Trong hoang dã có một bóng người chạy nhanh về phía trước.
Bóng người kia thấp thoáng, sau đó cả người đều thụp xuống.
Minh Thù ôm lấy trái tim đang đập không bình thường, chân mày khẽ nhăn lại, nàng cảm thấy mình sắp sửa thoát khỏi cơ thể này rồi.
Giống hệt lần trước lúc rời đi.
Không phải vì thời gian trôi qua nhanh quá, cơ thể này cũng sắp toi rồi chứ?
[Xin… Xin chờ một chút… Có… Tôi… Nhìn… Xẹt xẹt xẹt…]
Âm thanh của Hài Hòa Hiệu bị gián đoạn, đây là lần đầu tiên Minh Thù gặp phải.
Dường như nó nói cái gì đó rất nhanh, nhưng Minh Thù không có cách nào nghe rõ.
“Đây không phải là Thanh La muội muội sao.”
Giọng nói của Khương Linh đột ngột vang lên.
Minh Thù ngẩng đầu nhìn lại, Khương Linh một thân áo trắng đứng cùng một chỗ với thiếu bảo chủ.
“Thanh La muội muội sao vậy?” Lại để cho nàng ta gặp nữ nhân này ở đây, có vẻ nàng bị thương, trời cao cũng giúp nàng ta báo thù.
Thân thể có chút không thể không chế được, Minh Thù chỉ có thể nhìn Khương Linh tiến lại.
Khương Linh quay lưng về phía thiếu bảo chủ, trên mặt nàng ta phơi bày hận ý và oán độc.
“Thanh La, ngươi cấu kết với Ma giáo, giết nhiều người như vậy, hôm nay ta phải báo thù cho những vong hồn đã chết này.”
Đầu Minh Thù kêu ong ong, giọng nói của Khương Linh vẫn không ngừng vang lên, nàng nghe mà phiền chết được.
Đoàng!
Đoàng đoàng!
Tay rút kiếm của Khương Linh cứng đờ.
Nàng ta không thể tin được nhìn về phía Minh Thù, cả người ngã xuống đất, kêu lên một trận thảm thiết.
Nòng súng đen thui nhắm thẳng đến thiếu bảo chủ, thiếu bảo chủ cũng ngã xuống theo.
Khương Linh bị một phát súng bắn trúng bả vai, hai phát còn lại bắn trúng đùi, đúng lúc khiến nàng ta không có cách nào ra tay.
“Ngươi… Sao ngươi lại…” Khương Linh xuyên sách đến, tất nhiên từng nhìn thấy súng, ở thế giới của vũ khí thô sơ, sao có thể có thứ như vậy.
Minh Thù khẽ nhếch miệng: “Chẳng những ta có súng, ta còn có bom cơ, ngươi muốn xem không?”
“Ngươi, không thể nào, tại sao có thể như vậy, không thể nào…” Khương Linh lắc đầu, không tin những gì nàng ta nhìn thấy.
Nàng ta cảm thấy bản thân mình xuyên sách tới là có ưu thế tuyệt đối.
Nhưng ưu thế này bây giờ lại bị mấy phát súng của Minh Thù đánh rớt.
Mắt Khương Linh đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào Minh Thù, tựa như muốn khoét một miếng thịt trên người nàng.
“Có gì là không thể, ngươi có thể vì sao ta không thể.” Minh Thù nói hơi chậm, nàng chống người đứng dậy: “Ngươi cũng không đặc biệt đến vậy, trong thế giới này, e là không chỉ có một mình ngươi như vậy.”
Khương Linh như bị sét đánh.
“Nhưng giống ta thì.” Khóe miệng Minh Thù cong lên một độ cong hoàn mỹ: “Chỉ có một.”
Bây giờ Minh Thù không nghe thấy Hài Hòa Hiệu, nhưng thấy Khương Linh như vậy có lẽ giá trị thù hận đã đầy rồi.
Không đầy thì nàng cũng hết cách, hiện giờ nàng muốn đi tìm tiểu yêu tinh kia.
