Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Nếu anh còn một chút lý trí, anh quả thật nên buông tha cô.
Nhưng cố tình mỗi lần đứng trước mặt cô, lý trí anh đều biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi đâu.
“Leng keng ——”
“Leng keng ——”
Chuông cửa thanh, đột nhiên vang lên.
Anh có chút nôn nóng.
Sớm như vậy, ai lại chạy tới chỗ anh?
Hoắc Cảnh Thành vốn không muốn để ý tới, nhưng thật sự bị tiếng chuông làm phiền không ngớt, mới từ trên giường đứng dậy.
Xuyên qua mắt mèo nhìn ra, bên ngoài cũng không có ai.
Anh nhíu mày.
Tiếng chuông vẫn không ngừng vang lên.
Mở cửa ra, nhìn thấy thân ảnh bên ngoài, tất cả nóng nảy đều nháy mắt biến mất không còn sót lại chút gì.
Người tới đúng là Tiểu Chanh Tử!
Thân hình nho nhỏ của bé, lưng đeo cặp sách đứng ngoài cửa.
Hoắc Cảnh Thành nhìn thấy bé, vô cùng bất ngờ: “Sao lại là con?”
“Chú Hoắc, không phải chú quên con rồi chứ?” Tiểu Chanh Tử bĩu bĩu môi, vẻ mặt như chực khóc. Tưởng tượng chú ấy sẽ kết hôn với người khác, bé lại cực kỳ thương tâm.
Hoắc Cảnh Thành nhìn dáng vẻ ủy khuất của bé, trái tim mềm nhũn.
Đưa tay ôm bé từ dưới đất lên: “Đang yên lành, sao lại khóc?”
Tiểu Chanh Tử chôn đầu bên vai anh, rầm rì hồi lâu: “Chú Hoắc, chú phải kết hôn ạ?”
Hoắc Cảnh Thành nhíu mày: “Sao ngay cả con cũng biết việc này?”
“Phạm Phạm nói với con.”
“Cô ấy nói với con?” Nhắc tới cô, thần sắc Hoắc Cảnh Thành tối tăm: “Cô ấy không thèm để ý, còn nói với con điều này làm gì?”
“Phạm Phạm rất đau lòng.”
“Cô ấy đau lòng?” Hoắc Cảnh Thành đem đứa nhỏ đặt ở chính mình trên đùi, nhướng mày, không tin, rồi lại thử hỏi: “Cô ấy nói với con như vậy?”
Tiểu Chanh Tử dùng sức gật đầu: “Ngày nào con cũng gọi điện thoại với dì, dì ấy rất thương tâm nha! Chú Hoắc, con thấy Phạm Phạm rất thích chú, nhưng vì sao chú lại muốn kết hôn với người khác, Phạm Phạm không tốt sao?”
Hoắc Cảnh Thành tựa vào sô pha, cân nhắc lời đứa nhỏ nói.
“Con xác định cô ấy thích chú? Nếu cô ấy thích chú, sao lại cùng...” Nói đến đây, hô hấp anh có chút gấp gáp.
Không nói được.
Tưởng tượng đến cảnh cô hôn môi người đàn ông khác, lời nói ra như nghẹn ở yết hầu.
Di động của anh đúng lúc đó vang lên.
“Chú nghe điện thoại nhé.”
Gọi tới chính là Lục Kiến Minh.
Hoắc Cảnh Thành cầm điện thoại đặt ở bên tai.
“Hoắc tổng, bạn Mộ tiểu thư nói, đêm năm năm trước bọn họ quả thật vẫn ở cùng Mộ Vãn tiểu thư. Không phải ở KTV, mà là ở một câu lạc bộ đêm phố Khải Phong.”
Quả thế.
Hoắc Cảnh Thành cũng không bất ngờ: “Mời bạn cô ấy từ nước ngoài về, để cô ta tham gia lễ đính hôn của chúng tôi. Còn nữa, tìm người của câu lạc bộ đêm kia, xem có camera theo dõi không.”
“Thời gian quá lâu rồi, chỉ sợ câu lạc bộ đó không còn giữ nữa.”
“Chỗ vui chơi kiểu như bọn họ thì không nhất định. Đến hỏi rồi nói sau.”
“Vâng.” Lục Kiến Minh trả lời, lại bận rộn làm việc.
Hoắc Cảnh Thành cúp máy, vừa quay lại đã thấy Tiểu Chanh Tử hai mắt bi thương nhìn mình, đôi mắt tròn như trái nho đong đầy nước mắt.
Tim Hoắc Cảnh Thành mềm nhũn.
Hoảng hốt, lại cảm thấy dáng vẻ này của cô nhóc cùng khuôn mặt lã chã chực khóc tối qua quá mức tương tự.
Lập tức càng thêm không đành lòng.
“Sao lại khóc rồi?” Anh hỏi. Rút khăn tay lau nước mắt cho bé. Chưa từng phải dỗ dành cô nhóc nào như vậy, lại còn không cảm thấy phiền chán, chỉ cảm thấy đau lòng.
“Vừa nãy con nghe thấy rồi, chú thật sự đính hôn với người khác... Chú Hoắc, con và Phạm Phạm về sau không bao giờ thích chú nữa!” Tiểu Chanh Tử ôm túi sách, từ trên đùi anh nhảy xuống: “Về sau con cũng không đến đây nữa.”
