Cô ta không dám tin quay sang nhìn Nam Cung Vũ.
“Anh, anh…”Tuyên Vân Chi từng bước đi về phía Tưởng Tiểu Liên, hai người mỗi người một vẻ, một trắng một đen, một bên quyến rũ cao quý, một bên thanh thuần dịu dàng.
Cô cúi người, tới gần cô ta, ra vẻ thì thầm nhưng lại cố ý khiến tất cả mọi người ở đây đều nghe rõ.
“Tại sao lại phải bày ra vẻ mặt không dám tin như vậy? Rõ ràng vào ngày thứ hai sau khi chúng tôi kết hôn, chồng tôi đã đi tìm cô lăn giường, lại còn vô cùng mãnh liệt nữa.
”Rõ ràng là một đôi tra nam tiện nữ trời sinh, lại còn cho là đối phương phản bội mình?Ý cười càng nở rộ trên môi Tuyên Vân Chi, nhưng lại khiến sắc mặt Tưởng Tiểu Liên trắng bệch, thiếu chút nữa ngất xỉu.
Nam Cung Vũ đem cô ta ôm chặt vào lòng, giận dữ trừng mắt nhìn Tuyên Vân Chi, nghiến răng nghiến lợi.
“Cô đáng chết!”Tuyên Vân Chi cười đến hai mắt cong cong, nhìn hắn.
“Vậy thì chờ xem, hai chúng ta ai chết trước.
”Nhìn các phóng viên đang điên cuồng ấn máy chụp ảnh, Tuyên Vân Chi nở nụ cười, xoay người rời khỏi dưới sự bảo hộ của một đám vệ sĩ.
Hiệu quả mong muốn đã đạt được, cô nên rời đi rồi.
Về phần xử lý Nam Cung Vũ, không thể nôn nóng, con cưng của trời à, nam chính sao, người được trời cao lựa chọn cũng không thể dăm ba câu là xử lý được.
Sau khi Tuyên Vân Chi đi, cánh truyền thống đều bùng nổ, cả đám người nhìn về phía Tưởng Tiểu Liên, ánh mắt ban đầu vốn là hâm mộ ghen tị giờ đã chuyển thành chán ghét, các câu hỏi đặt ra vô cùng sắc bén.
Vấn đề bây giờ đã không liên quan đến tiền tài nữa, mà là vấn đề đạo đức.
“Tưởng Tiểu Liên tiểu thư, xin hỏi cảm nhận của cô khi chen chân vào cuộc hôn nhân của người khác là gì?”“Tưởng tiểu thư có ý định xin lỗi Tuyên Vân Chi tiểu thư hay không?”“Tưởng tiểu thư, cô có cảm thấy hành vi của mình quá mức trơ trẽn đáng xấu hổ không?”Mỗi một câu tuôn ra, khiến Tưởng Tiểu Liên cả người cứng đờ, ngất xỉu trong lòng Nam Cung Vũ.
Sắc mặt Nam Cung Vũ vô cùng âm trầm, ôm Tưởng Tiểu Liên giận dữ quát một câu.
“Cút ngay!”Vệ sĩ bên cạnh hộ tống hai người rời khỏi.
Lúc này về phía Tuyên Vân Chi.
Những vệ sĩ này không phải của cô.
Mà là của Lãnh Băng Hàn cử đến.
Cô bị đưa đến một con đường vắng vẻ, một chiếc xe công vụ màu đen xuất hiện.
Trong đó một người vệ sĩ mở miệng nói: “Tuyên tiểu thư, mời đi theo chúng tôi, thiếu gia của chúng tôi muốn gặp cô.
”Cô rũ mắt, mỉm cười gật đầu.
Nhưng lại không tiến lên, thay vào đó, cúi người không nhanh không chậm cởi giày cao gót trên chân ra, xoay người đập vào đầu của một trong những tên vệ sĩ.
Mười lăm phút sau, bảy tám vệ sĩ cao lớn, bị Tuyên Vân Chi đánh ngã ôm đầu trên mặt đất.
Làn váy màu đen bay lên, một cú đá cuối cùng trúng vào người tên vệ sĩ, sau đó sửa sang lại làn váy.
Cô khom lưng cúi người đem giày cao gót đi vào, trên mặt vẫn là nụ cười nhẹ nhàng như cũ.
“Trở về nói với thiếu gia của các người, muốn mời tôi thì tự mình đến mời.
”Đang nói thì cô cảm nhận được vết thương phía sau nứt ra vì mấy động tác mạnh mẽ của cô, máu thấm ra, nhưng mà vì váy không hở phía sau nên không ai nhìn thấy.
Cô giẫm lên giày cao gót, bộ dáng nhàn nhã lười biếng như cũ, ý cười nhàn tản trên môi, chậm rãi đi dọc theo con đường trở về mà đi.
Nhưng mà, khi đi đến cuối con đường nhỏ, Nam Cung Vũ xuất hiện, tự mình dẫn theo hơn hai mươi vệ sĩ đi về phía này.
Sắc mặt anh ta âm trầm dọa người, vào thời điểm nhìn thấy Tuyên Vân Chi, trong mắt hiện lên sự ngoan độc.
“Nếu đã không muốn sống liền để mạng lại đây!”Tuyên Vân Chi nghiêng đầu, cười nhạo một tiếng.
“Anh thật đúng là vì tôi mà hạ cả vốn gốc nha.
”.
/47
|