Ánh mắt của Hoắc Cảnh Thành, tràn đầy cảm giác áp bách.
Khiến những người đang chen chân ở trong thang máy, cảm thấy không gian chợt trở nên chặt hẹp, tựa như khiến người ta không thở nổi.
“Hoắc tổng, anh vào đi, tôi không gấp, chờ chuyến thang máy kế tiếp là được.” có người lập tức thức thời nhường vị trí. Hơn nữa, còn chính là vị trí bên cạnh Cảnh Phạm.
Sắc mặt của Hoắc Cảnh Thành hòa hoãn hơn chút, anh khẽ gật đầu, chờ người đi ra, anh cất bước đi thẳng vào.
Lúc anh đứng ở bên cạnh mình, Cảnh Phạm liền cảm thấy khó thở.
Hơi thở trên người anh, là hơi thở cô đã từng quen thuộc. Giống như là một loại thuốc phiện, khiến cô chìm đắm trong đó, không thể tự kềm chế.
Nhưng mà, sau này những hơi thở đó, đều thuộc về một cô gái khác. Đến nỗi ngay cả chỉ nghĩ đến thôi, cũng đã là một loại tội ác.
Cảnh Phạm sợ mình đứng cạnh anh quá lâu, cuối cùng cô sẽ khó có thể kiềm chế được, cô đành cúi đầu xuống, cũng muốn làm theo người trước mặt bước ra khỏi thang máy.
Nhưng mà, còn chưa bước ra, một cánh tay dài đã chợt để ngang ở trước mặt cô.
Cô hơi bất ngờ, lui về phía sau theo bản năng, tránh chạm vào anh.
Tay của người đàn ông vòng qua trước mặt cô, ấn vào số của tầng cao nhất, cứ như vậy vừa vặn chặn lại bước chân cô rời đi. Sau đó, anh lại dời tay xuống ấn nút đóng cửa. Đến khi cửa hoàn toàn đóng lại, anh mới chậm rãi thu hồi tay lại.
Toàn bộ hành trình, anh không nhìn cô lấy một lần.
Tựa như, bên cạnh cô, chỉ là một luồng không khí không tồn tại.
Chỉ có cô, bởi vì đến gần anh, mà nội tâm cảm thấy đau khổ, trăn trở không yên.
Bầu không khí trong thang máy, giống như là bị tâm trạng của hai người bọn họ lây lan, mọi người đều không dám lên tiếng. Yên tĩnh đến nỗi ngay cả chiếc kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Bầu không khí, trở nên hơi ngột ngạt.
Anh vẫn còn đang nói chuyện điện thoại, chẳng qua là, anh nói rất ít, hơn phân nửa đều là người ở đầu điện thoại bên kia nói, anh nghe.
Sau một lát, anh mở miệng: “Tôi biết, lát nữa tôi sẽ đến bệnh viện. Muốn ăn cái gì? Ừ, tôi sẽ cho người mua.”
Anh lại nói mấy câu, giọng điệu rất kiên nhẫn.
Cảnh Phạm lại nhích dần về bên kia, cố gắng kéo dài khoảng cách với anh.
Cô không muốn nghe đoạn đối thoại giữa anh và Mộ Vãn kia, nhưng mà, vẫn nghe thấy anh nói rất rõ ràng.
Rõ ràng đến nỗi… trái tim cũng sắp nứt ra.
Bây giờ ngẫm lại, lúc anh và mình chung một chỗ, anh cũng chưa từng kiên nhẫn với mình như vậy.
Nói chuyện, càng không biết dịu dàng là như thế nào.
Cảnh Phạm cảm thấy mình hơi buồn cười. Bây giờ cô lại bắt đầu ghen tỵ. Cô ghen tị với ai? Ghen tị với vợ tương lai của anh sao?
Anh vẫn còn đang nói chuyện điện thoại, vẫn giữ nguyên giọng điệu dịu dàng.
Mỗi một giây trong thang máy, đều khiến cô cảm thấy đau khổ đến nỗi khó mà chịu được.
Mỗi một phút qua đi, dài như đã qua nửa thế kỷ vậy.
Thang máy dừng lại ở những tầng có người ra, người cũng dần ra khỏi thang máy.
Cô vẫn duy trì tư thế đứng bất động, đến khi đến tầng mà cô phải ra, cửa thang máy vừa mở ra, cô đã lập tức cất bước đi ra ngoài.
Loại cảm giác đó, giống như là chạy thoát khỏi địa ngục vậy.
Không khí mới mẻ đập vào mặt, cô mở miệng hít một hơi thật sâu. Cho rằng như vậy sẽ dễ chịu hơn chút… nhưng mà… vẫn đau.
Lục phủ ngũ tạng, đều đau đớn như bị ai dày xéo.
Thịnh Gia Ngôn vừa vặn ra khỏi phòng làm việc, thấy sắc mặt tái nhợt của cô, cô ấy hơi bận tâm nói: “Phạm Phạm, cậu không sao chứ?”
“... Mình không sao.”
“Cậu nhìn cái này đi, chẳng có vẻ gì là không sao cả.” Thịnh Gia Ngôn hơi không đành lòng. Dĩ nhiên cô ấy cũng biết xảy ra chuyện gì.
Tin tức ùn ùn kéo đến, ai cũng đều biết cả.
Cảnh Phạm điều chỉnh lại cảm xúc, rồi mới nói: “Đi vào phòng làm việc của cậu đi.”
