Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bác sỹ cẩn thận kiểm tra vết thương cho anh, tất cả mọi người xung quanh đều nín thở chờ đợi kết quả.
“Như thế nào? Vết thương có nghiêm trọng không? Có tổn thương đến xương cốt hay không?” Cảnh Phạm hỏi liên tục ba câu hỏi, biểu lộ tình cảm và sự lo lắng của cô lúc này.
“Tốt nhất là sau khi trở về thành phố thì anh ấy đi chụp X quang, để phòng trường hợp bị rạn xương.”
“Vậy chúng ta đi ngay lập tức.” Cảnh Phạm nói với Hoắc Cảnh Thành.
“Không nghiêm trọng như vậy đâu.” Hoắc Cảnh Thành thờ ơ nói: “Tôi chỉ bị thương ngoài da mà thôi. Hiện giờ, ở đây đang có rất nhiều người bị thương, xe cứu thương cũng không rảnh để chở tôi đâu.”
Với tình trạng của anh như bây giờ, tự mình lái xe cũng rất nguy hiểm.
Hoắc Cảnh Thành nhìn về phía cô: “Em thì sao? Có bị thương không?”
Rồi anh lại nhìn quanh một vòng những người khác: “Như thế nào? Mọi người có bị thương ở đâu không?”
Nhắc đến chuyện này, đôi mắt của tất cả mọi người đều trở nên u ám, hốc mắt ửng đỏ.
Đạo diễn dẫn đầu đi ra ngoài trước, tay vén rèm lên còn hơi run rẩy.
Hoắc Cảnh Thành nhớ đến những chuyện vừa mới nghe được ở bên ngoài lều, trong lòng ít nhiều cũng đoán ra được.
“Là ai?”
Cao Lâm nói tên người xấu số ra.
Hoắc Cảnh Thành trầm mặc một lúc lâu. Cuối cùng, anh chỉ nói với Cao Lâm: “Cố gắng trấn an các nhân viên và diễn viên khác trong đoàn làm phim, cũng mau chóng sắp xếp hậu sự cho diễn viên đã mất và trấn an người nhà nạn nhân càng sớm càng tốt.”
“Vâng.”
Cảnh Phạm vẫn đứng trầm mặc ở bên cạnh, cô không nói gì nữa. Diễn viên trẻ tuổi đang sống sờ sờ ở trước mặt mình cứ như vậy bị chết, trong lòng mọi người cũng không cảm thấy tốt được bao nhiêu.
Bác sỹ xử lý vết thương cho anh xong, rồi nhanh chóng đi ra ngoài. đoàn người Cao Lâm cũng ít nhiều bị thương, mọi người rối rít đi ra ngoài, chuyển sang lều vải khác.
Chỉ trong chốc lát, trong lều chỉ còn lại hai người bọn họ.
Cảnh Phạm vẫn không yên lòng: “Hay là anh đến bệnh viện kiểm tra lại đi, chúng ta không ngồi xe cứu thương, để tôi đi xem còn phương tiện đi lại nào khác hay không.”
“Em cứ an tâm chờ lát nữa.” Hoắc Cảnh Thành kéo cô lại. Lúc anh nắm lấy tay cô, lòng bàn tay của cô đã lạnh như băng. Anh nhìn cô hỏi: “Em sợ à?”
“Vâng!” lúc này, những hình ảnh lúc động đất xảy ra lặp lại trước mắt cô lần nữa, mặt đất rung chuyển, núi lở đất nứt, tiếng ầm ầm đáng sợ, đều khiến mọi người kinh hãi.
Vành mắt của cô dần đỏ lên, cô vô thức nắm chặt thay của người đàn ông trước mắt. Hỏi anh: “Sao anh lại đến đây? Bây giờ sẽ không ai chạy đến nơi này đâu.”
Hoắc Cảnh Thành cau mày, anh nhìn người phụ nữ ở đối diện, nhắm mắt lại nói: “Suốt một đêm tôi không ngủ rồi, còn liên tục chạy xe mấy tiếng nữa, bây giờ tôi rất mệt mỏi, muốn ngủ.”