Làm loạn với trẫm!
Gây chuyện rồi chứ gì!
…
Minh Thù cố gắng bước đi, lúc này nàng cảm thấy như cõng một ngọn núi đi đường, nhiều lần đều suýt mất khống chế bị tách ra khỏi thân thể này.
Minh Thù nhìn về phía trước, khẽ cắn môi, tiếp tục bước đi.
Đợi trẫm tìm được tiểu yêu tinh sẽ đánh gãy chân hắn.
Để hắn chạy loạn.
Phía trước có bóng dáng mơ hồ xuất hiện, Minh Thù dừng lại, lẳng lặng nhìn bên kia.
Sau khi nhìn rõ người đến, cơ thể Minh Thù mềm nhũn, trong khoảnh khắc ngã xuống thì Dung Ly liền đỡ được.
“Vợ.”
Minh Thù thở chầm chậm giống như người sắp chết, được Dung Ly ôm vào lòng.
“Vợ…” Đáy mắt Dung Ly tràn đầy hối hận.
Sau khi hắn ra ngoài mới phát hiện, phạm vi Thiên Khải bao trùm vô cùng rộng lớn, rõ ràng hắn đã khống chế phạm vi…
“Xin lỗi, đều là ta sai, nàng sao rồi?”
“Chắc là, sắp chết rồi!” Hơi thở của Minh Thù mỏng manh, giọng nói lại hết sức thản nhiên.
“Xin lỗi…” Khóe mắt Dung Ly nóng lên, nước mắt không kìm được chảy xuống.
“Lần sau đừng có chạy lung tung nữa.” Minh Thù nói: “Tìm ngươi mệt chết đi được.”
“Không đâu.” Dung Ly lắc đầu khóc nức nở: “Ta đi đâu cũng sẽ nói với nàng.”
Nước mắt nóng hổi rơi xuống mặt Minh Thù, đáy lòng nàng khẽ run lên: “Ta không thích ngươi khóc, đừng khóc.”
Khóe mắt Dung Ly chảy ào ạt không ngừng.
Minh Thù cười một cái.
Dung Ly cúi đầu, ngậm lấy đôi môi trắng bệch của Minh Thù, như vậy nàng sẽ không nhìn thấy nữa…
Một lúc lâu Dung Ly mới buông nàng ra.
Ánh mắt Minh Thù cũng bắt đầu mờ nhạt dần, nàng lấy ra thứ gì đó từ trong áo, hỏi từng chữ một: “Cái này… rốt cuộc là cái gì?”
“Thiên Khải, nó tên Thiên Khải.” Dung Ly nói.
“Thiên Khải…”
Dung Ly ôm nàng, nói với tốc độ cực nhanh: “Vợ, nàng hãy nghe ta nói, trước đây chúng ta từng sống với nhau rất nhiều lần, ta thích nàng. Nàng nhất định phải mang theo Thiên Khải, ta sẽ đến tìm nàng.”
Không biết có phải do nguyên nhân đường hầm bị đóng lại đã làm mất đi khả năng hạn chế của hắn hay không.
“Còn nữa, ta tên là Kỳ Ngự.”
…
Minh Thù mở mắt lần nữa đã ở phòng mây trắng.
Cô ở phòng mây trắng một chuyến chờ Hài Hòa Hiệu lên tiếng, nhưng một lúc lâu cũng không có động tĩnh gì của Hài Hòa Hiệu.
“Hài Hòa Hiệu?”
Không có tiếng đáp lời cô.
Minh Thù nhíu mày.
Thiên Khải…
“Là Thiên Khải đó sao?” Minh Thù hỏi thú nhỏ từ đáy lòng.
Thú nhỏ rầm rì một tiếng.
Thấy năng lực có vẻ hơi giống, nhưng còn kém xa, đồ dỏm!
“Đồ chơi này cũng có hàng dỏm?” Sao trẫm chưa từng nghe qua cách nói này nhỉ.
