Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Dục vọng vừa mới được đè xuống lại bùng lên trong đống tro tàn, anh dời mắt đi, đem tăng nhiệt độ trong phòng làm việc, rồi lại mở tủ lấy chăn đắp lên người cô.
Cảnh Phạm hơi tỉnh lại, cô lười biếng ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt dịu dàng mà lại quyến rũ.
“Anh ăn cơm tối chưa?”
Hoắc Cảnh Thành lắc đầu: “Còn chưa ăn.”
Cô nửa ngồi dậy từ trên ghế salon, ôm chăn: “Vậy để tôi gọi đồ ăn bên ngoài, đã muộn rồi, ăn qua loa thôi vậy.”
“Ừ.” Anh dời văn kiện từ trên bàn làm việc đến trên bàn trà nhỏ, dán người ngồi xuống bên cạnh cô. Ngay cả chính anh cũng không biết, bắt đầu từ khi nào anh đã thích bên cạnh mình có cô.
Hoặc là, anh đã quen với việc có cô ở bên cạnh mình.
Nhưng mà, chỉ mới thân mật với cô mấy ngày ngắn ngủi mà thôi. Thói quen này đã tới quá nhanh.
Cảnh Phạm mơ mơ màng màng lấy điện thoại di động của mình, cô ấn ấn điện thoại di động nhưng màn hình vẫn đen thui.
Cô lầm bầm: “Hết pin rồi, cho tôi mượn điện thoại di động của anh.”
Hoắc Cảnh Thành đưa điện thoại di động cho cô.
“Anh đã tải app gọi đồ ăn bên ngoài chưa?”
“Chưa.”
“Vậy để tôi tải cho anh!”
“ Ừ.” Anh xem văn kiện, thuận miệng đáp lời.
Cảnh Phạm mở màn hình điện thoại di động của anh lên, vừa muốn mở app store ra, đã thấy một phần mềm xem truyền hình trực tiếp.
Có vẻ như giống với ứng dụng có truyền hình trực tiếp sự kiện hôm nay cô tham gia.
Thần xui quỷ khiến thế nào, Cảnh Phạm mở app ra. Trong ứng dụng, vẫn dừng ở phần truyền hình trực tiếp sự kiện hôm nay. Chẳng qua là, truyền hình trực tiếp này đã kết thúc, nhưng Cảnh Phạm vẫn biết.
Cô không nhịn được cười.
Hoắc Cảnh Thành dời mắt khỏi văn kiện, anh nhìn về phía cô: “Cười cái gì?”
“Không, không có gì.” Trước khi anh phát hiện, cô đã nhanh chóng đóng ứng dụng kia lại. Lúc Hoắc Cảnh Thành nhìn tới, cô đang tải ứng dụng gọi đồ ăn.
Anh híp mắt nhìn cô: “Hình như tâm tình của em hôm nay rất tốt?”
“Cũng không tệ lắm.” Cô ôm hai chân, mỉm cười nhìn anh.
Giống như là bị lây theo nụ cười cỉa cô, Hoắc Cảnh Thành cũng mỉm cười theo: “Tại sao lại vui vẻ như vậy?”
Cảnh Phạm cười lắc đầu, cô không đáp mà hỏi ngược lại: “Anh có hứng thú với ứng dụng xem truyền hình trực tiếp hả?”
“Không có hứng thú. Phần trải nghiệm của người sử dụng quá kém, muốn bình luận cái gì thì phải đăng ký tài khoản, đám người đạo đức kém quá nhiều, quản lý quá kém… “
Nói đến đây, anh bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn thẳng vào cô.
Cô cười nới: “Xem ra, Hoắc tổng đã có nghiên cứu về ứng dụng truyền hình trực tiếp, không giống như chỉ vô tình liếc mắt nhìn như vậy.”
Anh nhìn chằm chằm vào cô, rồi lại nhìn về phía điện thoại di động của mình.
“Lục Kiến Minh tải xuống.”
