Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Nếu muốn so tính kiên nhẫn, hiển nhiên là cô sẽ thua Quản Huyền Minh.
Qua đêm nay, nếu anh không tới tìm mình nữa, cô cũng sẽ không đi tìm anh nữa, cho dù không có chút thu hoạch nào mà trở về Bắc Thành.
Dẫu sao, tin tức Cảnh Thành sắp kết hôn cũng đang sôi sùng sục, dù thế nào cô cũng phải quan tâm đến chuyện đó.
Buổi tối.
Hoắc Tranh tắm xong, cô mặc quần áo ngủ, dần chìm vào ngủ.
Trước khi ngủ, cô thầm mắng Quản Huyền Minh một trận ở trong lòng.
Cô cảm thấy mình đã bị người đàn ông này lừa gạt nơi này!
Mà cô phải đi cầu cạnh người ta, nên tất nhiên là sẽ cắn câu của anh.
Hoặc phải nói là, trong lòng cô vẫn còn chờ mong, vì vậy, nên mới dễ dàng bị cắn câu như vậy.
Cô vốn có thể toàn quyền giao hạng mục này cho cấp dưới.
Có lẽ cho người chuyên nghiệp, tới nói chuyện chuyên môn, sẽ đơn giản hơn nhiều so với đích thân cô tới.
Rốt cuộc, Hoắc Tranh cũng nhìn thẳng vào sự thật này.
Cô quyết định bắt đầu từ ngày mai, cô sẽ chính thức chuyển giao hạng mục này cho cấp dưới làm.
Nằm ở trên giường, nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc cô cũng ngủ mất.
Không biết ngủ đến mấy giờ, tiếng chuông cửa khách sạn đột nhiên vang lên.
Ở thành phố xa lạ này, trong màn đêm an tĩnh, tiếng chuông cửa vang lên khiến người ta nghe thấy mà rợn cả tóc gáy.
Hoắc Tranh lập tức thức tỉnh, cô qua loa sờ điện thoại di động liếc nhìn, bây giờ là ba giờ sáng.
Tiếng chuông cửa ngừng hai giây, lại vang lên.
Cô cau mày.
Ý thức được sự nguy hiểm, cô lập tức lấy điện thoại để bàn muốn gọi vào số điện thoại của lễ tân khách sạn.
Nhưng mà, còn chưa gọi điện thoại đi, điện thoại di động vừa bị ném ở bên gối, lại không ngừng rung lên.
Cô nhìn lại theo bản năng, ba chữ " Quản Huyền Minh " lóe lên trên màn hình, khiến cô ngẩn người.
Trễ như vậy, anh đột nhiên gọi điện thoại cho mình làm gì?
Hoàn hồn, cô kết nối cuộc gọi rồi kề sát điện thoại ở bên tai.
Giọng nói của đàn ông từ đầu điện thoại di động bên kia truyền tới: “Mở cửa.”
Cái gì?
Hoắc Tranh còn chưa mở miệng hỏi, bên kia đã "Tít ——", cúp điện thoại.
Tiếng "Tít tít" đi đôi với tiếng chuông cửa càng ngày càng gấp rút không kiên nhẫn bên ngoài truyền tới.
Cơn buồn ngủ của Hoắc Tranh đã hoàn toàn biến mất.
Cô ném điện thoại di động xuống, đi xuống giường, mở cửa ra.
Quả nhiên, Quản Huyền Minh đang đứng ở bên ngoài.
Hoắc Tranh nhìn anh.
Đôi mắt u tối đang bùng cháy nguy hiểm của anh, cũng khóa chặt người cô.
Hoắc Tranh phát giác ra, anh không đúng, có cái gì đó rất không đúng.
Lúc này, khuôn mặt vẫn luôn giữ nguyên vẻ lạnh lùng của anh, đang bị một màu đỏ bất thường bao phủ. Đó không phải màu đỏ của men rượu.
