Minh Thù trở lại hoàng cung đã là buổi chiều, Thần Thiên Từ và người của hoàng đế cũng đang chờ nàng, nàng vừa xuất hiện đã bị đám người tiền hô hậu ủng (*) đưa về Thần Thiên Từ.
Thần Thiên Từ ở phía bắc hoàng cung, vài tòa cung điện cực kỳ đẹp đẽ, nối dài thành một mảng, ở đó có chiếc cầu nhỏ bắc ngang, hành lang khúc khuỷu, tựa bồng lai tiên cảnh. Bên ngoài, trồng hàng trúc xanh, bên trong nó đều là địa bàn Thần Thiên Từ.
"Tiểu Từ đã trở về rồi à, không sao chứ?"
Minh Thù vừa vào Thần Thiên Từ, được một lão nhân gương mặt hiền lành nghênh đón.
"Không sao cả." Minh Thù lắc đầu.
Lão nhân này là Từ chủ đương nhiệm của Thần Thiên Từ, có thể nói nguyên chủ là do một tay ông dạy dỗ trưởng thành, nói là nửa cha cũng không quá.
Nhưng bởi vì thân phận nguyên chủ, lão đầu không dám coi thường nguyên chủ.
"Không sao là tốt rồi."
Lão nhân vỗ vỗ vai Minh Thù, dẫn nàng vào bên trong Thần Thiên Từ:
"Lần ngoài ý muốn này, bệ hạ sẽ cho ngươi công đạo, ngươi ở bên ngoài chịu khổ sẽ không chịu thiệt."
Minh Thù vểnh môi cười cười, giọng nói nhẹ nhàng: "Làm người lo lắng."
Lão nhân than thở: "Tất cả mọi người rất lo lắng cho ngươi. Được rồi, ta nghe nói là Hoài Vương hộ tống ngươi về?"
"Ừm, coi như vậy đi."
"Tại sao, ngươi gặp được Hoài Vương?"
"Nửa đường gặp phải."
"Chuyện này ngươi đừng nhúng tay vào, ta sẽ nghĩ cách cho ngươi, sau này đừng cùng qua lại với Hoài Vương nữa, biết không?"
Lão nhân nghiêm túc dặn dò Minh Thù.
Đương kim bệ hạ nghi ngờ Hoài Vương, tiểu Từ qua lại với hắn không ổn. Nếu như, hắn là con của bệ hạ thì còn dễ nói, nhưng hắn lại là huynh đệ bệ hạ, lỡ đâu xảy ra chuyện gì, thật không hay.
Hơn nữa, Hoài Vương làm sao lại vừa khéo như vậy, gặp được Tiểu Từ?
Có lẽ là hắn có âm mưu, phải để tiểu Từ cách xa Hoài Vương một chút thì tốt hơn.
Lão nhân lại căn dặn Minh Thù hai câu, cho người đưa nàng về phòng nghỉ ngơi.
Lúc đi ngang qua một đại điện, thấy tiểu nha đầu lúc trước đang quỳ gối trong đại điện, Minh Thù hỏi người bên cạnh:
"Nàng ta đang làm gì?"
"Bẩm công chúa, Tri Kỳ bị phạt."
Tri Kỳ bỏ chủ của mình chạy trốn, mặc dù là do Minh Thù bày mưu đặt kế, nhưng không phù hợp với quy tắc ở thời đại này, bị phạt thế này là nhẹ.
Minh Thù gật đầu, không nói đỡ cho Tri Kỳ, đi thẳng về phòng, nàng nói có ý sâu xa:
"Ta hơi đói, ngươi bảo Tri Kỳ làm chút đồ ăn đưa qua cho ta."
"Chuyện này..."
Người nọ chần chờ chỉ trong chốc lát: "Vâng, nô tỳ liền đi."
Trong lòng nàng thở dài, Tri Kỳ cũng tốt số đi theo một người chủ như thế, vòng vo một hồi để miễn phạt cho Tri Kỳ.
...
Minh Thù bên này vừa thay trang phục sạch sẽ, thánh chỉ hoàng đế đã đến.
Thân là Trấn Quốc công chúa, tất cả đại lễ đều có thể miễn trừ, chỉ cần cúi thấp đầu nghe thánh chỉ là được.
Thánh chỉ đại ý là nàng ở bên ngoài thiệt thòi, chịu nhiều sợ hãi, ban cho các loại kỳ trân dị bảo, tỏ vẻ an ủi.
