Bánh Bao còn tưởng rằng Minh Thù xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhìn thấy bọn họ trở về, mau để cho bọn họ lên xe ngựa thay quần áo.
Trận mưa này cứ thế đổ xuống, không ai kịp phòng bị.
Dung Ly cúi đầu cởi y phục ướt ra, Minh Thù dựa vào bên cạnh ăn trái cây, vẫn mặc trên người bộ y phục ướt sũng kia.
"Minh chủ... nàng không thay đồ sao?" Dung Ly cầm y phục, có điểm luống cuống nhìn nàng.
Bọn họ tuy là chung chăn chung gối nhưng ngoài hôn nhau, còn lại chưa từng xảy ra chuyện gì.
"Ngươi thay đồ trước."
"Ừ..." Lão tử lại cởi y phục trước mặt vợ, thật lo lắng.
Hay là lúc cởi y phục rồi giả vờ ngã?
Sau đó có thể cùng vợ...
"Ngươi vui cái gì, dính nước mưa nên bị bệnh rồi?"
Dung Ly theo bản năng sờ mặt, hắn vui vẻ sao? Làm gì có...
Nhìn thấy sắc mặt Minh Thù, hắn nghiến răng: "Minh chủ sao lại trêu đùa ta."
"Đi thôi, ta đi trêu đùa giáo chủ." Minh Thù vén rèm xe lên, chuẩn bị xuống xe.
Dung Ly nhào qua: "Đừng... Đừng đi."
Minh Thù che đầu tránh đụng vào thành xe: "Tránh ra."
"Vậy nàng đi sao?" Luôn luôn có người muốn chiếm góc nhà của lão tử, không thể tha thứ.
"Không đi, không đi, ngươi không thấy phiền sao, thay đồ nhanh lên."
Dung Ly thay quần áo xong, liếc nhìn Minh Thù thay quần áo, tốc độ của nàng rất nhanh hầu như cái gì cũng không thấy, nàng đã mặc xong y phục rồi ngồi xuống.
Dung Ly suy nghĩ kỹ một chút, nàng như bây giờ không nên tức giận.
Có điều...
Nàng đối với chuyện này dường như không có hứng thú.
Từ khi hắn nói đến bây giờ, nàng không có nhiều hơn năm vấn đề.
Có điều nàng không có hứng thú là tốt nhất.
Nếu như nàng thực sự cảm thấy hứng thú, vậy sao còn chưa bám lấy chuyện này mãi không buông?
-
Đến Lạc thành đã là vài ngày sau, đưa giáo chủ đến nơi hắn chỉ định.
Minh Thù chuẩn bị rời đi, giáo chủ kéo lại: "Chuyện lần này kỳ quái, ngươi cẩn thận người bên cạnh một chút!"
"Triều đình xem các ngươi cắn xé lẫn nhau, người nên cẩn thận là ngươi." Minh Thù vỗ vỗ bả vai hắn: "Quyền lực càng lớn, trách nhiệm càng nhiều, thật khó khăn."
"Ngươi biết sao?" Giáo chủ vô cùng kinh ngạc.
"Ta là minh chủ." Minh Thù soái khí hất tóc ngang trán: "Biết có gì lạ sao?"
"Nếu ngươi đã biết, vì sao không nói cho bọn họ biết?"
"Ta mới vừa biết." Minh Thù chí khí hùng hồn: "Hơn nữa, vì sao ta phải nói cho bọn họ biết, ta đâu có quen bọn họ."
Giáo chủ: "..."
Ngươi là minh chủ mà!
"Còn ngươi làm sao biết được?"
"Ngươi không thấy lạ, ta tại sao lại bị thương nặng sao?" Biểu cảm giáo chủ có chút khó coi: "Ta gặp sư huynh, hắn vì triều đình bán mạng. Những người kia đều là do hắn giết, giá họa cho Ma giáo..."
Giáo chủ nói: "Thân tại võ lâm, làm sao có thể không bị liên lụy, minh chủ vẫn nên có tính toán! Cảm tạ ngươi lần này ra tay tương trợ, lần sau có cơ hội, ta sẽ trả lại ân tình cho ngươi."
