Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đường đến vườn hoa phải đi qua một cánh cửa này.
Hiện tại cô ôm bé con đứng đây. Nếu như anh lại đi về phía này, không thể nghi ngờ sẽ nhìn thấy cô.
Cảnh Phạm nhất thời không dám động đậy, cứ như vậy ôm bé con đứng ngây ra đó, nhìn anh.
Cô nghĩ, nếu quả thật bị anh bắt gặp tại, đó chính là duyên phận, là định mệnh trời xanh an bài.
Nếu lúc này, anh phát hiện sự tồn tại của bé con, như vậy, lễ cưới của anh cùng Mộ Vãn sẽ không thể thuận lợi. Chí ít, anh phải giải quyết cô cùng bé con trước.
Cô đúng là vẫn còn chút tư tâm.
Thế nhưng,…
Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng anh.
“Cảnh Thành!”
Là Mộ Vãn.
Người đàn ông dừng chân lại, không đi tới vườn hoa nữa mà nghiêng người nhìn về phía sau.
Cảnh Phạm ôm bé con, tay nắm chặt lại.
Cảnh Uyên cũng lo lắng nhìn về phía cô.
Bé con trong ngực nghe được tiếng gọi này xoay mặt qua mở miệng định gọi người.
Cảnh Phạm giơ tay bịt kín miệng bé.
“Chanh Chanh, yên tĩnh một chút.” - Cô thấp giọng nhắc nhở bé con, tầm mắt vẫn thủy chung nhìn về hai người cách đó không xa.
Trong ánh mắt tràn ngập nỗi bi thương.
Hoắc Cảnh Thành đi về phía Mộ Vãn.
Mộ Vãn ngồi trên xe lăn, mà anh thì lại cúi người nghe cô nói chuyện.
“Cảnh Thành, anh đến thăm em sao?” – Giọng Mộ Vãn đầy dịu dàng, ngọt ngào.
“Ừ.” - Hoắc Cảnh Thành gật đầu.
“Vậy có mang canh cho em không? Em muốn ăn canh gà.”
“Có.” - Câu trả lời của anh rất ngắn gọn, nghe không ra buồn vui.
“Em có chút mệt mỏi, Cảnh Thành, anh bế em về phòng được không?” - Mộ Vãn đưa ra yêu cầu.
Hoắc Cảnh Thành lại nói: “Tôi đẩy cô về.”
Mộ Vãn không chịu, hai tay bướng bỉnh vòng lấy cổ anh: “Anh đang thẹn thùng sao? Kỳ thực anh không cần phải như vậy. Chúng ta ngủ cũng đã ngủ rồi, chuyện thân mật gì cũng từng làm, hiện tại ôm em có đáng là gì?”
Cảnh Phạm ôm bé con, giật mình chấn động.
Trong nháy mắt, cả người như bị rút gân, không thể đứng vững.
Cảnh Uyên ôm chặt eo cô, giúp cô ổn định lại: “Cẩn thận.”
Một tay kia ôm lấy Tiểu Tranh tử.
Cảnh Phạm siết chặt ống tay áo sơ mi của Cảnh Uyên, dùng sức đến nỗi ống tay áo bị vò đến nhăn nhúm.
Đây là vợ tương lai của anh!
Bọn họ quan hệ là chuyện đương nhiên. Dù hiện tại không có, sau đó cũng sẽ có.
Tương lai, mỗi một ngày, bọn họ đều sẽ cùng ngủ trên một cái giường!
Cô không ngừng nhắc nhở mình như thế.
Thế nhưng, hiện tại chính tai nghe được Mộ Vãn nói như vậy, trong lòng như bị miễn cưỡng vạch ra một vết thương.
Sâu đến máu me đầm đìa.
Bọn họ đã ngủ với nhau?
Lúc nào?
Có phải là khi còn bên cạnh mình, anh cũng cùng Mộ Vãn ngủ chung?
Ở bên cô ấy, phải chăng anh cũng như khi ở cùng mình, nhiệt tình như thế, cuồng dã như thế, không biết thoả mãn như thế?
Những câu hỏi không ngừng hiện ra trong đầu như từng roi quật vào lòng cô lại tựa như mũi nhọn hung hăng đâm vào tim cô.
Ruột gan đứt từng khúc, bất quá cũng chỉ như vậy.
Hai người trước mặt, ở trong mắt cô, trở nên càng ngày càng mơ hồ.
Khi nước mắt sắp rơi khỏi bờ mi, cô xoay người, giơ tay, lau đi.
Thế nhưng, nước mắt vừa lau đi lại nhanh chóng bị giọt nước mắt khác thay thế.
Không cách nào khắc chế.
Ngay cả bé con cũng cảm nhận được nỗi bi thương to lớn ấy. Bé không dám nói gì, chỉ ủ rũ lại trầm mặc nhìn người lớn.