Tửu lượng của người đàn ông này rất khá. Bình thường anh lại rất lý trí, tuyệt đối sẽ không để mình uống say. Cho dù uống say, anh cũng chưa bao giờ đỏ mặt.
Cà vạt trên cổ anh, đã bị anh thấy phiền tháo ra, áo khoác hờ hững nhàn khoác lên trên vai.
Áo sơ mi mặc trên người hơi xốc xếch.
Cúc áo đã bị anh cởi ra bốn cúc, lộ ra lồng ngực cường tráng.
Hoắc Tranh nhìn dáng vẻ của anh như vậy, hô hấp hơi trở nên nặng nề.
Rõ ràng là người đàn ông này đã sớm không phải là cậu thiếu niên nhỏ gầy mấy năm trước. Anh của bây giờ, toàn bộ cơ thể đều tản ra khí chất mạnh mẽ và quyến rũ của đàn ông trưởng thành rồi.
Đường cong của bắp thịt, gần như khiến cho máu trong người cô nóng nên.
Sợ rằng đã có không ít phụ nữ nhìn thấy thân thể này của anh rồi.
Hoắc Tranh thầm ngượng ngùng trong lòng. Cô chỉ nâng tầm mắt hỏi: “Trễ như vậy rồi, có phải anh đi nhầm phòng hay không?”
Hoắc tranh vừa mới dứt lời, người đã bị anh kéo qua.
Hoắc Tranh có vóc người cao gầy. Xét chiều cao của phụ nữ, chiều cao của cô thuộc dạng khá cao.
Nhưng mà, khi đứng ở trước mặt người đàn ông này, người cô lại thấp hơn một đoạn.
Khí thế thì hoàn toàn không nói đến, lúc hôn môi với anh, để cho phù hợp với chiều cao của anh, cô còn phải kiễng mũi chân lên.
Quản Huyền Minh không nói gì cả, anh kéo cô qua, rồi hôn lên môi của cô.
Nếu muốn so tính kiên nhẫn, hiển nhiên là cô sẽ thua Quản Huyền Minh.
Qua đêm nay, nếu anh không tới tìm mình nữa, cô cũng sẽ không đi tìm anh nữa, cho dù không có chút thu hoạch nào mà trở về Bắc Thành.
Dẫu sao, tin tức Cảnh Thành sắp kết hôn cũng đang sôi sùng sục, dù thế nào cô cũng phải quan tâm đến chuyện đó.
Buổi tối.
Hoắc Tranh tắm xong, cô mặc quần áo ngủ, dần chìm vào ngủ.
Trước khi ngủ, cô thầm mắng Quản Huyền Minh một trận ở trong lòng.
Cô cảm thấy mình đã bị người đàn ông này lừa gạt nơi này!
Mà cô phải đi cầu cạnh người ta, nên tất nhiên là sẽ cắn câu của anh.
Hoặc phải nói là, trong lòng cô vẫn còn chờ mong, vì vậy, nên mới dễ dàng bị cắn câu như vậy.
Cô vốn có thể toàn quyền giao hạng mục này cho cấp dưới.
Có lẽ cho người chuyên nghiệp, tới nói chuyện chuyên môn, sẽ đơn giản hơn nhiều so với đích thân cô tới.
Rốt cuộc, Hoắc Tranh cũng nhìn thẳng vào sự thật này.
Cô quyết định bắt đầu từ ngày mai, cô sẽ chính thức chuyển giao hạng mục này cho cấp dưới làm.
Nằm ở trên giường, nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc cô cũng ngủ mất.
Không biết ngủ đến mấy giờ, tiếng chuông cửa khách sạn đột nhiên vang lên.
Ở thành phố xa lạ này, trong màn đêm an tĩnh, tiếng chuông cửa vang lên khiến người ta nghe thấy mà rợn cả tóc gáy.