"Muốn trả ân tình cho ta, cứ đánh Khương Linh nhiệt tình vào."
Khóe miệng giáo chủ giật một cái: "Ngươi và Khương Linh rốt cục là có thù oán gì?"
"Không có thù oán gì."
"Không có thù oán, vậy sao ngươi lại đánh nàng ta?"
"Ta thích đánh nàng ta, làm sao nào?"
"..." Có bệnh!
Minh Thù và giáo chủ mỗi người đi một ngả, ngay sau khi nàng rời đi, Khương Linh và Trác công tử từ chỗ tối đi ra.
Hai người còn chưa kịp nói gì, bên trong lại có người đi ra, bọn họ nhanh chóng vọt đến bên cạnh để trốn.
"Bảo những người còn lại không nên kinh động người khác, tạm lánh phong ba còn lại chờ tin tức của ta." Giáo chủ vừa đi ra ngoài, vừa phân phó người bên cạnh.
"Vâng, giáo chủ."
Hai người đi hướng ngược lại với Minh Thù, Khương Linh và Trác công tử núp trong bóng tối, xác định người đã rời đi mới đi ra.
"Thanh La dĩ nhiên cấu kết với Ma giáo..." Khương Linh ra vẻ không thể tin tưởng.
"Hừ, khó trách trước đây nàng ta không tham gia việc vây quét Ma giáo." Trác công tử vỗ lên vai Khương Linh: "A Linh, muội yên tâm, ta nhất định sẽ giết chết loại bại hoại giang hồ này, giúp muội hả giận. "
"Trác đại ca..." Khương Linh cảm động không thôi.
"A Linh..."
Hai người nhìn nhau, tình ý liên miên.
-
Minh chủ võ lâm và Ma giáo cấu kết với nhau làm việc xấu, tin tức bại hoại này rất nhanh truyền ra trong giang hồ.
Tin này được nói có bài bản rõ ràng, dường như thực sự nhìn thấy Minh Thù và Ma giáo cấu kết.
Lời đồn càng ngày càng được thổi phồng, hơn nữa lan ra thật nhanh.
Đệ tử của Ma giáo đều trốn đi cả, đám giang hồ hào kiệt này không tìm được Ma giáo, liền đặt sự chú ý lên Minh Thù, người đã cấu kết với Ma giáo.
Minh Thù đã trở về phủ minh chủ, cho nên đám người kia đuổi tới phủ minh chủ.
"Ta đã nói rồi, nha đầu kia có vẻ là lạ, hóa ra cùng với đám ma đầu của Ma giáo kia là cùng một bọn."
"Đường đường là minh chủ, lại đi cấu kết với Ma giáo, mặt mũi của toàn bộ võ lâm chúng ta đều mất hết."
"Việc này chỉ là tin đồn..." Môn chủ Phi Hổ môn yếu ớt giải thích, hắn cảm thấy người thiếu nữ kia... Không giống như người sẽ tùy tiện cấu kết với người khác.
Người thiếu nữ kia nhìn qua thì luôn nở nụ cười với người khác, nhưng hắn cảm thấy kỳ thực nàng không để ai vào mắt.
Không phải nói nàng cuồng vọng... Đương nhiên, nàng cũng quả thực cuồng vọng. Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là nàng luôn có thái độ thờ ơ, bất kể là thần kiếm hay là bọn họ vây quét Ma giáo...
Nàng đối với mấy việc này không có hứng thú.
Lần duy nhất khiến môn chủ Phi Hổ môn cảm thấy nàng không giống vậy, chính là lần sau khi bị tập kích.
"Ngươi có ý gì, giúp đỡ một tên bại hoại cặn bã. Chuyện này có người tận mắt nhìn thấy, còn là nói xấu sao?"
"Nếu như không phải nàng ta, lúc trước khi vây quét Ma giáo, vì sao nàng ta không giúp một tay?"
Môn chủ Phi Hổ môn trong lúc nhất thời không biết nói gì.
Đám người rất nhanh giết đến phủ minh chủ.
"Thanh La lăn ra đây!"
Cửa lớn phủ minh chủ đóng chặt, vốn tưởng rằng đối phương sẽ không mở cửa, nhưng không nghĩ đến vừa kêu một tiếng, cửa lớn màu đỏ đã từ từ mở ra.
