Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Thân hình cao lớn của anh chen vào giữa hai chân cô, nụ hôn nóng bỏng dịch xuống dưới.
Tiếng di dộng rung lên không ngừng vang vọng trong văn phòng. Âm thanh đó với Cảnh Phạm mà nói, giống như tiếng còi báo không ngừng vang lên khiến lòng cô chua xót.
“Xin anh đấy, anh đừng đối xử với tôi như vậy...” Cảnh Phạm quay sang, quật cường tránh khỏi môi anh. Không để mình rơi vào tay giặc nữa.
Một bước sai, càng đi càng sai.
Hoắc Cảnh Thành thở dốc, cô lại trốn, khiến anh cũng cảm thấy không thú vị, lại có chút mất mác.
Anh muốn hôn cô, muốn cô.
Thời gian dài như vậy, loại tâm tư này vẫn quẩn quanh dưới đáy lòng, chưa bao giờ biến mất. Hơn nữa, càng kìm nén càng lâu càng mãnh liệt.
Nhưng suy nghĩ của cô và anh hiển nhiên không giống nhau.
Chẳng lẽ, cô thật sự không muốn anh một chút nào?!
Hoắc Cảnh Thành buông cô ra, thần sắc u trầm ảm đạm, lùi ra một đoạn, khóa chặt cô lại.
Cảnh Phạm ngừng suy nghĩ, hô hấp vẫn hỗn loạn như trước.
Môi bị anh hôn đến sưng đỏ, tay cô đặt lên trên, khẽ vuốt ve.
“Nếu anh kết hôn với Mộ Vãn, anh đừng đối xử với tôi như vậy...” Thanh âm cô hơi ám ách, một tay kia thu lại đặt bên cạnh bàn, ngón tay xiết chặt cạnh bàn làm việc: “Tôi vất vả lắm mới có thể thuyết phục bản thân giữ khoảng cách với anh, cho nên... Anh đừng đến trêu chọc tôi nữa.”
Hoắc Cảnh Thành nhìn khóe mắt cô lóe lên ánh nước.
Trong lòng tê rần, lại trở nên vô cùng mềm mại: “Nếu tôi càng muốn trêu chọc em thì sao?”
Cảnh Phạm như hạ quyết tâm, nâng mắt, nhìn anh: “Vậy anh sẽ không kết hôn với Mộ Vãn.”
Như hoàn toàn không ngờ cô sẽ nói trắng ra như vậy, Hoắc Cảnh Thành sửng sốt.
Không vui vì bị cô đẩy ra lúc này đã biến mất không còn tăm hơi. Cho nên, cô vừa rồi giận dỗi, đẩy mình ra, tất cả đều là bởi vì cuộc điện thoại vừa rồi của Mộ Vãn?
Cảnh Phạm nói hết lời, không thấy anh trả lời, ngược lại chỉ thấy anh giật mình ngây ngốc, có chút thất vọng.
Tim, lại trầm xuống.
Lặng lẽ muốn xuống khỏi bàn làm việc.
Nhưng mũi chân còn chưa chạm đất, hai chân đã bị anh ôm lấy, quấn lên lưng anh.
Giây tiếp theo, cả người cô bị kéo lại gần.
Còn chưa hiểu được là chuyện gì xảy ra, môi dưới đã bị anh ngậm lấy. Cô hít sâu một hơi, hai tay xiết chặt thành quyền, muốn đẩy anh ra, hai tay bị anh giữ chặt bắt chéo sau lưng.
“Hoắc Cảnh Thành!”
Cảnh Phạm tức giận gọi tên anh.
Người này bị sao vậy?
Lời vừa rồi cô nói anh nghe không hiểu sao?
Anh chắc chắn biết rõ cô thương anh, đoán chắc cô vĩnh viễn không thể cự tuyệt anh!
“Đây...” Thanh âm Hoắc Cảnh Thành từ môi truyền ra. Một tiếng, đáp lại, nghe lại như tiếng than thở. Một tiếng kia gợi cảm muốn chết.
So với cô đang thở hổn hển, anh lại như rất vui vẻ.
Đôi mắt sâu thẳm mê tình mang theo ý cười nhàn nhạt, tươi cười chết tiệt còn mê người nữa chứ.
Cảnh Phạm tức giận cắn môi anh, anh liền cắn lại.
Nhưng cũng không mạnh. Cắn đến cắn đi, cô là tức giận, anh lại sinh tình, chọc đến Cảnh Phạm mặt đỏ tai hồng, không có biện pháp gì với anh.
Đang lúc không biết phải làm thế nào mới tốt, lại nghe thấy anh khàn khàn nói nhỏ: “Tôi sẽ không kết hôn với cô ta...”
Cảnh Phạm chấn động.
Cô ngồi trên bàn công tác, ngơ ngẩn nhìn người đàn ông trước mặt, dường như đang phân biệt xem lời anh nói là thật hay giả.