"Công chúa điện hạ, đêm mai bệ hạ thiết yến trong cung, điện hạ mời người tham dự."
Tuyên xong thánh chỉ, thái giám liền tuyên khẩu dụ.
Tiệc tối = Ăn.
Ăn!
Minh Thù lập tức giãn mặt, mỉm cười: "Ta sẽ đi."
Thái giám nói vài câu xã giao, khom lưng cáo lui: "Nô tài không quấy rầy công chúa nghỉ ngơi, xin cáo lui."
Minh Thù cho người đưa bọn họ ra ngoài, đi vòng quanh mấy cái rương lớn, tiện tay mở một cái ra, ngoài vàng bạc châu báu, tơ lụa mềm mại ra cũng không có gì khác.
Một cái rương cuối cùng, chứa đồ không giống với những cái còn lại, là vài bức tranh chữ.
Tri Kỳ viền mắt đỏ bừng, tinh thần không tốt lắm, nhưng nhìn đến tranh chữ trong rương, lại đột nhiên tinh thần tỉnh táo.
"Công chúa, là tranh Mạc Bạch Thăng."
Tri Kỳ cẩn thận mở tranh: "Bệ hạ vậy mà đem "Tứ Hải Thăng Bình" tặng cho người."
Mạc Bạch Thăng?
Nguyên chủ tựa hồ rất thích những bức tranh chữ này, mà Mạc Bạch Thăng là một họa sĩ nguyên chủ rất thích, là người thuộc về thời kỳ khai triều vương triều Võ Thương, cách đây đã mấy trăm năm thi họa vô số, là tiền bối được văn nhân mặc sĩ tranh nhau truy lùng.
"Tứ Hải Thăng Bình" là bức tranh nổi tiếng nhất của Mạc Bạch Thăng, vẫn được hoàng thất cất giấu.
Hoàng đế đem bức tranh này ra tặng, có thể thấy được thành ý.
"Đem chúng treo lên đi." Nhìn cũng thật đẹp mắt, đáng tiếc không thể ăn.
"Vâng."
Tri Kỳ sai người treo bức tranh lên: "Công chúa, mấy thứ này..."
"Để lại một ít, còn lại giao cho Từ chủ xử lý."
Phải chừa chút tiền mua đồ ăn, bằng không ngày nào đó trẫm chết đói thì sao.
Dọn rương ra ngoài xong, không gian rộng rãi hơn nhiều, Minh Thù nằm trên mỹ nhân tháp, ăn điểm tâm mới làm.
"Công chúa."
Tri Kỳ vù vù một tiếng quỳ xuống, nước mắt ào ào rớt ra.
"Làm gì, ta còn chưa chết, ngươi khóc cái gì mà khóc."
Minh Thù phất tay một cái: "Ta biết ngươi muốn nói gì, lúc đó là ta bảo ngươi đi, chuyện không liên quan tới ngươi."
Nghĩ đến đám sói kia, Minh Thù lại nghiến răng nghiến lợi, để thoát khỏi chúng nàng phải lao lực không ít.
"Nhưng mà..."
Nàng làm sao có thể bỏ lại chủ nhân chạy trốn?
"Ngươi lại khóc, thì hãy trở về quỳ đi."
Tri Kỳ cũng thiểu năng trí tuệ, lau nước mắt trở lại quỳ, dù cho công chúa tha thứ cho nàng, nàng cũng không có biện pháp tha thứ cho chính mình.
"..." Đúng là thiểu năng trí tuệ.
...
Tiệc tối trong cung, được tổ chức ở cung điện riêng.
Minh Thù lắc lư liêu xiêu, một khắc trước khi cung yến bắt đầu mới đến nơi. Vì tối hôm qua quỳ hơi lâu nên Tri Kỳ bị cảm, cho nên bên người Minh Thù không có cung nữ bên mình hầu hạ, những người còn lại chỉ có thể ở bên ngoài cung điện, chỉ một mình nàng đi vào.
"Công chúa, công chúa, người chậm một chút."
"Hoàng thúc đã trở về, huynh ấy ở đâu?"
Cô nương xinh xắn, vui sướng chạy vào trong, cung nữ ở phía sau lo sợ căn dặn.