Đệ tử của phủ minh chủ bên trong chạy tới, mang theo bàn ghế nhanh chóng dọn dẹp tại cửa chính.
Minh Thù thản nhiên từ bên trong đi ra, vén y phục ngồi xuống hai chân vắt chéo.
Minh Thù dường như nhìn thấy một đám lớn phiếu đổi đồ ăn vặt trước mặt, lúc này mắt lóe tia sáng nụ cười trên môi cũng vô cùng chói mắt.
"Bày ra trận thế lớn như vậy tới tìm ta, là nghĩ đến ta sao?"
"Thanh La, ngươi cấu kết với Ma giáo còn không đưa tay chịu trói!"
"Ngươi nói ta cấu kết Ma giáo, ta còn đưa tay chịu trói, ta có bệnh sao?" Minh Thù lắc ngón chân: "Coi như ta câu kết với Ma giáo thật thì sao nào, các ngươi làm gì được ta?"
Minh Thù đổ vỏ quen rồi.
Chỉ cần có thể tăng giá trị thù hận đều là đồ tốt.
"Nghe thấy chưa! Mọi người đều nghe rồi đó! Nàng ta chính miệng thừa nhận đã cấu kết với Ma giáo!"
Lúc trước còn có một số người không tin, lúc này không thể không tin.
Dù sao chính miệng minh chủ đã thừa nhận.
"Ngươi giấu những người của Ma giáo đi đâu rồi?"
Môn chủ Phi Hổ môn đứng ở trong đám người, biểu cảm phức tạp.
Một nam nhân trung niên mặt mũi hiền lành trong đám người đưa tay lên, ý bảo đám người ồn ào yên tĩnh lại.
Hắn tiến lên hai bước khuyên: "Thanh La, giờ lập công chuộc tội vẫn còn kịp, không nên sai lại càng sai, người của Ma giáo không phải tốt lành gì, chúng ta tin tưởng ngươi là bị người khác mê hoặc quay đầu lại là bờ."
Minh Thù cười nói: "Không có, ta chính là muốn bao che cho bọn họ."
Nam nhân trung niên: "..."
Trận mưa này cứ thế đổ xuống, không ai kịp phòng bị.
Dung Ly cúi đầu cởi y phục ướt ra, Minh Thù dựa vào bên cạnh ăn trái cây, vẫn mặc trên người bộ y phục ướt sũng kia.
"Minh chủ... nàng không thay đồ sao?" Dung Ly cầm y phục, có điểm luống cuống nhìn nàng.
Bọn họ tuy là chung chăn chung gối nhưng ngoài hôn nhau, còn lại chưa từng xảy ra chuyện gì.
"Ngươi thay đồ trước."
"Ừ..." Lão tử lại cởi y phục trước mặt vợ, thật lo lắng.
Hay là lúc cởi y phục rồi giả vờ ngã?
Sau đó có thể cùng vợ...
"Ngươi vui cái gì, dính nước mưa nên bị bệnh rồi?"
Dung Ly theo bản năng sờ mặt, hắn vui vẻ sao? Làm gì có...
Nhìn thấy sắc mặt Minh Thù, hắn nghiến răng: "Minh chủ sao lại trêu đùa ta."
"Đi thôi, ta đi trêu đùa giáo chủ." Minh Thù vén rèm xe lên, chuẩn bị xuống xe.
Dung Ly nhào qua: "Đừng... Đừng đi."
Minh Thù che đầu tránh đụng vào thành xe: "Tránh ra."
"Vậy nàng đi sao?" Luôn luôn có người muốn chiếm góc nhà của lão tử, không thể tha thứ.
"Không đi, không đi, ngươi không thấy phiền sao, thay đồ nhanh lên."
Dung Ly thay quần áo xong, liếc nhìn Minh Thù thay quần áo, tốc độ của nàng rất nhanh hầu như cái gì cũng không thấy, nàng đã mặc xong y phục rồi ngồi xuống.
Dung Ly suy nghĩ kỹ một chút, nàng như bây giờ không nên tức giận.
Có điều...
Nàng đối với chuyện này dường như không có hứng thú.