Thân hình cao lớn của anh chen vào giữa hai chân cô, nụ hôn nóng bỏng dịch xuống dưới.
Tiếng di dộng rung lên không ngừng vang vọng trong văn phòng. Âm thanh đó với Cảnh Phạm mà nói, giống như tiếng còi báo không ngừng vang lên khiến lòng cô chua xót.
“Xin anh đấy, anh đừng đối xử với tôi như vậy...” Cảnh Phạm quay sang, quật cường tránh khỏi môi anh. Không để mình rơi vào tay giặc nữa.
Một bước sai, càng đi càng sai.
Hoắc Cảnh Thành thở dốc, cô lại trốn, khiến anh cũng cảm thấy không thú vị, lại có chút mất mác.
Anh muốn hôn cô, muốn cô.
Thời gian dài như vậy, loại tâm tư này vẫn quẩn quanh dưới đáy lòng, chưa bao giờ biến mất. Hơn nữa, càng kìm nén càng lâu càng mãnh liệt.
Nhưng suy nghĩ của cô và anh hiển nhiên không giống nhau.
Chẳng lẽ, cô thật sự không muốn anh một chút nào?!
Hoắc Cảnh Thành buông cô ra, thần sắc u trầm ảm đạm, lùi ra một đoạn, khóa chặt cô lại.
Cảnh Phạm ngừng suy nghĩ, hô hấp vẫn hỗn loạn như trước.
Môi bị anh hôn đến sưng đỏ, tay cô đặt lên trên, khẽ vuốt ve.
“Nếu anh kết hôn với Mộ Vãn, anh đừng đối xử với tôi như vậy...” Thanh âm cô hơi ám ách, một tay kia thu lại đặt bên cạnh bàn, ngón tay xiết chặt cạnh bàn làm việc: “Tôi vất vả lắm mới có thể thuyết phục bản thân giữ khoảng cách với anh, cho nên... Anh đừng đến trêu chọc tôi nữa.”
Hoắc Cảnh Thành nhìn khóe mắt cô lóe lên ánh nước.
Trong lòng tê rần, lại trở nên vô cùng mềm mại: “Nếu tôi càng muốn trêu chọc em thì sao?”
Cảnh Phạm như hạ quyết tâm, nâng mắt, nhìn anh: “Vậy anh sẽ không kết hôn với Mộ Vãn.”
Như hoàn toàn không ngờ cô sẽ nói trắng ra như vậy, Hoắc Cảnh Thành sửng sốt.
Không vui vì bị cô đẩy ra lúc này đã biến mất không còn tăm hơi. Cho nên, cô vừa rồi giận dỗi, đẩy mình ra, tất cả đều là bởi vì cuộc điện thoại vừa rồi của Mộ Vãn?
Cảnh Phạm nói hết lời, không thấy anh trả lời, ngược lại chỉ thấy anh giật mình ngây ngốc, có chút thất vọng.
Tim, lại trầm xuống.
Lặng lẽ muốn xuống khỏi bàn làm việc.
Nhưng mũi chân còn chưa chạm đất, hai chân đã bị anh ôm lấy, quấn lên lưng anh.
Giây tiếp theo, cả người cô bị kéo lại gần.
Còn chưa hiểu được là chuyện gì xảy ra, môi dưới đã bị anh ngậm lấy. Cô hít sâu một hơi, hai tay xiết chặt thành quyền, muốn đẩy anh ra, hai tay bị anh giữ chặt bắt chéo sau lưng.
“Hoắc Cảnh Thành!”
Cảnh Phạm tức giận gọi tên anh.
Người này bị sao vậy?
Lời vừa rồi cô nói anh nghe không hiểu sao?
Anh chắc chắn biết rõ cô thương anh, đoán chắc cô vĩnh viễn không thể cự tuyệt anh!
“Đây...” Thanh âm Hoắc Cảnh Thành từ môi truyền ra. Một tiếng, đáp lại, nghe lại như tiếng than thở. Một tiếng kia gợi cảm muốn chết.
So với cô đang thở hổn hển, anh lại như rất vui vẻ.
Đôi mắt sâu thẳm mê tình mang theo ý cười nhàn nhạt, tươi cười chết tiệt còn mê người nữa chứ.
Cảnh Phạm tức giận cắn môi anh, anh liền cắn lại.
Nhưng cũng không mạnh. Cắn đến cắn đi, cô là tức giận, anh lại sinh tình, chọc đến Cảnh Phạm mặt đỏ tai hồng, không có biện pháp gì với anh.
Đang lúc không biết phải làm thế nào mới tốt, lại nghe thấy anh khàn khàn nói nhỏ: “Tôi sẽ không kết hôn với cô ta...”
Cảnh Phạm chấn động.
Cô ngồi trên bàn công tác, ngơ ngẩn nhìn người đàn ông trước mặt, dường như đang phân biệt xem lời anh nói là thật hay giả.
/417
|