Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hoắc Cảnh Thành không suy nghĩ nhiều, cất di động. Tiểu Chanh còn nhìn anh bằng ánh mắt đầy khẩn cầu: “Chú à, chúng ta đừng đi bệnh viện có được không?”
Ánh mắt đầy tủi thân, ánh mắt to tròn, khiến cho người ta càng không đành lòng.
“Con thật sự không sao chứ?” Hoắc Cảnh Thành vẫn có chút không yên lòng.
“Thật sự không có chuyện!” Tiểu Chanh bảo đảm.
“Chú nghĩ vẫn nên hỏi ý kiến ba mẹ con đã!” Hoắc Cảnh Thành vừa nói, bế đứa bé lên.
Bàn tay mềm nhũn của Tiểu Chanh ôm lấy cổ anh, chủ thật khỏe, cao, lại còn đẹp trai nữa. So với ba Cảnh Uyên thì còn cao hơn một chút thì phải. So với tất cả các chú các bác đều đẹp trai hơn.
“Ba mẹ con đâu? Đều không ở đây sao?” Hoắc Cảnh Thành nhìn xung quanh bốn phía, cũng không thấy bóng dáng của ba mẹ cô nhóc này.
Tiểu Chanh buồn bực một chút, rồi lắc đầu: “Tiểu Chanh không có ba cũng không có mẹ. Cho tới bây giờ con cũng không thấy mặt bọn họ!”
Lời con trẻ khiến trái tim Hoắc Cảnh Thành căng thẳng. Sau khi ngẩn người, anh mới thu hồi tầm mắt, ánh mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé.
Tiểu Chanh chán nản cúi đầu xuống, giống như con chó nhỏ bị vứt bỏ. Nhưng rất nhanh, lại ngửa đầu cười ngọt ngào với anh một tiếng: “Nhưng mà không sao cả. Tiểu Chanh có dì rất thương yêu con. Tiểu Chanh có dì là được rồi!”
Nhìn nụ cười lạc quan như vậy của con bé, Hoắc Cảnh Thành càng cưng chiều, trong lòng có chút vui vẻ và yên tâm: “Vậy dì con đâu?”
“Dì bận nhiều việc! Bây giờ đang làm việc đó ạ!”
“Không phải vì bận rộn mà dì bỏ con ở chỗ này một mình đó chứ?” Hoắc Cảnh Thành cau mày.
Đối với thái độ vô trách nhiệm của người lớn như vậy anh quả thật không hề hài lòng chút nào. Nhìn qua cửa kính, nhìn qua cửa kính dày hàng loạt văn phòng: “Dì con làm việc ở đâu? Con nói cho chú, chú dẫn con đi tìm dì!”
Tiểu Chanh hơi lắc lư đầu nhỏ: “Con cũng không biết. Nhưng mà biết cũng không thể làm phiền dì, sẽ gây phiền phức cho dì ạ!”
Trẻ con vừa hiểu chuyện và cô đơn như vậy khiến trong lòng Hoắc Cảnh Thành có chút khó chịu vô hình.
Một cô bé đáng yêu như vậy lại có cha mẹ ác độc như thế nào mới không cần cô bé chứ?
Đúng lúc này, cửa quán cà phê bị đẩy ra. Động tĩnh rất lớn khiến khách ở đây đồng loạt nhìn ra cửa.
Người đến là Cảnh Phạm. Thấy hai người một lớn một nhỏ đứng trong phòng, trong đầu cô ong một tiếng, trống rỗng, tay chân lạnh ngắt.
Hai người họ...lại thật sự gặp mặt rồi. Hơn nữa, Tiểu Chanh lại ở trong ngực anh.
“Cảnh tiểu thư!” Thấy người tới, Lục Kiến Minh lên tiếng chào hỏi.
Cô giống như không nghe thấy gì, còn đứng im ở cửa không nhúc nhích, chỉ có thể ngơ ngác nhìn bọn họ, bàn tay chống lên cửa kính.
Hoắc Cảnh Thành có chút khó chịu nhìn cô. Người phụ nữ này, thấy anh sao làm như nhìn thấy quỷ vậy? Chẳng lẽ, cô thật sự không muốn nhìn thấy anh như vậy sao?
“Tiểu thư, phiền cô nhường đường, cô đang cản đường chúng tôi đó!” Có người muốn đi vào, bị cô đè ở cửa, không nhịn được mà đưa tay đẩy.
Cảnh Phạm hoàn toàn không có ý thức, giống như một cọc gỗ, bị người đằng sau đẩy một cái, cả người nhào về phía trước.
“Cẩn thận!” Sắc mặt Hoắc Cảnh Thành thay đổi, bước nhanh một bước. Một tay ôm đưa bé, một tay ôm cô vào trong lòng.
Anh còn không quên trợn mắt nhìn người đằng sau. Người đàn ông kia bị anh trừng, cảm thấy khiếp sợ, nhỏ giọng xin lỗi.
“Em làm sao vậy? Sáng sớm đã đứng ở cửa ngẩn người!” Trong giọng điệu của Hoắc Cảnh Thành có chút trách cứ, tay vẫn giữ ở hông cô.
Cánh tay khác đang bế Tiểu Chanh. Tiểu Chanh nhìn hai người họ chằm chằm, trong lòng cực kỳ vui vẻ.
Dường như chú rất lo lắng cho dì nhỏ nha. Dì còn nói hai người họ vĩnh viễn không thể nào, đúng là lừa gạt người mà.
Thế giới người lớn thật phức tạp mà!