Từ khi hắn nói đến bây giờ, nàng không có nhiều hơn năm vấn đề.
Có điều nàng không có hứng thú là tốt nhất.
Nếu như nàng thực sự cảm thấy hứng thú, vậy sao còn chưa bám lấy chuyện này mãi không buông?
-
Đến Lạc thành đã là vài ngày sau, đưa giáo chủ đến nơi hắn chỉ định.
Minh Thù chuẩn bị rời đi, giáo chủ kéo lại: "Chuyện lần này kỳ quái, ngươi cẩn thận người bên cạnh một chút!"
"Triều đình xem các ngươi cắn xé lẫn nhau, người nên cẩn thận là ngươi." Minh Thù vỗ vỗ bả vai hắn: "Quyền lực càng lớn, trách nhiệm càng nhiều, thật khó khăn."
"Ngươi biết sao?" Giáo chủ vô cùng kinh ngạc.
"Ta là minh chủ." Minh Thù soái khí hất tóc ngang trán: "Biết có gì lạ sao?"
"Nếu ngươi đã biết, vì sao không nói cho bọn họ biết?"
"Ta mới vừa biết." Minh Thù chí khí hùng hồn: "Hơn nữa, vì sao ta phải nói cho bọn họ biết, ta đâu có quen bọn họ."
Giáo chủ: "..."
Ngươi là minh chủ mà!
"Còn ngươi làm sao biết được?"
"Ngươi không thấy lạ, ta tại sao lại bị thương nặng sao?" Biểu cảm giáo chủ có chút khó coi: "Ta gặp sư huynh, hắn vì triều đình bán mạng. Những người kia đều là do hắn giết, giá họa cho Ma giáo..."
Giáo chủ nói: "Thân tại võ lâm, làm sao có thể không bị liên lụy, minh chủ vẫn nên có tính toán! Cảm tạ ngươi lần này ra tay tương trợ, lần sau có cơ hội, ta sẽ trả lại ân tình cho ngươi."
"Muốn trả ân tình cho ta, cứ đánh Khương Linh nhiệt tình vào."
Khóe miệng giáo chủ giật một cái: "Ngươi và Khương Linh rốt cục là có thù oán gì?"
"Không có thù oán gì."
"Không có thù oán, vậy sao ngươi lại đánh nàng ta?"
"Ta thích đánh nàng ta, làm sao nào?"
"..." Có bệnh!
Minh Thù và giáo chủ mỗi người đi một ngả, ngay sau khi nàng rời đi, Khương Linh và Trác công tử từ chỗ tối đi ra.
Hai người còn chưa kịp nói gì, bên trong lại có người đi ra, bọn họ nhanh chóng vọt đến bên cạnh để trốn.
"Bảo những người còn lại không nên kinh động người khác, tạm lánh phong ba còn lại chờ tin tức của ta." Giáo chủ vừa đi ra ngoài, vừa phân phó người bên cạnh.
"Vâng, giáo chủ."
Hai người đi hướng ngược lại với Minh Thù, Khương Linh và Trác công tử núp trong bóng tối, xác định người đã rời đi mới đi ra.
"Thanh La dĩ nhiên cấu kết với Ma giáo..." Khương Linh ra vẻ không thể tin tưởng.
"Hừ, khó trách trước đây nàng ta không tham gia việc vây quét Ma giáo." Trác công tử vỗ lên vai Khương Linh: "A Linh, muội yên tâm, ta nhất định sẽ giết chết loại bại hoại giang hồ này, giúp muội hả giận. "
"Trác đại ca..." Khương Linh cảm động không thôi.
"A Linh..."
Hai người nhìn nhau, tình ý liên miên.
-
Minh chủ võ lâm và Ma giáo cấu kết với nhau làm việc xấu, tin tức bại hoại này rất nhanh truyền ra trong giang hồ.
Tin này được nói có bài bản rõ ràng, dường như thực sự nhìn thấy Minh Thù và Ma giáo cấu kết.
Lời đồn càng ngày càng được thổi phồng, hơn nữa lan ra thật nhanh.
Đệ tử của Ma giáo đều trốn đi cả, đám giang hồ hào kiệt này không tìm được Ma giáo, liền đặt sự chú ý lên Minh Thù, người đã cấu kết với Ma giáo.