Thú nhỏ hừ hừ tức giận nói, năm đó vì tranh giành Thiên Khải, ngươi cũng không phải không biết, ngươi suýt nữa thì… Những người đó tranh giành năng lực của Thiên Khải mà làm ra một thứ hàng dỏm cũng không có gì là lạ.
Minh Thù âm trầm: “Có nghĩa là những thế giới này kỳ thực là tương thông với thế giới của chúng ta?”
Cắt.
Thú nhỏ cực kỳ khinh thường.
Minh Thù: “?”
Ngươi có ý gì vậy?
Ba ngàn thế giới lớn, ba ngàn thế giới nhỏ, trong ba ngàn thế giới nhỏ còn có thể tính sơ sơ hàng ngàn thế giới diễn sinh. Những thế giới diễn sinh cấp thấp ta không biết phải đánh giá thế nào, ngươi chơi đùa giết thời gian thì cũng thôi chứ đừng quá chăm chỉ.
Đặc biệt là con thú hai chân kia!
Đây là trọng điểm!
Minh Thù không để ý đến thú nhỏ đang lải nhải trong đầu mình, hai tay gối sau gáy nhìn trên không trắng xóa.
Tại sao lại liên quan đến Thiên Khải.
Là đã định sẵn từ trước hay là trùng hợp?
Thiên Khải…
Màn hình mây trắng thổi tới.
Họ tên: Minh Thù
Giá trị thù hận: 870000
…
Nhiệm vụ phụ: Chưa hoàn thành
“Ái chà, ta còn tưởng là ngươi mất tích cơ đấy.”
[Xin lỗi ký chủ, ta có chút chuyện ngoài ý muốn.] Hài Hòa Hiệu rất bình tĩnh, có điều nó cũng không muốn giải thích ngoài ý muốn là ý gì.
Tiếp theo đó cho dù Minh Thù hỏi gì Hài Hòa Hiệu cũng trả lời không lọt lấy một giọt nước.
Minh Thù không hỏi được tin tức gì có ích thì không hỏi nữa.
“Đến tiệm ăn!”
…
Sau khi Minh Thù rời đi, màn hình mây trắng lóe lên một cái, xuất hiện một trang truyền dữ liệu.
Bên dưới viết một hàng chữ nhỏ “Kết nối thành công, đang trong quá trình tiếp nhận số liệu.”
…
Cục quản lý thời gian không gian.
Đèn của toàn bộ cục quản lý thời gian không gian sáng sáng tối tối, tất cả mọi người rơi vào hỗn loạn.
Cục trưởng tóc vàng tối sầm mặt lại, mang theo hơi thở lạnh lùng toàn thân đi thẳng đến bộ kỹ thuật.
“Kỳ Ngự ra chưa?”
Bộ trưởng bộ kỹ thuật bận sứt đầu mẻ trán, cục trưởng tóc vàng đột nhiên xuất hiện sau lưng, hắn bị dọa đến giật mình.
“Cục trưởng… chưa… Cửu thiếu vẫn chưa ra.”
“Lạc Yến thì sao?”
“Cũng… chưa. Tất cả mọi người trong nhiệm vụ đều chưa thể ra… còn có hai người đã mất đi sinh mạng đặc thù.”
Cục trưởng tóc vàng nhíu mày: “Nguyên nhân!”
“Bị tấn công…” Bộ trưởng bộ kỹ thuật cực thấp giọng: “Lần trước đã bị tấn công, là lỗi của tôi đã không phát hiện kịp thời.”
Cục trưởng tóc vàng mặt không đổi sắc nhìn bộ trưởng bộ kỹ thuật.
Bộ trưởng bộ kỹ thuật toát mồ hôi lạnh đầm đìa.
Cục trưởng tóc vàng: “Ai làm?”
Bộ trưởng bộ kỹ thuật: “Tạm thời… chưa điều tra ra.”
Cục trưởng tóc vàng hít sâu một hơi: “Nghĩ cách đưa Kỳ Ngự và Lạc Yến trở về, triệu tập mọi người đến họp, ngay bây giờ.”