Đường đến vườn hoa phải đi qua một cánh cửa này.
Hiện tại cô ôm bé con đứng đây. Nếu như anh lại đi về phía này, không thể nghi ngờ sẽ nhìn thấy cô.
Cảnh Phạm nhất thời không dám động đậy, cứ như vậy ôm bé con đứng ngây ra đó, nhìn anh.
Cô nghĩ, nếu quả thật bị anh bắt gặp tại, đó chính là duyên phận, là định mệnh trời xanh an bài.
Nếu lúc này, anh phát hiện sự tồn tại của bé con, như vậy, lễ cưới của anh cùng Mộ Vãn sẽ không thể thuận lợi. Chí ít, anh phải giải quyết cô cùng bé con trước.
Cô đúng là vẫn còn chút tư tâm.
Thế nhưng,…
Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng anh.
“Cảnh Thành!”
Là Mộ Vãn.
Người đàn ông dừng chân lại, không đi tới vườn hoa nữa mà nghiêng người nhìn về phía sau.
Cảnh Phạm ôm bé con, tay nắm chặt lại.
Cảnh Uyên cũng lo lắng nhìn về phía cô.
Bé con trong ngực nghe được tiếng gọi này xoay mặt qua mở miệng định gọi người.
Cảnh Phạm giơ tay bịt kín miệng bé.
“Chanh Chanh, yên tĩnh một chút.” - Cô thấp giọng nhắc nhở bé con, tầm mắt vẫn thủy chung nhìn về hai người cách đó không xa.
Trong ánh mắt tràn ngập nỗi bi thương.
Hoắc Cảnh Thành đi về phía Mộ Vãn.
Mộ Vãn ngồi trên xe lăn, mà anh thì lại cúi người nghe cô nói chuyện.
“Cảnh Thành, anh đến thăm em sao?” – Giọng Mộ Vãn đầy dịu dàng, ngọt ngào.
“Ừ.” - Hoắc Cảnh Thành gật đầu.
“Vậy có mang canh cho em không? Em muốn ăn canh gà.”
“Có.” - Câu trả lời của anh rất ngắn gọn, nghe không ra buồn vui.
“Em có chút mệt mỏi, Cảnh Thành, anh bế em về phòng được không?” - Mộ Vãn đưa ra yêu cầu.
Hoắc Cảnh Thành lại nói: “Tôi đẩy cô về.”
Mộ Vãn không chịu, hai tay bướng bỉnh vòng lấy cổ anh: “Anh đang thẹn thùng sao? Kỳ thực anh không cần phải như vậy. Chúng ta ngủ cũng đã ngủ rồi, chuyện thân mật gì cũng từng làm, hiện tại ôm em có đáng là gì?”
Cảnh Phạm ôm bé con, giật mình chấn động.
Trong nháy mắt, cả người như bị rút gân, không thể đứng vững.
Cảnh Uyên ôm chặt eo cô, giúp cô ổn định lại: “Cẩn thận.”
Một tay kia ôm lấy Tiểu Tranh tử.
Cảnh Phạm siết chặt ống tay áo sơ mi của Cảnh Uyên, dùng sức đến nỗi ống tay áo bị vò đến nhăn nhúm.
Đây là vợ tương lai của anh!
Bọn họ quan hệ là chuyện đương nhiên. Dù hiện tại không có, sau đó cũng sẽ có.
Tương lai, mỗi một ngày, bọn họ đều sẽ cùng ngủ trên một cái giường!
Cô không ngừng nhắc nhở mình như thế.
Thế nhưng, hiện tại chính tai nghe được Mộ Vãn nói như vậy, trong lòng như bị miễn cưỡng vạch ra một vết thương.
Sâu đến máu me đầm đìa.
Bọn họ đã ngủ với nhau?
Lúc nào?
Có phải là khi còn bên cạnh mình, anh cũng cùng Mộ Vãn ngủ chung?
Ở bên cô ấy, phải chăng anh cũng như khi ở cùng mình, nhiệt tình như thế, cuồng dã như thế, không biết thoả mãn như thế?
Những câu hỏi không ngừng hiện ra trong đầu như từng roi quật vào lòng cô lại tựa như mũi nhọn hung hăng đâm vào tim cô.
Ruột gan đứt từng khúc, bất quá cũng chỉ như vậy.
Hai người trước mặt, ở trong mắt cô, trở nên càng ngày càng mơ hồ.
Khi nước mắt sắp rơi khỏi bờ mi, cô xoay người, giơ tay, lau đi.
Thế nhưng, nước mắt vừa lau đi lại nhanh chóng bị giọt nước mắt khác thay thế.
Không cách nào khắc chế.
Ngay cả bé con cũng cảm nhận được nỗi bi thương to lớn ấy. Bé không dám nói gì, chỉ ủ rũ lại trầm mặc nhìn người lớn.
/417
|