Anh vừa nói, vừa tựa vào trên lều làm ra vẻ đã ngủ mất.
Cảnh Phạm nhìn bàn tay anh vẫn còn đang nắm chặt lấy tay mình, trong đầu có một suy nghĩ đang không ngừng nhảy ra, làm rung động trái tim cô, khiến cô trở nên động tình. Nhưng mà, rốt cuộc cô lại sợ mình quá tự mình đa tình.
Cô nhìn người đàn ông đang nhắm mắt: “Hoắc tổng, đừng nói là anh đến vì Trần Nghiêu đấy nhé, Trần Nghiêu đã sớm quay xong rồi.”
Hoắc Cảnh Thành hơi mở mắt ra, giận dữ nhìn chằm chằm vào cô: “Quan hệ giữa tôi và cô ấy không phải như em nghĩ đâu!”
Cảnh Phạm không tự chủ được cong môi.
Đây được coi là giải thích sao?
“Không phải loại quan hệ như tôi suy nghĩ, vậy sao anh còn phô trương tặng cô ấy nhiều hoa như vậy? Sao trước kia tôi không nhìn ra, thì ra Hoắc tổng là người lãng mạn như vậy nhỉ.”
Không đề cập đến chuyện này còn tốt, nhắc đến chuyện này, Hoắc Cảnh Thành mở hẳn hai mắt ra, hừ bằng mũi nói: “Trước kia tôi cũng không nhìn ra, Quản Huyền Minh là một người lãng mạn như vậy. Lúc anh ta quen với chị tôi, sao không thấy anh ta tình cảm như vậy!”
“Chị anh?” Cảnh Phạm nhìn anh.
Hoắc Cảnh Thành cũng không có tâm tư để giải thích, anh chi nhìn chằm chằm vào cô: “Quan hệ giữa em và Quản Huyền Minh là như thế nào, sao anh ta lại tặng hoa cho em?”
Bác sỹ cẩn thận kiểm tra vết thương cho anh, tất cả mọi người xung quanh đều nín thở chờ đợi kết quả.
“Như thế nào? Vết thương có nghiêm trọng không? Có tổn thương đến xương cốt hay không?” Cảnh Phạm hỏi liên tục ba câu hỏi, biểu lộ tình cảm và sự lo lắng của cô lúc này.
“Tốt nhất là sau khi trở về thành phố thì anh ấy đi chụp X quang, để phòng trường hợp bị rạn xương.”
“Vậy chúng ta đi ngay lập tức.” Cảnh Phạm nói với Hoắc Cảnh Thành.
“Không nghiêm trọng như vậy đâu.” Hoắc Cảnh Thành thờ ơ nói: “Tôi chỉ bị thương ngoài da mà thôi. Hiện giờ, ở đây đang có rất nhiều người bị thương, xe cứu thương cũng không rảnh để chở tôi đâu.”
Với tình trạng của anh như bây giờ, tự mình lái xe cũng rất nguy hiểm.
Hoắc Cảnh Thành nhìn về phía cô: “Em thì sao? Có bị thương không?”
Rồi anh lại nhìn quanh một vòng những người khác: “Như thế nào? Mọi người có bị thương ở đâu không?”
Nhắc đến chuyện này, đôi mắt của tất cả mọi người đều trở nên u ám, hốc mắt ửng đỏ.
Đạo diễn dẫn đầu đi ra ngoài trước, tay vén rèm lên còn hơi run rẩy.
Hoắc Cảnh Thành nhớ đến những chuyện vừa mới nghe được ở bên ngoài lều, trong lòng ít nhiều cũng đoán ra được.
“Là ai?”
Cao Lâm nói tên người xấu số ra.
Hoắc Cảnh Thành trầm mặc một lúc lâu. Cuối cùng, anh chỉ nói với Cao Lâm: “Cố gắng trấn an các nhân viên và diễn viên khác trong đoàn làm phim, cũng mau chóng sắp xếp hậu sự cho diễn viên đã mất và trấn an người nhà nạn nhân càng sớm càng tốt.”
