Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Mộ Vãn để mẹ đỡ mình từ dưới đất lên, dìu cô ta ngồi xuống ghế.
Cô ta lén lúc nhìn tất cả mọi người xung quanh, thấy vẻ mặt của bọn họ không có gì khác, cô ta mới an tâm.
Trên thực tế, bởi vì chân cô ta được điều dưỡng rất tốt, hơn nữa gần đây cô ta vẫn đang luyện tập đi bộ. Vì vậy, cô ta đã bắt đầu có thể từ từ đi bộ, mặc dù không được linh hoạt như trước.
Nhưng mà, Mộ Vãn không hề muốn nói rõ với Hoắc Cảnh Thành trước hôm nay.
Mẹ Mộ lấy kẹp tóc tới: “Con muốn đeo lên à?”
Mộ Vãn nhận lấy, quét mắt nhìn cái kẹp tóc. Nghĩ đến chủ nhân thực sự của cái kẹp tóc, cô ta lại có cảm giác như nghẹn ở cổ họng. Nhưng dù vậy, cô ta vẫn cầm lấy kẹp lên tóc.
————
Bữa tiệc đính hôn chính thức bắt đầu.
Văn Bái và lão gia tử đều rất cao hứng.
“Con trai, sau này con nhất định phải đối xử tốt với Mộ Vãn.” Văn Bái nắm tay con trai, căn dặn: “Sớm đính hôn, sớm lặp gia đình, nhân lúc mẹ và ông nội con còn khỏe, con mau chóng sinh con. Sau này mẹ đi xuống, gặp được cha con, mẹ cũng có thể giải thích được với ông ấy.”
“Mẹ, mẹ thật sự cảm thấy con và Mộ Vãn có thể sống hạnh phúc sao?” Hoắc Cảnh Thành nhìn mẹ.
“Dĩ nhiên là có thể! Mẹ nhìn Mộ Vãn đối đãi với con tốt biết bao, chung tình với con! Con cũng đừng quên, lúc trước con đi Du Châu, con bé có thể vì con mà bỏ cả mạng sống của mình đấy!” Văn Bái vội trả lời. tựa như sợ con trai sẽ thay đổi chủ ý.
Khoảng thời gian gần đây, nội tâm của bà ta vẫn luôn cảm thấy không yên.
Bữa tiệc đính hôn này được tổ chức quá mức thuận lợi. Thuận lợi đến mức khiến bà ta cảm thấy rất bất an.
Tuy Cảnh Thành rất hiếu thuận, nhưng mà, thằng bé cũng không phải là người nguyện ý mặc cho người khác định đoạt như vậy. Trước kia, bà đã nghĩ rất nhiều biện pháp để thuyết phục con trai đáp ứng lấy Mộ Vãn, nhưng cho tới bây giờ, những biện pháp đó đều không hữu dụng chút nào.
Hoắc Cảnh Thành không nói thêm gì nữa, MC chương trình đã được mời lên sân khấu.
Anh đứng yên ở dưới ánh đèn sáng chói, Mộ Vãn cũng mặc lễ phục, được người ta đẩy xe lăn, chậm rãi đi lên sân khấu ở trước mặt mọi người.
Đúng là một cô dâu rất đẹp.
Nhưng mà, trong mắt chú rể lại không có chút gợn sóng tình cảm nào.
Cha Mộ nắm tay của con gái, hốc mắt rưng rưng: “Cảnh Thành, sau này cha giao con gái lại cho con. Con bé rất chung tình với con, con nhất định phải đối xử với con bé thật tốt đấy!”
Hoắc Cảnh Thành không đưa tay ra tiếp nhận tay của cha Mộ, tầm mắt của anh chỉ dừng ở cái kẹp tóc trên đầu Mộ Vãn.
Tình cảnh, trở nên hơi lúng túng.
“Cảnh Thành?”
Mộ Vãn thấp giọng nhắc nhở gọi anh.
Anh hoàn hồn, cong cong môi cười với cô ta, rồi chợt cúi người đến gần cô ta.
