Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Nhưng mà cho dù truyền thông viết khó coi đi nữa thì có liên quan gì tới anh?
Người phụ nữ này, mấy ngày nữa thì không còn là nghệ sĩ của Hoàn Vũ anh, nên anh cần gì bận tâm vớ vẩn?
Hoắc Cảnh Thành vừa nghĩ tới cô không kịp đợi muốn hủy hợp đồng, đi qua Dung Kỳ, lại cảm thấy người phụ nữ này rất đáng hận.
Nghĩ thế, lạnh giọng nói: “Không có thuốc.”
“Hoắc tổng, anh bao lớn rồi?” Cảnh Phạm trách cứ: “Đứa bé bốn tuổi cũng biết phải mang theo thuốc bên người!”
“Cô đang châm chọc tôi không bằng đứa bé bốn tuổi?” Anh lạnh mặt. Đây là khiêu khích tôn nghiêm đàn ông của anh.
“Anh thật sự không bằng đứa bé bốn tuổi.” Cảnh Phạm không khách sáo.
Tiểu Chanh Tử bình thường luôn mang thuốc bên người.
“Ai?” Hoắc Cảnh Thành hỏi: “Ai là đứa bé bốn tuổi trong miệng cô?”
Cảnh Phạm bị anh hỏi sững sờ.
Cô nói lỡ miệng.
Trong mắt lướt qua vẻ chột dạ, may là hội trường rất tối, ưu tư nhỏ kia anh không bắt được.
“Không có ai, tôi chỉ thuận miệng lấy ví dụ.” Cô dời mắt đi, né tránh tầm mắt của anh: “Anh ở đây chờ tôi, tôi đi ra ngoài, lập tức quay lại.”
Cô muốn đi. Nhưng mới bước một bước, cánh tay bỗng bị kéo lại.
Cô cả kinh, chẳng lẽ anh nhìn ra cái gì rồi, còn muốn truy hỏi?
Một chớp mắt sau, nghe anh nói: “Cô gọi Lục Kiến Minh vào, thuốc ở chỗ anh ta.”
Cảnh Phạm thở phào.
Vì anh không truy hỏi, cũng vì trợ lý Lục có thuốc của anh.
…
Ra hội trường, Cảnh Phạm đi tới góc yên tĩnh lấy điện thoại gọi cho Lục Kiến Minh.
Lục Kiến Minh vừa nghe, vội vàng mang thuốc vào.
Cảnh Phạm không quay lại nữa.
Nếu có trợ lý Lục ở đó, cô không cần lo lắng nữa. Cô cũng không có tư cách lo lắng cho anh.
Rõ ràng nghĩ thế, nhưng đứng bên hồ bơi vẫn không yên lòng. Tầm mắt thỉnh thoảng nhìn cánh cửa đóng chặt kia.
Lần thứ năm nhìn qua, cánh cửa đóng chặt đột nhiên bị kéo ra.
Người đi ra khiến cô bất ngờ vài giây, sau đó mắt lạnh lùng.
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Lại là Vân Mẫn Mẫn.
“Có thể gặp cô ở đây, tôi thật sự bất ngờ.” Vân Mẫn Mẫn cũng nhìn thấy cô. Đi thẳng tới Cảnh Phạm. Cô ta hiển nhiên là lặng lẽ đi ra hóng mát, không có trợ lý đi theo, cũng không có quản lý.
Cô ta châm chọc khoanh tay trước ngực nhìn Cảnh Phạm: “Xem ra là quyến rũ Hoắc tổng có được thiệp mời lần này đúng không? Có điều muốn quyến rũ đàn ông phải nhìn trường hợp. Bộ dáng vừa rồi, có phải quá đói khát rồi không?”
Rất hiển nhiên, vừa rồi cô ta đã nhìn thấy.
Cảnh Phạm cười cười: “Dạy rất đúng. Bàn về thủ đoạn quyến rũ đàn ông, cô chuyên nghiệp hơn tôi nhiều. Năm đó cô và ông chủ Ngô hơn nửa đêm chạy tới bệnh viện, tôi ở nước ngoài có nghe. Đúng rồi, ông chủ Ngô đó chắc năm nay hơn 70 rồi đúng không? Trước kia thật sự không nhìn ra, khẩu vị cô nặng như vậy.”
Sắc mặt Vân Mẫn Mẫn trắng bệch. Hận không thể xé rách vẻ mặt phách lối vui vẻ của Cảnh Phạm.
Tin này là vết nhơ trong cuộc đời cô ta. Lão già vô dụng kia uống nhiều thuốc, nửa đêm thiếu chút nữa chết trên giường cô ta, cô ta bị dọa sợ nhanh chóng đưa ông ta vào bệnh viện. Sau đó dùng một khoản tiền rất lớn mới giải quyết được truyền thông. Bây giờ bị Cảnh Phạm nói ra, cô ta dĩ nhiên không nén giận được.
“Khẩu vị tôi nặng, khẩu vị của cô cũng không nhẹ đúng không?” Vân Mẫn Mẫn phản kích cô, trên mặt nhất thời có thêm mấy phần đắc ý: “Muốn gả cho anh, nhưng ngủ với em chồng, Cảnh Phạm, tư vị này thế nào? Tốt hơn không?”