Không gian thứ hai mươi tám đã xong.
Bóng người kia thấp thoáng, sau đó cả người đều thụp xuống.
Minh Thù ôm lấy trái tim đang đập không bình thường, chân mày khẽ nhăn lại, nàng cảm thấy mình sắp sửa thoát khỏi cơ thể này rồi.
Giống hệt lần trước lúc rời đi.
Không phải vì thời gian trôi qua nhanh quá, cơ thể này cũng sắp toi rồi chứ?
[Xin… Xin chờ một chút… Có… Tôi… Nhìn… Xẹt xẹt xẹt…]
Âm thanh của Hài Hòa Hiệu bị gián đoạn, đây là lần đầu tiên Minh Thù gặp phải.
Dường như nó nói cái gì đó rất nhanh, nhưng Minh Thù không có cách nào nghe rõ.
“Đây không phải là Thanh La muội muội sao.”
Giọng nói của Khương Linh đột ngột vang lên.
Minh Thù ngẩng đầu nhìn lại, Khương Linh một thân áo trắng đứng cùng một chỗ với thiếu bảo chủ.
“Thanh La muội muội sao vậy?” Lại để cho nàng ta gặp nữ nhân này ở đây, có vẻ nàng bị thương, trời cao cũng giúp nàng ta báo thù.
Thân thể có chút không thể không chế được, Minh Thù chỉ có thể nhìn Khương Linh tiến lại.
Khương Linh quay lưng về phía thiếu bảo chủ, trên mặt nàng ta phơi bày hận ý và oán độc.
“Thanh La, ngươi cấu kết với Ma giáo, giết nhiều người như vậy, hôm nay ta phải báo thù cho những vong hồn đã chết này.”
Đầu Minh Thù kêu ong ong, giọng nói của Khương Linh vẫn không ngừng vang lên, nàng nghe mà phiền chết được.
Đoàng!
Đoàng đoàng!
Tay rút kiếm của Khương Linh cứng đờ.
Nàng ta không thể tin được nhìn về phía Minh Thù, cả người ngã xuống đất, kêu lên một trận thảm thiết.
Nòng súng đen thui nhắm thẳng đến thiếu bảo chủ, thiếu bảo chủ cũng ngã xuống theo.
Khương Linh bị một phát súng bắn trúng bả vai, hai phát còn lại bắn trúng đùi, đúng lúc khiến nàng ta không có cách nào ra tay.
“Ngươi… Sao ngươi lại…” Khương Linh xuyên sách đến, tất nhiên từng nhìn thấy súng, ở thế giới của vũ khí thô sơ, sao có thể có thứ như vậy.
Minh Thù khẽ nhếch miệng: “Chẳng những ta có súng, ta còn có bom cơ, ngươi muốn xem không?”
“Ngươi, không thể nào, tại sao có thể như vậy, không thể nào…” Khương Linh lắc đầu, không tin những gì nàng ta nhìn thấy.
Nàng ta cảm thấy bản thân mình xuyên sách tới là có ưu thế tuyệt đối.
Nhưng ưu thế này bây giờ lại bị mấy phát súng của Minh Thù đánh rớt.
Mắt Khương Linh đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào Minh Thù, tựa như muốn khoét một miếng thịt trên người nàng.
“Có gì là không thể, ngươi có thể vì sao ta không thể.” Minh Thù nói hơi chậm, nàng chống người đứng dậy: “Ngươi cũng không đặc biệt đến vậy, trong thế giới này, e là không chỉ có một mình ngươi như vậy.”
Khương Linh như bị sét đánh.
“Nhưng giống ta thì.” Khóe miệng Minh Thù cong lên một độ cong hoàn mỹ: “Chỉ có một.”
Bây giờ Minh Thù không nghe thấy Hài Hòa Hiệu, nhưng thấy Khương Linh như vậy có lẽ giá trị thù hận đã đầy rồi.
Không đầy thì nàng cũng hết cách, hiện giờ nàng muốn đi tìm tiểu yêu tinh kia.
Làm loạn với trẫm!