Hoắc Cảnh Thành không suy nghĩ nhiều, cất di động. Tiểu Chanh còn nhìn anh bằng ánh mắt đầy khẩn cầu: “Chú à, chúng ta đừng đi bệnh viện có được không?”
Ánh mắt đầy tủi thân, ánh mắt to tròn, khiến cho người ta càng không đành lòng.
“Con thật sự không sao chứ?” Hoắc Cảnh Thành vẫn có chút không yên lòng.
“Thật sự không có chuyện!” Tiểu Chanh bảo đảm.
“Chú nghĩ vẫn nên hỏi ý kiến ba mẹ con đã!” Hoắc Cảnh Thành vừa nói, bế đứa bé lên.
Bàn tay mềm nhũn của Tiểu Chanh ôm lấy cổ anh, chủ thật khỏe, cao, lại còn đẹp trai nữa. So với ba Cảnh Uyên thì còn cao hơn một chút thì phải. So với tất cả các chú các bác đều đẹp trai hơn.
“Ba mẹ con đâu? Đều không ở đây sao?” Hoắc Cảnh Thành nhìn xung quanh bốn phía, cũng không thấy bóng dáng của ba mẹ cô nhóc này.
Tiểu Chanh buồn bực một chút, rồi lắc đầu: “Tiểu Chanh không có ba cũng không có mẹ. Cho tới bây giờ con cũng không thấy mặt bọn họ!”
Lời con trẻ khiến trái tim Hoắc Cảnh Thành căng thẳng. Sau khi ngẩn người, anh mới thu hồi tầm mắt, ánh mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé.
Tiểu Chanh chán nản cúi đầu xuống, giống như con chó nhỏ bị vứt bỏ. Nhưng rất nhanh, lại ngửa đầu cười ngọt ngào với anh một tiếng: “Nhưng mà không sao cả. Tiểu Chanh có dì rất thương yêu con. Tiểu Chanh có dì là được rồi!”
Nhìn nụ cười lạc quan như vậy của con bé, Hoắc Cảnh Thành càng cưng chiều, trong lòng có chút vui vẻ và yên tâm: “Vậy dì con đâu?”
“Dì bận nhiều việc! Bây giờ đang làm việc đó ạ!”
“Không phải vì bận rộn mà dì bỏ con ở chỗ này một mình đó chứ?” Hoắc Cảnh Thành cau mày.
Đối với thái độ vô trách nhiệm của người lớn như vậy anh quả thật không hề hài lòng chút nào. Nhìn qua cửa kính, nhìn qua cửa kính dày hàng loạt văn phòng: “Dì con làm việc ở đâu? Con nói cho chú, chú dẫn con đi tìm dì!”
Tiểu Chanh hơi lắc lư đầu nhỏ: “Con cũng không biết. Nhưng mà biết cũng không thể làm phiền dì, sẽ gây phiền phức cho dì ạ!”
Trẻ con vừa hiểu chuyện và cô đơn như vậy khiến trong lòng Hoắc Cảnh Thành có chút khó chịu vô hình.
Một cô bé đáng yêu như vậy lại có cha mẹ ác độc như thế nào mới không cần cô bé chứ?
Đúng lúc này, cửa quán cà phê bị đẩy ra. Động tĩnh rất lớn khiến khách ở đây đồng loạt nhìn ra cửa.
Người đến là Cảnh Phạm. Thấy hai người một lớn một nhỏ đứng trong phòng, trong đầu cô ong một tiếng, trống rỗng, tay chân lạnh ngắt.
Hai người họ...lại thật sự gặp mặt rồi. Hơn nữa, Tiểu Chanh lại ở trong ngực anh.
“Cảnh tiểu thư!” Thấy người tới, Lục Kiến Minh lên tiếng chào hỏi.
Cô giống như không nghe thấy gì, còn đứng im ở cửa không nhúc nhích, chỉ có thể ngơ ngác nhìn bọn họ, bàn tay chống lên cửa kính.
Hoắc Cảnh Thành có chút khó chịu nhìn cô. Người phụ nữ này, thấy anh sao làm như nhìn thấy quỷ vậy? Chẳng lẽ, cô thật sự không muốn nhìn thấy anh như vậy sao?
“Tiểu thư, phiền cô nhường đường, cô đang cản đường chúng tôi đó!” Có người muốn đi vào, bị cô đè ở cửa, không nhịn được mà đưa tay đẩy.
Cảnh Phạm hoàn toàn không có ý thức, giống như một cọc gỗ, bị người đằng sau đẩy một cái, cả người nhào về phía trước.
“Cẩn thận!” Sắc mặt Hoắc Cảnh Thành thay đổi, bước nhanh một bước. Một tay ôm đưa bé, một tay ôm cô vào trong lòng.
Anh còn không quên trợn mắt nhìn người đằng sau. Người đàn ông kia bị anh trừng, cảm thấy khiếp sợ, nhỏ giọng xin lỗi.
“Em làm sao vậy? Sáng sớm đã đứng ở cửa ngẩn người!” Trong giọng điệu của Hoắc Cảnh Thành có chút trách cứ, tay vẫn giữ ở hông cô.
Cánh tay khác đang bế Tiểu Chanh. Tiểu Chanh nhìn hai người họ chằm chằm, trong lòng cực kỳ vui vẻ.
Dường như chú rất lo lắng cho dì nhỏ nha. Dì còn nói hai người họ vĩnh viễn không thể nào, đúng là lừa gạt người mà.
Thế giới người lớn thật phức tạp mà!
/417
|