, tiếp tục ăn.
Giáo chủ: "..."
Ngay cả đám giáo chúng đang kêu la om sòm cũng yên tĩnh lại.
Giáo chủ nheo mắt: "Ngươi chính là Thanh La?" Phủ minh chủ từ lúc nào gan to như vậy?
Minh Thù nói: "Ngươi cũng có thể gọi ta là minh chủ."
Giáo chủ khinh thường: "Ngươi thực sự coi mình là minh chủ rồi?"
Minh Thù nói: "Ta bằng bản lĩnh kế thừa được làm minh chủ, ngươi ghen tỵ sao?"
Giáo chủ: "..." Hắn có cái gì cần ghen tỵ.
Minh chủ nói đến chức vị, kỳ thực các môn các phái trong võ lâm đều có quy tắc.
Minh chủ giống như quản gia của các môn phái này.
Giáo chủ liếc mắt nhìn giáo chúng của mình đang bị trói, lại quay đầu quan sát minh chủ đang ăn thịt như không có người nào bên ngoài.
Tiểu cô nương này...
Nghe nói minh chủ tiền nhiệm chỉ còn lại một thiếu nữ như thế kế thừa làm minh chủ đời sau, vì trong võ lâm cũng chưa phát sinh chuyện gì lớn cho nên nàng cũng tạm yên ổn.
Tiểu cô nương trước mặt, mắt ngọc mày ngài, phong thái yểu điệu.
Trong đôi mắt trong suốt lóe lên ánh sáng, cho người ta cảm nhận đầu tiên chính là vô hại.
Quanh thân không phòng bị, cũng không giống người tập võ...
Nhưng là...
Có thể trói hết người của Ma giáo lại, không thể khinh địch.
Trong lòng giáo chủ rút ra kết luận, lúc này mới lên tiếng: "Trói nhiều giáo chúng của ta như vậy, ngươi muốn làm gì?"
Minh Thù để đũa xuống, lau miệng.
"Dễ nói thôi, đầu bếp của các ngươi..."
"Khụ khụ!" Bánh Bao ở phía sau ho khan, minh chủ chớ quên mục đích chính chúng ta tới nơi này.
Lúc mới đánh vào, nàng lỡ miệng nói muốn bắt trói vua đầu bếp mang về, tiếp theo sai người đi tìm vua đầu bếp, kết quả là không tìm được.
Nồi súp này không biết có phải do hắn làm...
Chạy đến sào huyệt của người khác ngồi ăn thịt, Bánh Bao đối với can đảm của minh chủ nhà mình khâm phục sát đất... Phì.
Cái này là người bình thường làm được sao?
Minh chủ không lẽ bị Trác công tử và Khương Linh kia làm cho giận điên lên!
Minh chủ không được để ý việc nhi nữ tình trường!
Chúng ta còn có núi sông tươi đẹp, sao có thể suy nghĩ nông cạn như vậy.
Minh Thù hoàn toàn không biết tùy tùng Bánh Bao của mình, não đã đột phá tới phía chân trời.
Ánh mắt giáo chủ bén nhọn nhìn về phía Bánh Bao, đầu bếp cái gì? Tại sao không để cho nàng nói tiếp? Lẽ nào có âm mưu gì?
"E hèm." Minh Thù quay trở về chủ đề chính: "Phái Thanh Hư là do các ngươi diệt?"
/1666
|