Gây chuyện rồi chứ gì!
…
Minh Thù cố gắng bước đi, lúc này nàng cảm thấy như cõng một ngọn núi đi đường, nhiều lần đều suýt mất khống chế bị tách ra khỏi thân thể này.
Minh Thù nhìn về phía trước, khẽ cắn môi, tiếp tục bước đi.
Đợi trẫm tìm được tiểu yêu tinh sẽ đánh gãy chân hắn.
Để hắn chạy loạn.
Phía trước có bóng dáng mơ hồ xuất hiện, Minh Thù dừng lại, lẳng lặng nhìn bên kia.
Sau khi nhìn rõ người đến, cơ thể Minh Thù mềm nhũn, trong khoảnh khắc ngã xuống thì Dung Ly liền đỡ được.
“Vợ.”
Minh Thù thở chầm chậm giống như người sắp chết, được Dung Ly ôm vào lòng.
“Vợ…” Đáy mắt Dung Ly tràn đầy hối hận.
Sau khi hắn ra ngoài mới phát hiện, phạm vi Thiên Khải bao trùm vô cùng rộng lớn, rõ ràng hắn đã khống chế phạm vi…
“Xin lỗi, đều là ta sai, nàng sao rồi?”
“Chắc là, sắp chết rồi!” Hơi thở của Minh Thù mỏng manh, giọng nói lại hết sức thản nhiên.
“Xin lỗi…” Khóe mắt Dung Ly nóng lên, nước mắt không kìm được chảy xuống.
“Lần sau đừng có chạy lung tung nữa.” Minh Thù nói: “Tìm ngươi mệt chết đi được.”
“Không đâu.” Dung Ly lắc đầu khóc nức nở: “Ta đi đâu cũng sẽ nói với nàng.”
Nước mắt nóng hổi rơi xuống mặt Minh Thù, đáy lòng nàng khẽ run lên: “Ta không thích ngươi khóc, đừng khóc.”
Khóe mắt Dung Ly chảy ào ạt không ngừng.
Minh Thù cười một cái.
Dung Ly cúi đầu, ngậm lấy đôi môi trắng bệch của Minh Thù, như vậy nàng sẽ không nhìn thấy nữa…
Một lúc lâu Dung Ly mới buông nàng ra.
Ánh mắt Minh Thù cũng bắt đầu mờ nhạt dần, nàng lấy ra thứ gì đó từ trong áo, hỏi từng chữ một: “Cái này… rốt cuộc là cái gì?”
“Thiên Khải, nó tên Thiên Khải.” Dung Ly nói.
“Thiên Khải…”
Dung Ly ôm nàng, nói với tốc độ cực nhanh: “Vợ, nàng hãy nghe ta nói, trước đây chúng ta từng sống với nhau rất nhiều lần, ta thích nàng. Nàng nhất định phải mang theo Thiên Khải, ta sẽ đến tìm nàng.”
Không biết có phải do nguyên nhân đường hầm bị đóng lại đã làm mất đi khả năng hạn chế của hắn hay không.
“Còn nữa, ta tên là Kỳ Ngự.”
…
Minh Thù mở mắt lần nữa đã ở phòng mây trắng.
Cô ở phòng mây trắng một chuyến chờ Hài Hòa Hiệu lên tiếng, nhưng một lúc lâu cũng không có động tĩnh gì của Hài Hòa Hiệu.
“Hài Hòa Hiệu?”
Không có tiếng đáp lời cô.
Minh Thù nhíu mày.
Thiên Khải…
“Là Thiên Khải đó sao?” Minh Thù hỏi thú nhỏ từ đáy lòng.
Thú nhỏ rầm rì một tiếng.
Thấy năng lực có vẻ hơi giống, nhưng còn kém xa, đồ dỏm!
“Đồ chơi này cũng có hàng dỏm?” Sao trẫm chưa từng nghe qua cách nói này nhỉ.