Cung nữ thoáng nhìn qua Minh Thù đứng ở phía trước, nhanh chân ngăn cản công chúa nhà mình, thận trọng nhắc nhở:
"Công chúa, Trấn Quốc công chúa ở đây."
Người này là Vinh Hoa công chúa đương triều, bởi vì nguyên chủ được phong Trấn Quốc công chúa, phẩm cấp cao hơn nàng một bậc, vị này vẫn luôn không vừa mắt với nguyên chủ.
"Nàng ta ở đây thì thế nào, còn muốn bản công chúa hành lễ với nàng ta sao?"
Vinh Hoa công chúa xem thường, kiêu ngạo liếc nhìn Minh Thù: "Còn không phải là ỷ vào Thần Thiên Từ sao? Nếu không có Thần Thiên Từ, nàng ta là cái gì?"
"Sao lại không chết ở bên ngoài luôn đi."
Vinh Hoa công chúa lại không cam lòng nói thầm.
Minh Thù nhếch miệng nói: "Vinh Hoa công chúa còn chưa chết, sao ta có thể chết được."
Vinh Hoa công chúa bị dọa giật mình, rõ ràng nàng nói nhỏ như vậy...
Nàng khẽ cắn môi dưới, sau mấy giây mới hừ lạnh một tiếng, chạy chậm qua từ bên người Minh Thù.
Ngày hôm nay, không chấp nhặt với nàng ta.
Cung nữ khẩn trương hành lễ với Minh Thù, sau đó đuổi theo Vinh Hoa công chúa đi vào.
"Chát!"
Âm thanh vang lên ở cửa điện.
Tiếp theo, chính là âm thanh rống giận sắc nhọn của Vinh Hoa công chúa:
"Ngươi dám đánh ta, bắt hắn lại cho ta."
Ở cửa điện, có một thân ảnh loạng choạng chạy ra, Vinh Hoa nâng váy đuổi theo, khí thế hung hăn chỉ vào hắn, dường như muốn mắng hắn, nhưng ánh mắt vừa nhìn thấy nhiều người, lập tức nén lại nói:
"Thái tử ca ca, ngày hôm nay ngươi lại không uống thuốc sao? Vinh Hoa mang cho ngươi."
***
(*) Tiền hô hậu ủng: Tả cảnh vua quan đi, có đoàn người đi trước dẹp đường, theo sau hộ vệ, uy nghi.
Thần Thiên Từ ở phía bắc hoàng cung, vài tòa cung điện cực kỳ đẹp đẽ, nối dài thành một mảng, ở đó có chiếc cầu nhỏ bắc ngang, hành lang khúc khuỷu, tựa bồng lai tiên cảnh. Bên ngoài, trồng hàng trúc xanh, bên trong nó đều là địa bàn Thần Thiên Từ.
"Tiểu Từ đã trở về rồi à, không sao chứ?"
Minh Thù vừa vào Thần Thiên Từ, được một lão nhân gương mặt hiền lành nghênh đón.
"Không sao cả." Minh Thù lắc đầu.
Lão nhân này là Từ chủ đương nhiệm của Thần Thiên Từ, có thể nói nguyên chủ là do một tay ông dạy dỗ trưởng thành, nói là nửa cha cũng không quá.
Nhưng bởi vì thân phận nguyên chủ, lão đầu không dám coi thường nguyên chủ.
"Không sao là tốt rồi."
Lão nhân vỗ vỗ vai Minh Thù, dẫn nàng vào bên trong Thần Thiên Từ:
"Lần ngoài ý muốn này, bệ hạ sẽ cho ngươi công đạo, ngươi ở bên ngoài chịu khổ sẽ không chịu thiệt."
Minh Thù vểnh môi cười cười, giọng nói nhẹ nhàng: "Làm người lo lắng."
Lão nhân than thở: "Tất cả mọi người rất lo lắng cho ngươi. Được rồi, ta nghe nói là Hoài Vương hộ tống ngươi về?"
"Ừm, coi như vậy đi."
"Tại sao, ngươi gặp được Hoài Vương?"
"Nửa đường gặp phải."
"Chuyện này ngươi đừng nhúng tay vào, ta sẽ nghĩ cách cho ngươi, sau này đừng cùng qua lại với Hoài Vương nữa, biết không?"
Lão nhân nghiêm túc dặn dò Minh Thù.