“Vâng.”
Cảnh Phạm vẫn đứng trầm mặc ở bên cạnh, cô không nói gì nữa. Diễn viên trẻ tuổi đang sống sờ sờ ở trước mặt mình cứ như vậy bị chết, trong lòng mọi người cũng không cảm thấy tốt được bao nhiêu.
Bác sỹ xử lý vết thương cho anh xong, rồi nhanh chóng đi ra ngoài. đoàn người Cao Lâm cũng ít nhiều bị thương, mọi người rối rít đi ra ngoài, chuyển sang lều vải khác.
Chỉ trong chốc lát, trong lều chỉ còn lại hai người bọn họ.
Cảnh Phạm vẫn không yên lòng: “Hay là anh đến bệnh viện kiểm tra lại đi, chúng ta không ngồi xe cứu thương, để tôi đi xem còn phương tiện đi lại nào khác hay không.”
“Em cứ an tâm chờ lát nữa.” Hoắc Cảnh Thành kéo cô lại. Lúc anh nắm lấy tay cô, lòng bàn tay của cô đã lạnh như băng. Anh nhìn cô hỏi: “Em sợ à?”
“Vâng!” lúc này, những hình ảnh lúc động đất xảy ra lặp lại trước mắt cô lần nữa, mặt đất rung chuyển, núi lở đất nứt, tiếng ầm ầm đáng sợ, đều khiến mọi người kinh hãi.
Vành mắt của cô dần đỏ lên, cô vô thức nắm chặt thay của người đàn ông trước mắt. Hỏi anh: “Sao anh lại đến đây? Bây giờ sẽ không ai chạy đến nơi này đâu.”
Hoắc Cảnh Thành cau mày, anh nhìn người phụ nữ ở đối diện, nhắm mắt lại nói: “Suốt một đêm tôi không ngủ rồi, còn liên tục chạy xe mấy tiếng nữa, bây giờ tôi rất mệt mỏi, muốn ngủ.”
Anh vừa nói, vừa tựa vào trên lều làm ra vẻ đã ngủ mất.
Cảnh Phạm nhìn bàn tay anh vẫn còn đang nắm chặt lấy tay mình, trong đầu có một suy nghĩ đang không ngừng nhảy ra, làm rung động trái tim cô, khiến cô trở nên động tình. Nhưng mà, rốt cuộc cô lại sợ mình quá tự mình đa tình.
Cô nhìn người đàn ông đang nhắm mắt: “Hoắc tổng, đừng nói là anh đến vì Trần Nghiêu đấy nhé, Trần Nghiêu đã sớm quay xong rồi.”
Hoắc Cảnh Thành hơi mở mắt ra, giận dữ nhìn chằm chằm vào cô: “Quan hệ giữa tôi và cô ấy không phải như em nghĩ đâu!”
Cảnh Phạm không tự chủ được cong môi.
Đây được coi là giải thích sao?
“Không phải loại quan hệ như tôi suy nghĩ, vậy sao anh còn phô trương tặng cô ấy nhiều hoa như vậy? Sao trước kia tôi không nhìn ra, thì ra Hoắc tổng là người lãng mạn như vậy nhỉ.”
Không đề cập đến chuyện này còn tốt, nhắc đến chuyện này, Hoắc Cảnh Thành mở hẳn hai mắt ra, hừ bằng mũi nói: “Trước kia tôi cũng không nhìn ra, Quản Huyền Minh là một người lãng mạn như vậy. Lúc anh ta quen với chị tôi, sao không thấy anh ta tình cảm như vậy!”
“Chị anh?” Cảnh Phạm nhìn anh.
Hoắc Cảnh Thành cũng không có tâm tư để giải thích, anh chi nhìn chằm chằm vào cô: “Quan hệ giữa em và Quản Huyền Minh là như thế nào, sao anh ta lại tặng hoa cho em?”
/417
|