Nếu anh còn một chút lý trí, anh quả thật nên buông tha cô.
Nhưng cố tình mỗi lần đứng trước mặt cô, lý trí anh đều biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi đâu.
“Leng keng ——”
“Leng keng ——”
Chuông cửa thanh, đột nhiên vang lên.
Anh có chút nôn nóng.
Sớm như vậy, ai lại chạy tới chỗ anh?
Hoắc Cảnh Thành vốn không muốn để ý tới, nhưng thật sự bị tiếng chuông làm phiền không ngớt, mới từ trên giường đứng dậy.
Xuyên qua mắt mèo nhìn ra, bên ngoài cũng không có ai.
Anh nhíu mày.
Tiếng chuông vẫn không ngừng vang lên.
Mở cửa ra, nhìn thấy thân ảnh bên ngoài, tất cả nóng nảy đều nháy mắt biến mất không còn sót lại chút gì.
Người tới đúng là Tiểu Chanh Tử!
Thân hình nho nhỏ của bé, lưng đeo cặp sách đứng ngoài cửa.
Hoắc Cảnh Thành nhìn thấy bé, vô cùng bất ngờ: “Sao lại là con?”
“Chú Hoắc, không phải chú quên con rồi chứ?” Tiểu Chanh Tử bĩu bĩu môi, vẻ mặt như chực khóc. Tưởng tượng chú ấy sẽ kết hôn với người khác, bé lại cực kỳ thương tâm.
Hoắc Cảnh Thành nhìn dáng vẻ ủy khuất của bé, trái tim mềm nhũn.
Đưa tay ôm bé từ dưới đất lên: “Đang yên lành, sao lại khóc?”
Tiểu Chanh Tử chôn đầu bên vai anh, rầm rì hồi lâu: “Chú Hoắc, chú phải kết hôn ạ?”
Hoắc Cảnh Thành nhíu mày: “Sao ngay cả con cũng biết việc này?”
“Phạm Phạm nói với con.”
“Cô ấy nói với con?” Nhắc tới cô, thần sắc Hoắc Cảnh Thành tối tăm: “Cô ấy không thèm để ý, còn nói với con điều này làm gì?”
“Phạm Phạm rất đau lòng.”
“Cô ấy đau lòng?” Hoắc Cảnh Thành đem đứa nhỏ đặt ở chính mình trên đùi, nhướng mày, không tin, rồi lại thử hỏi: “Cô ấy nói với con như vậy?”
Tiểu Chanh Tử dùng sức gật đầu: “Ngày nào con cũng gọi điện thoại với dì, dì ấy rất thương tâm nha! Chú Hoắc, con thấy Phạm Phạm rất thích chú, nhưng vì sao chú lại muốn kết hôn với người khác, Phạm Phạm không tốt sao?”
Hoắc Cảnh Thành tựa vào sô pha, cân nhắc lời đứa nhỏ nói.
“Con xác định cô ấy thích chú? Nếu cô ấy thích chú, sao lại cùng...” Nói đến đây, hô hấp anh có chút gấp gáp.
Không nói được.
Tưởng tượng đến cảnh cô hôn môi người đàn ông khác, lời nói ra như nghẹn ở yết hầu.
Di động của anh đúng lúc đó vang lên.
“Chú nghe điện thoại nhé.”
Gọi tới chính là Lục Kiến Minh.
Hoắc Cảnh Thành cầm điện thoại đặt ở bên tai.
“Hoắc tổng, bạn Mộ tiểu thư nói, đêm năm năm trước bọn họ quả thật vẫn ở cùng Mộ Vãn tiểu thư. Không phải ở KTV, mà là ở một câu lạc bộ đêm phố Khải Phong.”
Quả thế.
Hoắc Cảnh Thành cũng không bất ngờ: “Mời bạn cô ấy từ nước ngoài về, để cô ta tham gia lễ đính hôn của chúng tôi. Còn nữa, tìm người của câu lạc bộ đêm kia, xem có camera theo dõi không.”
“Thời gian quá lâu rồi, chỉ sợ câu lạc bộ đó không còn giữ nữa.”
“Chỗ vui chơi kiểu như bọn họ thì không nhất định. Đến hỏi rồi nói sau.”
“Vâng.” Lục Kiến Minh trả lời, lại bận rộn làm việc.
Hoắc Cảnh Thành cúp máy, vừa quay lại đã thấy Tiểu Chanh Tử hai mắt bi thương nhìn mình, đôi mắt tròn như trái nho đong đầy nước mắt.
Tim Hoắc Cảnh Thành mềm nhũn.
Hoảng hốt, lại cảm thấy dáng vẻ này của cô nhóc cùng khuôn mặt lã chã chực khóc tối qua quá mức tương tự.
Lập tức càng thêm không đành lòng.
“Sao lại khóc rồi?” Anh hỏi. Rút khăn tay lau nước mắt cho bé. Chưa từng phải dỗ dành cô nhóc nào như vậy, lại còn không cảm thấy phiền chán, chỉ cảm thấy đau lòng.
“Vừa nãy con nghe thấy rồi, chú thật sự đính hôn với người khác... Chú Hoắc, con và Phạm Phạm về sau không bao giờ thích chú nữa!” Tiểu Chanh Tử ôm túi sách, từ trên đùi anh nhảy xuống: “Về sau con cũng không đến đây nữa.”
/417
|