Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Chị Tranh!” Lạc Cần thấy cô xuất thần, cô ấy lại gọi tên cô.
Hoắc Tranh hoàn hồn: “Mặc kệ anh ta có tâm tư gì, đi thì sẽ biết. Đã định địa điểm, thời gian, chưa?”
“Đối phương đã định rồi. 8 giờ tối nay, ở Thiên Nhất Các.”
“Tôi biết rồi.”
Hoắc Tranh vẫy tay bảo Lạc Cần đi ra ngoài, rồi cô lại nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ. Còn mấy giờ nữa mới đến 8 giờ, thế nhưng trái tim của cô đã bắt đầu không bình tĩnh rồi.
Có chút buồn cười.
Tâm trạng của cô như chuẩn bị bước vào phòng thi khi còn bé vậy. Nhưng đối mặt với anh lần nữa, quả thật còn bồn chồn hơn so với thi cử.
Vất vả lắm mới chịu đựng đến 7 giờ, cô từ từ lái xe đến Thiên Nhất Các. Đường hơi tác, lúc đến nơi thì vừa vặn 7h50’. Không sớm cũng không muộn, vừa vặn.
Thiên Nhất Các là hội sở nổi tiếng ở Bắc Thành, nơi này là nơi yên tĩnh hiếm hoi ở giữa thành phố náo nhiệt, đứng xa xa nhìn không bắt mắt, đến gần mới cảm thấy hết sự cuốn hút của nó.
Không phải ai cũng có thể vào chỗ này được. Ngoài thẻ hội viên, còn cần phải có mặt mũi.
Bởi vì một số chuyện trên phương diện kinh doanh, Hoắc Tranh đã đến nơi này mấy lần, vì vậy cô đi vào đây không chút áp lực nào.
Bên trong không quá náo nhiệt, chỉ thỉnh thoảng có người phục vụ đi qua đi lại, hoặc có thể nghe thấy tiếng cười vui vẻ, không biết đến từ ai.
“Quản tổng ở phòng bao nào?” Cô hỏi người phục vụ.
Hiển nhiên, Quản Huyền Minh là khách quen của nơi này, người phục vụ cũng biết anh ta, chỉ nói: “Mời tiểu thư đi cùng tôi. Quản tổng đã dặn, nếu tiểu thư đến thì để tôi dẫn tiểu thư đến.”
Hoắc Tranh gật đầu.
Cô đi theo người phục vụ đi lên ầng.
Cầu thang được làm bằng trúc, giày cao gót đạp ở phía trên vang lên tiếng cót két, giữa không gian vắng lặng của màn đêm, nghe có chút thê lương.
Lúc sắp đến gần, người phục vụ dừng lại: “Quản tổng ở phòng 2066, tôi chỉ có thể dẫn tiểu thư đến đây mà thôi.”
“Cám ơn.” Hoắc Tranh cho tiền típ, người phục vụ vui vẻ cầm tiền đi mất.
Cô đi qua, còn chưa gõ cửa, đã nghe thấy tiếng mạt chược cạch cạch từ bên trong truyền đến.
“Quản tổng, hôm nay chúng ta đã nói xong rồi, phải chơi hơi lớn. Sao anh chỉ đến có một mình vậy?” tiếng mạt chược bên trong xen lẫn giọng nam xa lạ.
“Chắc Quản tổng định tự mình bồi chúng ta cùng chơi đấy.” giọng nũng nịu của phụ nữ truyền đến: “Như vậy cũng tốt, để cho chúng ta đều xem thỏa thích. Vóc người của Quản tổng đẹp như vậy, không để cho chúng ta nhìn thì thật là lãng phí.”
“Muốn nhìn, cũng không phải là không có cơ hội.” Lời trêu chọc, là Quản Huyền Minh nói. Giọng điệu quyến rũ, nói năng tùy tiện, mập mờ, chọc cho người phụ nữ thẹn thùng giả bộ khẽ cáu.