“Ừ, vậy khẳng định là cũng do trợ lý Lục ép anh xem.” Cảnh Phạm rất nghiêm túc gật đầu, tìm lý do cho anh.
Hoắc Cảnh Thành cảm thấy mất thể diện: “Công ty chúng ta chuẩn bị nghiên cứu về ứng dụng truyền hình trực tiếp này, Vì vậy… “
“Thế nhưng Hoắc tổng vừa mới nói anh không có hứng thú với truyền hình trực tiếp.” cô không khách khí trực tiếp vạch trần anh.
Người phụ nữ này!
Anh lúng túng nắm lấy vai cô, rồi hung hăng hôn lên môi cô.
“Em chuyên tâm gọi đồ ăn đi, đừng nghịch lung tung điện thoại di động của tôi. Nếu nhìn loạn nữa, tôi sẽ thu thập em đấy.”
“Vậy nếu tôi tò mò thì sao?”
“Em cứ việc thử xem.”
“Hoắc tổng, anh đang uy hiếp tôi đấy hả?”
Hoắc Cảnh Thành nhéo cằm của cô: “Em cũng có thể coi đây như là một lời mời.”
Cảnh Phạm cắn lại anh: “Tôi không thèm.”
Cô buông tay anh ra, không để ý tới anh nữa, chuyên tâm tải ứng dụng gọi đồ ăn.
Hoắc Cảnh Thành nhìn về phía cô, cong môi cười, rồi thả sự chú ý của vào mình trong công tác. Thỉnh thoảng cô sẽ hỏi: “Ăn gà chiên không?”
“Ừ.” anh chỉ gật đầu.
“Còn pizza.”
“Có thể.”
“Vậy để tôi chọn vậy.”
“Ừ.” Anh lật văn kiện, thuận miệng đáp lại. Thỉnh thoảng anh lại liếc mắt sang nhìn cô, lúc ánh mắt chạm vào bóng đêm ngoài cửa sổ, khoảng khắc đó, anh cảm thấy những đôi tình nhân bình thường khác, cũng chỉ như bọn họ vậy.
Dục vọng vừa mới được đè xuống lại bùng lên trong đống tro tàn, anh dời mắt đi, đem tăng nhiệt độ trong phòng làm việc, rồi lại mở tủ lấy chăn đắp lên người cô.
Cảnh Phạm hơi tỉnh lại, cô lười biếng ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt dịu dàng mà lại quyến rũ.
“Anh ăn cơm tối chưa?”
Hoắc Cảnh Thành lắc đầu: “Còn chưa ăn.”
Cô nửa ngồi dậy từ trên ghế salon, ôm chăn: “Vậy để tôi gọi đồ ăn bên ngoài, đã muộn rồi, ăn qua loa thôi vậy.”
“Ừ.” Anh dời văn kiện từ trên bàn làm việc đến trên bàn trà nhỏ, dán người ngồi xuống bên cạnh cô. Ngay cả chính anh cũng không biết, bắt đầu từ khi nào anh đã thích bên cạnh mình có cô.
Hoặc là, anh đã quen với việc có cô ở bên cạnh mình.
Nhưng mà, chỉ mới thân mật với cô mấy ngày ngắn ngủi mà thôi. Thói quen này đã tới quá nhanh.
Cảnh Phạm mơ mơ màng màng lấy điện thoại di động của mình, cô ấn ấn điện thoại di động nhưng màn hình vẫn đen thui.
Cô lầm bầm: “Hết pin rồi, cho tôi mượn điện thoại di động của anh.”
Hoắc Cảnh Thành đưa điện thoại di động cho cô.
“Anh đã tải app gọi đồ ăn bên ngoài chưa?”
“Chưa.”
“Vậy để tôi tải cho anh!”
“ Ừ.” Anh xem văn kiện, thuận miệng đáp lời.
Cảnh Phạm mở màn hình điện thoại di động của anh lên, vừa muốn mở app store ra, đã thấy một phần mềm xem truyền hình trực tiếp.
Có vẻ như giống với ứng dụng có truyền hình trực tiếp sự kiện hôm nay cô tham gia.