Đương kim bệ hạ nghi ngờ Hoài Vương, tiểu Từ qua lại với hắn không ổn. Nếu như, hắn là con của bệ hạ thì còn dễ nói, nhưng hắn lại là huynh đệ bệ hạ, lỡ đâu xảy ra chuyện gì, thật không hay.
Hơn nữa, Hoài Vương làm sao lại vừa khéo như vậy, gặp được Tiểu Từ?
Có lẽ là hắn có âm mưu, phải để tiểu Từ cách xa Hoài Vương một chút thì tốt hơn.
Lão nhân lại căn dặn Minh Thù hai câu, cho người đưa nàng về phòng nghỉ ngơi.
Lúc đi ngang qua một đại điện, thấy tiểu nha đầu lúc trước đang quỳ gối trong đại điện, Minh Thù hỏi người bên cạnh:
"Nàng ta đang làm gì?"
"Bẩm công chúa, Tri Kỳ bị phạt."
Tri Kỳ bỏ chủ của mình chạy trốn, mặc dù là do Minh Thù bày mưu đặt kế, nhưng không phù hợp với quy tắc ở thời đại này, bị phạt thế này là nhẹ.
Minh Thù gật đầu, không nói đỡ cho Tri Kỳ, đi thẳng về phòng, nàng nói có ý sâu xa:
"Ta hơi đói, ngươi bảo Tri Kỳ làm chút đồ ăn đưa qua cho ta."
"Chuyện này..."
Người nọ chần chờ chỉ trong chốc lát: "Vâng, nô tỳ liền đi."
Trong lòng nàng thở dài, Tri Kỳ cũng tốt số đi theo một người chủ như thế, vòng vo một hồi để miễn phạt cho Tri Kỳ.
...
Minh Thù bên này vừa thay trang phục sạch sẽ, thánh chỉ hoàng đế đã đến.
Thân là Trấn Quốc công chúa, tất cả đại lễ đều có thể miễn trừ, chỉ cần cúi thấp đầu nghe thánh chỉ là được.
Thánh chỉ đại ý là nàng ở bên ngoài thiệt thòi, chịu nhiều sợ hãi, ban cho các loại kỳ trân dị bảo, tỏ vẻ an ủi.
"Công chúa điện hạ, đêm mai bệ hạ thiết yến trong cung, điện hạ mời người tham dự."
Tuyên xong thánh chỉ, thái giám liền tuyên khẩu dụ.
Tiệc tối = Ăn.
Ăn!
Minh Thù lập tức giãn mặt, mỉm cười: "Ta sẽ đi."
Thái giám nói vài câu xã giao, khom lưng cáo lui: "Nô tài không quấy rầy công chúa nghỉ ngơi, xin cáo lui."
Minh Thù cho người đưa bọn họ ra ngoài, đi vòng quanh mấy cái rương lớn, tiện tay mở một cái ra, ngoài vàng bạc châu báu, tơ lụa mềm mại ra cũng không có gì khác.
Một cái rương cuối cùng, chứa đồ không giống với những cái còn lại, là vài bức tranh chữ.
Tri Kỳ viền mắt đỏ bừng, tinh thần không tốt lắm, nhưng nhìn đến tranh chữ trong rương, lại đột nhiên tinh thần tỉnh táo.
"Công chúa, là tranh Mạc Bạch Thăng."
Tri Kỳ cẩn thận mở tranh: "Bệ hạ vậy mà đem "Tứ Hải Thăng Bình" tặng cho người."
Mạc Bạch Thăng?
Nguyên chủ tựa hồ rất thích những bức tranh chữ này, mà Mạc Bạch Thăng là một họa sĩ nguyên chủ rất thích, là người thuộc về thời kỳ khai triều vương triều Võ Thương, cách đây đã mấy trăm năm thi họa vô số, là tiền bối được văn nhân mặc sĩ tranh nhau truy lùng.
"Tứ Hải Thăng Bình" là bức tranh nổi tiếng nhất của Mạc Bạch Thăng, vẫn được hoàng thất cất giấu.
Hoàng đế đem bức tranh này ra tặng, có thể thấy được thành ý.
"Đem chúng treo lên đi." Nhìn cũng thật đẹp mắt, đáng tiếc không thể ăn.
"Vâng."
Tri Kỳ sai người treo bức tranh lên: "Công chúa, mấy thứ này..."
"Để lại một ít, còn lại giao cho Từ chủ xử lý."