“Ừ.” Thịnh Gia Ngôn gật đầu.
Khiến những người đang chen chân ở trong thang máy, cảm thấy không gian chợt trở nên chặt hẹp, tựa như khiến người ta không thở nổi.
“Hoắc tổng, anh vào đi, tôi không gấp, chờ chuyến thang máy kế tiếp là được.” có người lập tức thức thời nhường vị trí. Hơn nữa, còn chính là vị trí bên cạnh Cảnh Phạm.
Sắc mặt của Hoắc Cảnh Thành hòa hoãn hơn chút, anh khẽ gật đầu, chờ người đi ra, anh cất bước đi thẳng vào.
Lúc anh đứng ở bên cạnh mình, Cảnh Phạm liền cảm thấy khó thở.
Hơi thở trên người anh, là hơi thở cô đã từng quen thuộc. Giống như là một loại thuốc phiện, khiến cô chìm đắm trong đó, không thể tự kềm chế.
Nhưng mà, sau này những hơi thở đó, đều thuộc về một cô gái khác. Đến nỗi ngay cả chỉ nghĩ đến thôi, cũng đã là một loại tội ác.
Cảnh Phạm sợ mình đứng cạnh anh quá lâu, cuối cùng cô sẽ khó có thể kiềm chế được, cô đành cúi đầu xuống, cũng muốn làm theo người trước mặt bước ra khỏi thang máy.
Nhưng mà, còn chưa bước ra, một cánh tay dài đã chợt để ngang ở trước mặt cô.
Cô hơi bất ngờ, lui về phía sau theo bản năng, tránh chạm vào anh.
Tay của người đàn ông vòng qua trước mặt cô, ấn vào số của tầng cao nhất, cứ như vậy vừa vặn chặn lại bước chân cô rời đi. Sau đó, anh lại dời tay xuống ấn nút đóng cửa. Đến khi cửa hoàn toàn đóng lại, anh mới chậm rãi thu hồi tay lại.
Toàn bộ hành trình, anh không nhìn cô lấy một lần.
Tựa như, bên cạnh cô, chỉ là một luồng không khí không tồn tại.
Chỉ có cô, bởi vì đến gần anh, mà nội tâm cảm thấy đau khổ, trăn trở không yên.
Bầu không khí trong thang máy, giống như là bị tâm trạng của hai người bọn họ lây lan, mọi người đều không dám lên tiếng. Yên tĩnh đến nỗi ngay cả chiếc kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Bầu không khí, trở nên hơi ngột ngạt.
Anh vẫn còn đang nói chuyện điện thoại, chẳng qua là, anh nói rất ít, hơn phân nửa đều là người ở đầu điện thoại bên kia nói, anh nghe.
Sau một lát, anh mở miệng: “Tôi biết, lát nữa tôi sẽ đến bệnh viện. Muốn ăn cái gì? Ừ, tôi sẽ cho người mua.”
Anh lại nói mấy câu, giọng điệu rất kiên nhẫn.
Cảnh Phạm lại nhích dần về bên kia, cố gắng kéo dài khoảng cách với anh.
Cô không muốn nghe đoạn đối thoại giữa anh và Mộ Vãn kia, nhưng mà, vẫn nghe thấy anh nói rất rõ ràng.
Rõ ràng đến nỗi… trái tim cũng sắp nứt ra.
Bây giờ ngẫm lại, lúc anh và mình chung một chỗ, anh cũng chưa từng kiên nhẫn với mình như vậy.
Nói chuyện, càng không biết dịu dàng là như thế nào.
Cảnh Phạm cảm thấy mình hơi buồn cười. Bây giờ cô lại bắt đầu ghen tỵ. Cô ghen tị với ai? Ghen tị với vợ tương lai của anh sao?
Anh vẫn còn đang nói chuyện điện thoại, vẫn giữ nguyên giọng điệu dịu dàng.
Mỗi một giây trong thang máy, đều khiến cô cảm thấy đau khổ đến nỗi khó mà chịu được.
Mỗi một phút qua đi, dài như đã qua nửa thế kỷ vậy.
Thang máy dừng lại ở những tầng có người ra, người cũng dần ra khỏi thang máy.
Cô vẫn duy trì tư thế đứng bất động, đến khi đến tầng mà cô phải ra, cửa thang máy vừa mở ra, cô đã lập tức cất bước đi ra ngoài.
Loại cảm giác đó, giống như là chạy thoát khỏi địa ngục vậy.
Không khí mới mẻ đập vào mặt, cô mở miệng hít một hơi thật sâu. Cho rằng như vậy sẽ dễ chịu hơn chút… nhưng mà… vẫn đau.
Lục phủ ngũ tạng, đều đau đớn như bị ai dày xéo.
Thịnh Gia Ngôn vừa vặn ra khỏi phòng làm việc, thấy sắc mặt tái nhợt của cô, cô ấy hơi bận tâm nói: “Phạm Phạm, cậu không sao chứ?”
“... Mình không sao.”
“Cậu nhìn cái này đi, chẳng có vẻ gì là không sao cả.” Thịnh Gia Ngôn hơi không đành lòng. Dĩ nhiên cô ấy cũng biết xảy ra chuyện gì.
Tin tức ùn ùn kéo đến, ai cũng đều biết cả.
Cảnh Phạm điều chỉnh lại cảm xúc, rồi mới nói: “Đi vào phòng làm việc của cậu đi.”
“Ừ.” Thịnh Gia Ngôn gật đầu.
/417
|