Gương mặt đó bỗng nhiên đến gần mình, hơi nóng phả vào mặt, hô hấp của Mộ Vãn như cứng lại, cô ta nhắm mắt lại theo bản năng.
Tim cô ta đập mạnh như trống đánh vậy, vừa khẩn trương lại vừa kích động.
Cho tới bây giờ, anh chưa từng chủ động hôn mình.
Nhưng mà, thật lâu, trên môi cũng không cảm thấy được mềm mại và nhiệt độ như trong tưởng tượng.
Ngược lại, một cái tay, chạm vào đỉnh đầu cô ta. Cô ta thất vọng mở mắt ra, người đàn ông trước mặt đã đưa tay lấy cái kẹp tóc trên đầu cô ta đi.
Cô ta liếc mắt nhìn vẻ mặt của anh theo bản năng, tiếng "lộp bộp" không khỏi vang lên trong lòng.
Chỉ thấy Hoắc Cảnh Thành đưa cái kẹp tóc cho MC chương trình đứng bên cạnh.
Sau đó, giọng nói của MC chương trình vang lên: “Nghe nói, vật nhỏ này chính là tín vật đính ước của Hoắc tổng và Mộ tiểu thư. Phía trên còn có khắc chữ "forever". Theo tôi biết, năm năm trước hai người cũng đã lặng lẽ đính ước. Có phải rất lãng mạn hay không?”
“Đúng vậy!” Dưới sân khấu, mọi người rất cho mặt mũi vỗ tay, trả lời.
Trái tim của Mộ Vãn vốn đang không yên, thấy MC chương trình kia biến vật nhỏ này một câu chuyện lãng mạn, trái tim đang treo lơ lửng mới miễn cưỡng buông xuống.
Tiếp đó, MC chương trình đưa micro tới trước mặt bọn họ: “Hoắc tiên sinh, tiểu thư Mộ Vãn, không bằng mời hai người cùng chia sẻ với mọi người về câu chuyện lãng mạn ngọt ngào này đi!”
Mộ Vãn để mẹ đỡ mình từ dưới đất lên, dìu cô ta ngồi xuống ghế.
Cô ta lén lúc nhìn tất cả mọi người xung quanh, thấy vẻ mặt của bọn họ không có gì khác, cô ta mới an tâm.
Trên thực tế, bởi vì chân cô ta được điều dưỡng rất tốt, hơn nữa gần đây cô ta vẫn đang luyện tập đi bộ. Vì vậy, cô ta đã bắt đầu có thể từ từ đi bộ, mặc dù không được linh hoạt như trước.
Nhưng mà, Mộ Vãn không hề muốn nói rõ với Hoắc Cảnh Thành trước hôm nay.
Mẹ Mộ lấy kẹp tóc tới: “Con muốn đeo lên à?”
Mộ Vãn nhận lấy, quét mắt nhìn cái kẹp tóc. Nghĩ đến chủ nhân thực sự của cái kẹp tóc, cô ta lại có cảm giác như nghẹn ở cổ họng. Nhưng dù vậy, cô ta vẫn cầm lấy kẹp lên tóc.
————
Bữa tiệc đính hôn chính thức bắt đầu.
Văn Bái và lão gia tử đều rất cao hứng.
“Con trai, sau này con nhất định phải đối xử tốt với Mộ Vãn.” Văn Bái nắm tay con trai, căn dặn: “Sớm đính hôn, sớm lặp gia đình, nhân lúc mẹ và ông nội con còn khỏe, con mau chóng sinh con. Sau này mẹ đi xuống, gặp được cha con, mẹ cũng có thể giải thích được với ông ấy.”
“Mẹ, mẹ thật sự cảm thấy con và Mộ Vãn có thể sống hạnh phúc sao?” Hoắc Cảnh Thành nhìn mẹ.
“Dĩ nhiên là có thể! Mẹ nhìn Mộ Vãn đối đãi với con tốt biết bao, chung tình với con! Con cũng đừng quên, lúc trước con đi Du Châu, con bé có thể vì con mà bỏ cả mạng sống của mình đấy!” Văn Bái vội trả lời. tựa như sợ con trai sẽ thay đổi chủ ý.