Hoắc Tranh lập tức thức tỉnh, cô qua loa sờ điện thoại di động liếc nhìn, bây giờ là ba giờ sáng.
Tiếng chuông cửa ngừng hai giây, lại vang lên.
Cô cau mày.
Ý thức được sự nguy hiểm, cô lập tức lấy điện thoại để bàn muốn gọi vào số điện thoại của lễ tân khách sạn.
Nhưng mà, còn chưa gọi điện thoại đi, điện thoại di động vừa bị ném ở bên gối, lại không ngừng rung lên.
Cô nhìn lại theo bản năng, ba chữ " Quản Huyền Minh " lóe lên trên màn hình, khiến cô ngẩn người.
Trễ như vậy, anh đột nhiên gọi điện thoại cho mình làm gì?
Hoàn hồn, cô kết nối cuộc gọi rồi kề sát điện thoại ở bên tai.
Giọng nói của đàn ông từ đầu điện thoại di động bên kia truyền tới: “Mở cửa.”
Cái gì?
Hoắc Tranh còn chưa mở miệng hỏi, bên kia đã "Tít ——", cúp điện thoại.
Tiếng "Tít tít" đi đôi với tiếng chuông cửa càng ngày càng gấp rút không kiên nhẫn bên ngoài truyền tới.
Cơn buồn ngủ của Hoắc Tranh đã hoàn toàn biến mất.
Cô ném điện thoại di động xuống, đi xuống giường, mở cửa ra.
Quả nhiên, Quản Huyền Minh đang đứng ở bên ngoài.
Hoắc Tranh nhìn anh.
Đôi mắt u tối đang bùng cháy nguy hiểm của anh, cũng khóa chặt người cô.
Hoắc Tranh phát giác ra, anh không đúng, có cái gì đó rất không đúng.
Lúc này, khuôn mặt vẫn luôn giữ nguyên vẻ lạnh lùng của anh, đang bị một màu đỏ bất thường bao phủ. Đó không phải màu đỏ của men rượu.
Tửu lượng của người đàn ông này rất khá. Bình thường anh lại rất lý trí, tuyệt đối sẽ không để mình uống say. Cho dù uống say, anh cũng chưa bao giờ đỏ mặt.
Cà vạt trên cổ anh, đã bị anh thấy phiền tháo ra, áo khoác hờ hững nhàn khoác lên trên vai.
Áo sơ mi mặc trên người hơi xốc xếch.
Cúc áo đã bị anh cởi ra bốn cúc, lộ ra lồng ngực cường tráng.
Hoắc Tranh nhìn dáng vẻ của anh như vậy, hô hấp hơi trở nên nặng nề.
Rõ ràng là người đàn ông này đã sớm không phải là cậu thiếu niên nhỏ gầy mấy năm trước. Anh của bây giờ, toàn bộ cơ thể đều tản ra khí chất mạnh mẽ và quyến rũ của đàn ông trưởng thành rồi.
Đường cong của bắp thịt, gần như khiến cho máu trong người cô nóng nên.
Sợ rằng đã có không ít phụ nữ nhìn thấy thân thể này của anh rồi.
Hoắc Tranh thầm ngượng ngùng trong lòng. Cô chỉ nâng tầm mắt hỏi: “Trễ như vậy rồi, có phải anh đi nhầm phòng hay không?”
Hoắc tranh vừa mới dứt lời, người đã bị anh kéo qua.
Hoắc Tranh có vóc người cao gầy. Xét chiều cao của phụ nữ, chiều cao của cô thuộc dạng khá cao.
Nhưng mà, khi đứng ở trước mặt người đàn ông này, người cô lại thấp hơn một đoạn.
Khí thế thì hoàn toàn không nói đến, lúc hôn môi với anh, để cho phù hợp với chiều cao của anh, cô còn phải kiễng mũi chân lên.
Quản Huyền Minh không nói gì cả, anh kéo cô qua, rồi hôn lên môi của cô.
/417
|