Phải chừa chút tiền mua đồ ăn, bằng không ngày nào đó trẫm chết đói thì sao.
Dọn rương ra ngoài xong, không gian rộng rãi hơn nhiều, Minh Thù nằm trên mỹ nhân tháp, ăn điểm tâm mới làm.
"Công chúa."
Tri Kỳ vù vù một tiếng quỳ xuống, nước mắt ào ào rớt ra.
"Làm gì, ta còn chưa chết, ngươi khóc cái gì mà khóc."
Minh Thù phất tay một cái: "Ta biết ngươi muốn nói gì, lúc đó là ta bảo ngươi đi, chuyện không liên quan tới ngươi."
Nghĩ đến đám sói kia, Minh Thù lại nghiến răng nghiến lợi, để thoát khỏi chúng nàng phải lao lực không ít.
"Nhưng mà..."
Nàng làm sao có thể bỏ lại chủ nhân chạy trốn?
"Ngươi lại khóc, thì hãy trở về quỳ đi."
Tri Kỳ cũng thiểu năng trí tuệ, lau nước mắt trở lại quỳ, dù cho công chúa tha thứ cho nàng, nàng cũng không có biện pháp tha thứ cho chính mình.
"..." Đúng là thiểu năng trí tuệ.
...
Tiệc tối trong cung, được tổ chức ở cung điện riêng.
Minh Thù lắc lư liêu xiêu, một khắc trước khi cung yến bắt đầu mới đến nơi. Vì tối hôm qua quỳ hơi lâu nên Tri Kỳ bị cảm, cho nên bên người Minh Thù không có cung nữ bên mình hầu hạ, những người còn lại chỉ có thể ở bên ngoài cung điện, chỉ một mình nàng đi vào.
"Công chúa, công chúa, người chậm một chút."
"Hoàng thúc đã trở về, huynh ấy ở đâu?"
Cô nương xinh xắn, vui sướng chạy vào trong, cung nữ ở phía sau lo sợ căn dặn.
Cung nữ thoáng nhìn qua Minh Thù đứng ở phía trước, nhanh chân ngăn cản công chúa nhà mình, thận trọng nhắc nhở:
"Công chúa, Trấn Quốc công chúa ở đây."
Người này là Vinh Hoa công chúa đương triều, bởi vì nguyên chủ được phong Trấn Quốc công chúa, phẩm cấp cao hơn nàng một bậc, vị này vẫn luôn không vừa mắt với nguyên chủ.
"Nàng ta ở đây thì thế nào, còn muốn bản công chúa hành lễ với nàng ta sao?"
Vinh Hoa công chúa xem thường, kiêu ngạo liếc nhìn Minh Thù: "Còn không phải là ỷ vào Thần Thiên Từ sao? Nếu không có Thần Thiên Từ, nàng ta là cái gì?"
"Sao lại không chết ở bên ngoài luôn đi."
Vinh Hoa công chúa lại không cam lòng nói thầm.
Minh Thù nhếch miệng nói: "Vinh Hoa công chúa còn chưa chết, sao ta có thể chết được."
Vinh Hoa công chúa bị dọa giật mình, rõ ràng nàng nói nhỏ như vậy...
Nàng khẽ cắn môi dưới, sau mấy giây mới hừ lạnh một tiếng, chạy chậm qua từ bên người Minh Thù.
Ngày hôm nay, không chấp nhặt với nàng ta.
Cung nữ khẩn trương hành lễ với Minh Thù, sau đó đuổi theo Vinh Hoa công chúa đi vào.
"Chát!"
Âm thanh vang lên ở cửa điện.
Tiếp theo, chính là âm thanh rống giận sắc nhọn của Vinh Hoa công chúa:
"Ngươi dám đánh ta, bắt hắn lại cho ta."
Ở cửa điện, có một thân ảnh loạng choạng chạy ra, Vinh Hoa nâng váy đuổi theo, khí thế hung hăn chỉ vào hắn, dường như muốn mắng hắn, nhưng ánh mắt vừa nhìn thấy nhiều người, lập tức nén lại nói:
"Thái tử ca ca, ngày hôm nay ngươi lại không uống thuốc sao? Vinh Hoa mang cho ngươi."
***
(*) Tiền hô hậu ủng: Tả cảnh vua quan đi, có đoàn người đi trước dẹp đường, theo sau hộ vệ, uy nghi.
/1666
|