Khoảng thời gian gần đây, nội tâm của bà ta vẫn luôn cảm thấy không yên.
Bữa tiệc đính hôn này được tổ chức quá mức thuận lợi. Thuận lợi đến mức khiến bà ta cảm thấy rất bất an.
Tuy Cảnh Thành rất hiếu thuận, nhưng mà, thằng bé cũng không phải là người nguyện ý mặc cho người khác định đoạt như vậy. Trước kia, bà đã nghĩ rất nhiều biện pháp để thuyết phục con trai đáp ứng lấy Mộ Vãn, nhưng cho tới bây giờ, những biện pháp đó đều không hữu dụng chút nào.
Hoắc Cảnh Thành không nói thêm gì nữa, MC chương trình đã được mời lên sân khấu.
Anh đứng yên ở dưới ánh đèn sáng chói, Mộ Vãn cũng mặc lễ phục, được người ta đẩy xe lăn, chậm rãi đi lên sân khấu ở trước mặt mọi người.
Đúng là một cô dâu rất đẹp.
Nhưng mà, trong mắt chú rể lại không có chút gợn sóng tình cảm nào.
Cha Mộ nắm tay của con gái, hốc mắt rưng rưng: “Cảnh Thành, sau này cha giao con gái lại cho con. Con bé rất chung tình với con, con nhất định phải đối xử với con bé thật tốt đấy!”
Hoắc Cảnh Thành không đưa tay ra tiếp nhận tay của cha Mộ, tầm mắt của anh chỉ dừng ở cái kẹp tóc trên đầu Mộ Vãn.
Tình cảnh, trở nên hơi lúng túng.
“Cảnh Thành?”
Mộ Vãn thấp giọng nhắc nhở gọi anh.
Anh hoàn hồn, cong cong môi cười với cô ta, rồi chợt cúi người đến gần cô ta.
Gương mặt đó bỗng nhiên đến gần mình, hơi nóng phả vào mặt, hô hấp của Mộ Vãn như cứng lại, cô ta nhắm mắt lại theo bản năng.
Tim cô ta đập mạnh như trống đánh vậy, vừa khẩn trương lại vừa kích động.
Cho tới bây giờ, anh chưa từng chủ động hôn mình.
Nhưng mà, thật lâu, trên môi cũng không cảm thấy được mềm mại và nhiệt độ như trong tưởng tượng.
Ngược lại, một cái tay, chạm vào đỉnh đầu cô ta. Cô ta thất vọng mở mắt ra, người đàn ông trước mặt đã đưa tay lấy cái kẹp tóc trên đầu cô ta đi.
Cô ta liếc mắt nhìn vẻ mặt của anh theo bản năng, tiếng "lộp bộp" không khỏi vang lên trong lòng.
Chỉ thấy Hoắc Cảnh Thành đưa cái kẹp tóc cho MC chương trình đứng bên cạnh.
Sau đó, giọng nói của MC chương trình vang lên: “Nghe nói, vật nhỏ này chính là tín vật đính ước của Hoắc tổng và Mộ tiểu thư. Phía trên còn có khắc chữ "forever". Theo tôi biết, năm năm trước hai người cũng đã lặng lẽ đính ước. Có phải rất lãng mạn hay không?”
“Đúng vậy!” Dưới sân khấu, mọi người rất cho mặt mũi vỗ tay, trả lời.
Trái tim của Mộ Vãn vốn đang không yên, thấy MC chương trình kia biến vật nhỏ này một câu chuyện lãng mạn, trái tim đang treo lơ lửng mới miễn cưỡng buông xuống.
Tiếp đó, MC chương trình đưa micro tới trước mặt bọn họ: “Hoắc tiên sinh, tiểu thư Mộ Vãn, không bằng mời hai người cùng chia sẻ với mọi người về câu chuyện lãng mạn ngọt ngào này đi!”
/417
|