Thú nhỏ hừ hừ tức giận nói, năm đó vì tranh giành Thiên Khải, ngươi cũng không phải không biết, ngươi suýt nữa thì… Những người đó tranh giành năng lực của Thiên Khải mà làm ra một thứ hàng dỏm cũng không có gì là lạ.
Minh Thù âm trầm: “Có nghĩa là những thế giới này kỳ thực là tương thông với thế giới của chúng ta?”
Cắt.
Thú nhỏ cực kỳ khinh thường.
Minh Thù: “?”
Ngươi có ý gì vậy?
Ba ngàn thế giới lớn, ba ngàn thế giới nhỏ, trong ba ngàn thế giới nhỏ còn có thể tính sơ sơ hàng ngàn thế giới diễn sinh. Những thế giới diễn sinh cấp thấp ta không biết phải đánh giá thế nào, ngươi chơi đùa giết thời gian thì cũng thôi chứ đừng quá chăm chỉ.
Đặc biệt là con thú hai chân kia!
Đây là trọng điểm!
Minh Thù không để ý đến thú nhỏ đang lải nhải trong đầu mình, hai tay gối sau gáy nhìn trên không trắng xóa.
Tại sao lại liên quan đến Thiên Khải.
Là đã định sẵn từ trước hay là trùng hợp?
Thiên Khải…
Màn hình mây trắng thổi tới.
Họ tên: Minh Thù
Giá trị thù hận: 870000
…
Nhiệm vụ phụ: Chưa hoàn thành
“Ái chà, ta còn tưởng là ngươi mất tích cơ đấy.”
[Xin lỗi ký chủ, ta có chút chuyện ngoài ý muốn.] Hài Hòa Hiệu rất bình tĩnh, có điều nó cũng không muốn giải thích ngoài ý muốn là ý gì.
Tiếp theo đó cho dù Minh Thù hỏi gì Hài Hòa Hiệu cũng trả lời không lọt lấy một giọt nước.
Minh Thù không hỏi được tin tức gì có ích thì không hỏi nữa.
“Đến tiệm ăn!”
…
Sau khi Minh Thù rời đi, màn hình mây trắng lóe lên một cái, xuất hiện một trang truyền dữ liệu.
Bên dưới viết một hàng chữ nhỏ “Kết nối thành công, đang trong quá trình tiếp nhận số liệu.”
…
Cục quản lý thời gian không gian.
Đèn của toàn bộ cục quản lý thời gian không gian sáng sáng tối tối, tất cả mọi người rơi vào hỗn loạn.
Cục trưởng tóc vàng tối sầm mặt lại, mang theo hơi thở lạnh lùng toàn thân đi thẳng đến bộ kỹ thuật.
“Kỳ Ngự ra chưa?”
Bộ trưởng bộ kỹ thuật bận sứt đầu mẻ trán, cục trưởng tóc vàng đột nhiên xuất hiện sau lưng, hắn bị dọa đến giật mình.
“Cục trưởng… chưa… Cửu thiếu vẫn chưa ra.”
“Lạc Yến thì sao?”
“Cũng… chưa. Tất cả mọi người trong nhiệm vụ đều chưa thể ra… còn có hai người đã mất đi sinh mạng đặc thù.”
Cục trưởng tóc vàng nhíu mày: “Nguyên nhân!”
“Bị tấn công…” Bộ trưởng bộ kỹ thuật cực thấp giọng: “Lần trước đã bị tấn công, là lỗi của tôi đã không phát hiện kịp thời.”
Cục trưởng tóc vàng mặt không đổi sắc nhìn bộ trưởng bộ kỹ thuật.
Bộ trưởng bộ kỹ thuật toát mồ hôi lạnh đầm đìa.
Cục trưởng tóc vàng: “Ai làm?”
Bộ trưởng bộ kỹ thuật: “Tạm thời… chưa điều tra ra.”
Cục trưởng tóc vàng hít sâu một hơi: “Nghĩ cách đưa Kỳ Ngự và Lạc Yến trở về, triệu tập mọi người đến họp, ngay bây giờ.”
Không gian thứ hai mươi tám đã xong.
/1666
|