Nhưng mà cho dù truyền thông viết khó coi đi nữa thì có liên quan gì tới anh?
Người phụ nữ này, mấy ngày nữa thì không còn là nghệ sĩ của Hoàn Vũ anh, nên anh cần gì bận tâm vớ vẩn?
Hoắc Cảnh Thành vừa nghĩ tới cô không kịp đợi muốn hủy hợp đồng, đi qua Dung Kỳ, lại cảm thấy người phụ nữ này rất đáng hận.
Nghĩ thế, lạnh giọng nói: “Không có thuốc.”
“Hoắc tổng, anh bao lớn rồi?” Cảnh Phạm trách cứ: “Đứa bé bốn tuổi cũng biết phải mang theo thuốc bên người!”
“Cô đang châm chọc tôi không bằng đứa bé bốn tuổi?” Anh lạnh mặt. Đây là khiêu khích tôn nghiêm đàn ông của anh.
“Anh thật sự không bằng đứa bé bốn tuổi.” Cảnh Phạm không khách sáo.
Tiểu Chanh Tử bình thường luôn mang thuốc bên người.
“Ai?” Hoắc Cảnh Thành hỏi: “Ai là đứa bé bốn tuổi trong miệng cô?”
Cảnh Phạm bị anh hỏi sững sờ.
Cô nói lỡ miệng.
Trong mắt lướt qua vẻ chột dạ, may là hội trường rất tối, ưu tư nhỏ kia anh không bắt được.
“Không có ai, tôi chỉ thuận miệng lấy ví dụ.” Cô dời mắt đi, né tránh tầm mắt của anh: “Anh ở đây chờ tôi, tôi đi ra ngoài, lập tức quay lại.”
Cô muốn đi. Nhưng mới bước một bước, cánh tay bỗng bị kéo lại.
Cô cả kinh, chẳng lẽ anh nhìn ra cái gì rồi, còn muốn truy hỏi?
Một chớp mắt sau, nghe anh nói: “Cô gọi Lục Kiến Minh vào, thuốc ở chỗ anh ta.”
Cảnh Phạm thở phào.
Vì anh không truy hỏi, cũng vì trợ lý Lục có thuốc của anh.
…
Ra hội trường, Cảnh Phạm đi tới góc yên tĩnh lấy điện thoại gọi cho Lục Kiến Minh.
Lục Kiến Minh vừa nghe, vội vàng mang thuốc vào.
Cảnh Phạm không quay lại nữa.
Nếu có trợ lý Lục ở đó, cô không cần lo lắng nữa. Cô cũng không có tư cách lo lắng cho anh.
Rõ ràng nghĩ thế, nhưng đứng bên hồ bơi vẫn không yên lòng. Tầm mắt thỉnh thoảng nhìn cánh cửa đóng chặt kia.
Lần thứ năm nhìn qua, cánh cửa đóng chặt đột nhiên bị kéo ra.
Người đi ra khiến cô bất ngờ vài giây, sau đó mắt lạnh lùng.
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Lại là Vân Mẫn Mẫn.
“Có thể gặp cô ở đây, tôi thật sự bất ngờ.” Vân Mẫn Mẫn cũng nhìn thấy cô. Đi thẳng tới Cảnh Phạm. Cô ta hiển nhiên là lặng lẽ đi ra hóng mát, không có trợ lý đi theo, cũng không có quản lý.
Cô ta châm chọc khoanh tay trước ngực nhìn Cảnh Phạm: “Xem ra là quyến rũ Hoắc tổng có được thiệp mời lần này đúng không? Có điều muốn quyến rũ đàn ông phải nhìn trường hợp. Bộ dáng vừa rồi, có phải quá đói khát rồi không?”
Rất hiển nhiên, vừa rồi cô ta đã nhìn thấy.
Cảnh Phạm cười cười: “Dạy rất đúng. Bàn về thủ đoạn quyến rũ đàn ông, cô chuyên nghiệp hơn tôi nhiều. Năm đó cô và ông chủ Ngô hơn nửa đêm chạy tới bệnh viện, tôi ở nước ngoài có nghe. Đúng rồi, ông chủ Ngô đó chắc năm nay hơn 70 rồi đúng không? Trước kia thật sự không nhìn ra, khẩu vị cô nặng như vậy.”
Sắc mặt Vân Mẫn Mẫn trắng bệch. Hận không thể xé rách vẻ mặt phách lối vui vẻ của Cảnh Phạm.
Tin này là vết nhơ trong cuộc đời cô ta. Lão già vô dụng kia uống nhiều thuốc, nửa đêm thiếu chút nữa chết trên giường cô ta, cô ta bị dọa sợ nhanh chóng đưa ông ta vào bệnh viện. Sau đó dùng một khoản tiền rất lớn mới giải quyết được truyền thông. Bây giờ bị Cảnh Phạm nói ra, cô ta dĩ nhiên không nén giận được.
“Khẩu vị tôi nặng, khẩu vị của cô cũng không nhẹ đúng không?” Vân Mẫn Mẫn phản kích cô, trên mặt nhất thời có thêm mấy phần đắc ý: “Muốn gả cho anh, nhưng ngủ với em chồng, Cảnh Phạm, tư vị này thế nào? Tốt hơn không?”
/417
|