Minh Thù đã trở về phủ minh chủ, cho nên đám người kia đuổi tới phủ minh chủ.
"Ta đã nói rồi, nha đầu kia có vẻ là lạ, hóa ra cùng với đám ma đầu của Ma giáo kia là cùng một bọn."
"Đường đường là minh chủ, lại đi cấu kết với Ma giáo, mặt mũi của toàn bộ võ lâm chúng ta đều mất hết."
"Việc này chỉ là tin đồn..." Môn chủ Phi Hổ môn yếu ớt giải thích, hắn cảm thấy người thiếu nữ kia... Không giống như người sẽ tùy tiện cấu kết với người khác.
Người thiếu nữ kia nhìn qua thì luôn nở nụ cười với người khác, nhưng hắn cảm thấy kỳ thực nàng không để ai vào mắt.
Không phải nói nàng cuồng vọng... Đương nhiên, nàng cũng quả thực cuồng vọng. Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là nàng luôn có thái độ thờ ơ, bất kể là thần kiếm hay là bọn họ vây quét Ma giáo...
Nàng đối với mấy việc này không có hứng thú.
Lần duy nhất khiến môn chủ Phi Hổ môn cảm thấy nàng không giống vậy, chính là lần sau khi bị tập kích.
"Ngươi có ý gì, giúp đỡ một tên bại hoại cặn bã. Chuyện này có người tận mắt nhìn thấy, còn là nói xấu sao?"
"Nếu như không phải nàng ta, lúc trước khi vây quét Ma giáo, vì sao nàng ta không giúp một tay?"
Môn chủ Phi Hổ môn trong lúc nhất thời không biết nói gì.
Đám người rất nhanh giết đến phủ minh chủ.
"Thanh La lăn ra đây!"
Cửa lớn phủ minh chủ đóng chặt, vốn tưởng rằng đối phương sẽ không mở cửa, nhưng không nghĩ đến vừa kêu một tiếng, cửa lớn màu đỏ đã từ từ mở ra.
Đệ tử của phủ minh chủ bên trong chạy tới, mang theo bàn ghế nhanh chóng dọn dẹp tại cửa chính.
Minh Thù thản nhiên từ bên trong đi ra, vén y phục ngồi xuống hai chân vắt chéo.
Minh Thù dường như nhìn thấy một đám lớn phiếu đổi đồ ăn vặt trước mặt, lúc này mắt lóe tia sáng nụ cười trên môi cũng vô cùng chói mắt.
"Bày ra trận thế lớn như vậy tới tìm ta, là nghĩ đến ta sao?"
"Thanh La, ngươi cấu kết với Ma giáo còn không đưa tay chịu trói!"
"Ngươi nói ta cấu kết Ma giáo, ta còn đưa tay chịu trói, ta có bệnh sao?" Minh Thù lắc ngón chân: "Coi như ta câu kết với Ma giáo thật thì sao nào, các ngươi làm gì được ta?"
Minh Thù đổ vỏ quen rồi.
Chỉ cần có thể tăng giá trị thù hận đều là đồ tốt.
"Nghe thấy chưa! Mọi người đều nghe rồi đó! Nàng ta chính miệng thừa nhận đã cấu kết với Ma giáo!"
Lúc trước còn có một số người không tin, lúc này không thể không tin.
Dù sao chính miệng minh chủ đã thừa nhận.
"Ngươi giấu những người của Ma giáo đi đâu rồi?"
Môn chủ Phi Hổ môn đứng ở trong đám người, biểu cảm phức tạp.
Một nam nhân trung niên mặt mũi hiền lành trong đám người đưa tay lên, ý bảo đám người ồn ào yên tĩnh lại.
Hắn tiến lên hai bước khuyên: "Thanh La, giờ lập công chuộc tội vẫn còn kịp, không nên sai lại càng sai, người của Ma giáo không phải tốt lành gì, chúng ta tin tưởng ngươi là bị người khác mê hoặc quay đầu lại là bờ."
Minh Thù cười nói: "Không có, ta chính là muốn bao che cho bọn họ."
Nam nhân trung niên: "..."
/1666
|