Người đàn ông khác cạnh đó ha ha cười lớn: “Vậy em phải có công phu để leo lên giường của Quản tổng chúng ta đã, tối nay em phải cố gắng nhiều vào.”
Hoắc Tranh đứng ở bên ngoài, cô đã quen với những lời trêu ghẹo mập mờ của đàn ông rồi, nếu Quản Huyền Minh không ngồi ở trong đó, thì cô đã không thèm để ý chút nào.
Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Cô hoàn hồn, trên màn hình hiện ra một dãy số xa lạ. Cô không suy nghĩ nhiều, nhận cuộc gọi.
“Qua một phút nữa, thì cô cũng không cần phải vào nữa.” đầu điện thoại di động bên kia, truyền đến giọng của đàn ông. Thậm chí, còn không cho cô kịp suy nghĩ, điện thoại đã bị bên kia cúp.
Hoắc Tranh nhìn màn hình dần tối đi kia, lại liếc mắt nhìn cánh cửa phòng bao trước mắt, cô nhíu mày lại.
Anh vẫn bá đạo giống như quá khứ vậy.
Ngay cả cửa cũng không gõ, Hoắc Tranh đã đẩy cửa vào.
Ở bên trong, có bốn người đàn ông, phân chia ra có ba người phụ nữ đang quấn lấy ba người đàn ông. Ba người phụ nữ này đều là những người đã lăn lộn nhiều ở trong thế giới phù hoa, trên mặt đều là nụ cười tục tằng. Đẹp nhưng trống rỗng, không thú vị, mặc cho người định đoạt.
Loại phụ nữ chỉ thích đàn ông có tiền.
Hoắc Tranh vừa tiến đến, tầm mắt của mọi người đều nhìn về phía cô. Chỉ có Quản Huyền Minh đang ngồi dựa ở bên trong kia, ngay cả đầu cũng không thèm ngẩng lên.
“Chị Tranh!” Lạc Cần thấy cô xuất thần, cô ấy lại gọi tên cô.
Hoắc Tranh hoàn hồn: “Mặc kệ anh ta có tâm tư gì, đi thì sẽ biết. Đã định địa điểm, thời gian, chưa?”
“Đối phương đã định rồi. 8 giờ tối nay, ở Thiên Nhất Các.”
“Tôi biết rồi.”
Hoắc Tranh vẫy tay bảo Lạc Cần đi ra ngoài, rồi cô lại nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ. Còn mấy giờ nữa mới đến 8 giờ, thế nhưng trái tim của cô đã bắt đầu không bình tĩnh rồi.
Có chút buồn cười.
Tâm trạng của cô như chuẩn bị bước vào phòng thi khi còn bé vậy. Nhưng đối mặt với anh lần nữa, quả thật còn bồn chồn hơn so với thi cử.
Vất vả lắm mới chịu đựng đến 7 giờ, cô từ từ lái xe đến Thiên Nhất Các. Đường hơi tác, lúc đến nơi thì vừa vặn 7h50’. Không sớm cũng không muộn, vừa vặn.
Thiên Nhất Các là hội sở nổi tiếng ở Bắc Thành, nơi này là nơi yên tĩnh hiếm hoi ở giữa thành phố náo nhiệt, đứng xa xa nhìn không bắt mắt, đến gần mới cảm thấy hết sự cuốn hút của nó.
Không phải ai cũng có thể vào chỗ này được. Ngoài thẻ hội viên, còn cần phải có mặt mũi.
Bởi vì một số chuyện trên phương diện kinh doanh, Hoắc Tranh đã đến nơi này mấy lần, vì vậy cô đi vào đây không chút áp lực nào.
Bên trong không quá náo nhiệt, chỉ thỉnh thoảng có người phục vụ đi qua đi lại, hoặc có thể nghe thấy tiếng cười vui vẻ, không biết đến từ ai.