Thần xui quỷ khiến thế nào, Cảnh Phạm mở app ra. Trong ứng dụng, vẫn dừng ở phần truyền hình trực tiếp sự kiện hôm nay. Chẳng qua là, truyền hình trực tiếp này đã kết thúc, nhưng Cảnh Phạm vẫn biết.
Cô không nhịn được cười.
Hoắc Cảnh Thành dời mắt khỏi văn kiện, anh nhìn về phía cô: “Cười cái gì?”
“Không, không có gì.” Trước khi anh phát hiện, cô đã nhanh chóng đóng ứng dụng kia lại. Lúc Hoắc Cảnh Thành nhìn tới, cô đang tải ứng dụng gọi đồ ăn.
Anh híp mắt nhìn cô: “Hình như tâm tình của em hôm nay rất tốt?”
“Cũng không tệ lắm.” Cô ôm hai chân, mỉm cười nhìn anh.
Giống như là bị lây theo nụ cười cỉa cô, Hoắc Cảnh Thành cũng mỉm cười theo: “Tại sao lại vui vẻ như vậy?”
Cảnh Phạm cười lắc đầu, cô không đáp mà hỏi ngược lại: “Anh có hứng thú với ứng dụng xem truyền hình trực tiếp hả?”
“Không có hứng thú. Phần trải nghiệm của người sử dụng quá kém, muốn bình luận cái gì thì phải đăng ký tài khoản, đám người đạo đức kém quá nhiều, quản lý quá kém… “
Nói đến đây, anh bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn thẳng vào cô.
Cô cười nới: “Xem ra, Hoắc tổng đã có nghiên cứu về ứng dụng truyền hình trực tiếp, không giống như chỉ vô tình liếc mắt nhìn như vậy.”
Anh nhìn chằm chằm vào cô, rồi lại nhìn về phía điện thoại di động của mình.
“Lục Kiến Minh tải xuống.”
“Ừ, vậy khẳng định là cũng do trợ lý Lục ép anh xem.” Cảnh Phạm rất nghiêm túc gật đầu, tìm lý do cho anh.
Hoắc Cảnh Thành cảm thấy mất thể diện: “Công ty chúng ta chuẩn bị nghiên cứu về ứng dụng truyền hình trực tiếp này, Vì vậy… “
“Thế nhưng Hoắc tổng vừa mới nói anh không có hứng thú với truyền hình trực tiếp.” cô không khách khí trực tiếp vạch trần anh.
Người phụ nữ này!
Anh lúng túng nắm lấy vai cô, rồi hung hăng hôn lên môi cô.
“Em chuyên tâm gọi đồ ăn đi, đừng nghịch lung tung điện thoại di động của tôi. Nếu nhìn loạn nữa, tôi sẽ thu thập em đấy.”
“Vậy nếu tôi tò mò thì sao?”
“Em cứ việc thử xem.”
“Hoắc tổng, anh đang uy hiếp tôi đấy hả?”
Hoắc Cảnh Thành nhéo cằm của cô: “Em cũng có thể coi đây như là một lời mời.”
Cảnh Phạm cắn lại anh: “Tôi không thèm.”
Cô buông tay anh ra, không để ý tới anh nữa, chuyên tâm tải ứng dụng gọi đồ ăn.
Hoắc Cảnh Thành nhìn về phía cô, cong môi cười, rồi thả sự chú ý của vào mình trong công tác. Thỉnh thoảng cô sẽ hỏi: “Ăn gà chiên không?”
“Ừ.” anh chỉ gật đầu.
“Còn pizza.”
“Có thể.”
“Vậy để tôi chọn vậy.”
“Ừ.” Anh lật văn kiện, thuận miệng đáp lại. Thỉnh thoảng anh lại liếc mắt sang nhìn cô, lúc ánh mắt chạm vào bóng đêm ngoài cửa sổ, khoảng khắc đó, anh cảm thấy những đôi tình nhân bình thường khác, cũng chỉ như bọn họ vậy.
/417
|