“Quản tổng ở phòng bao nào?” Cô hỏi người phục vụ.
Hiển nhiên, Quản Huyền Minh là khách quen của nơi này, người phục vụ cũng biết anh ta, chỉ nói: “Mời tiểu thư đi cùng tôi. Quản tổng đã dặn, nếu tiểu thư đến thì để tôi dẫn tiểu thư đến.”
Hoắc Tranh gật đầu.
Cô đi theo người phục vụ đi lên ầng.
Cầu thang được làm bằng trúc, giày cao gót đạp ở phía trên vang lên tiếng cót két, giữa không gian vắng lặng của màn đêm, nghe có chút thê lương.
Lúc sắp đến gần, người phục vụ dừng lại: “Quản tổng ở phòng 2066, tôi chỉ có thể dẫn tiểu thư đến đây mà thôi.”
“Cám ơn.” Hoắc Tranh cho tiền típ, người phục vụ vui vẻ cầm tiền đi mất.
Cô đi qua, còn chưa gõ cửa, đã nghe thấy tiếng mạt chược cạch cạch từ bên trong truyền đến.
“Quản tổng, hôm nay chúng ta đã nói xong rồi, phải chơi hơi lớn. Sao anh chỉ đến có một mình vậy?” tiếng mạt chược bên trong xen lẫn giọng nam xa lạ.
“Chắc Quản tổng định tự mình bồi chúng ta cùng chơi đấy.” giọng nũng nịu của phụ nữ truyền đến: “Như vậy cũng tốt, để cho chúng ta đều xem thỏa thích. Vóc người của Quản tổng đẹp như vậy, không để cho chúng ta nhìn thì thật là lãng phí.”
“Muốn nhìn, cũng không phải là không có cơ hội.” Lời trêu chọc, là Quản Huyền Minh nói. Giọng điệu quyến rũ, nói năng tùy tiện, mập mờ, chọc cho người phụ nữ thẹn thùng giả bộ khẽ cáu.
Người đàn ông khác cạnh đó ha ha cười lớn: “Vậy em phải có công phu để leo lên giường của Quản tổng chúng ta đã, tối nay em phải cố gắng nhiều vào.”
Hoắc Tranh đứng ở bên ngoài, cô đã quen với những lời trêu ghẹo mập mờ của đàn ông rồi, nếu Quản Huyền Minh không ngồi ở trong đó, thì cô đã không thèm để ý chút nào.
Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Cô hoàn hồn, trên màn hình hiện ra một dãy số xa lạ. Cô không suy nghĩ nhiều, nhận cuộc gọi.
“Qua một phút nữa, thì cô cũng không cần phải vào nữa.” đầu điện thoại di động bên kia, truyền đến giọng của đàn ông. Thậm chí, còn không cho cô kịp suy nghĩ, điện thoại đã bị bên kia cúp.
Hoắc Tranh nhìn màn hình dần tối đi kia, lại liếc mắt nhìn cánh cửa phòng bao trước mắt, cô nhíu mày lại.
Anh vẫn bá đạo giống như quá khứ vậy.
Ngay cả cửa cũng không gõ, Hoắc Tranh đã đẩy cửa vào.
Ở bên trong, có bốn người đàn ông, phân chia ra có ba người phụ nữ đang quấn lấy ba người đàn ông. Ba người phụ nữ này đều là những người đã lăn lộn nhiều ở trong thế giới phù hoa, trên mặt đều là nụ cười tục tằng. Đẹp nhưng trống rỗng, không thú vị, mặc cho người định đoạt.
Loại phụ nữ chỉ thích đàn ông có tiền.
Hoắc Tranh vừa tiến đến, tầm mắt của mọi người đều nhìn về phía cô. Chỉ có Quản Huyền Minh đang ngồi dựa ở bên trong kia, ngay cả đầu cũng không thèm ngẩng lên.
/417
|