Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Mộ Vãn nửa tin nửa ngờ.
Nghe máy.
Còn chưa kịp mở miệng, chỉ nghe thấy bên kia vội vàng hỏi: “Phạm Phạm, có thấy camera theo dõi không? Tiểu Chanh Tử bị ai mang đi?”
“Anh là ai của Tiểu Chanh Tử?” Mộ Vãn mở miệng nói trước.
Cảnh Uyên nghe vậy sửng sốt một hồi: “Ngươi không phải Cảnh Phạm.”
Cảnh Phạm lập tức nói: “Anh, cô ấy là Mộ Vãn! Là cô ấy bắt Tiểu Chanh Tử đi!”
Cảnh Uyên sống cùng Cảnh Phạm lâu như vậy, ăn ý vô hình đương nhiên là có.
Anh lập tức lạnh lùng nói: “Mộ Vãn, cô mau thả con gái tôi ra!”
“Con gái anh?”
“Đúng, con gái tôi!”
Mộ Vãn hừ cười một tiếng, như nghe thấy một chuyện cực kỳ buồn cười. Cô ta cúp máy, đóng lại: “Cảnh Phạm, hóa ra tôi xem thường cô rồi! Cảnh Uyên chính là anh trai cô, sao ngay cả anh trai mà cô cũng không buông tha?”
“Giờ cô biết rồi, chuyện này không liên quan đến Cảnh Thành, mau trả con gái cho tôi!”
————
Trong góc tối, người nọ đứng im bất động.
Tất cả thanh âm của người kia đều rõ ràng chui vào tai anh.
Tiểu Chanh Tử... Đúng là con của Cảnh Phạm?
Mà ba nó, không phải ai khác, mà là Cảnh Uyên!
Anh bị đùa giỡn...
Anh bị này cô gái nhìn như hồn nhiên và đứa nhỏ nhìn như khờ dại kia đùa giỡn!
Từ đầu tới đuôi, bọn họ đều diễn trò trước mặt anh...
Giờ nhớ tới, tình cờ không phải tình cờ; ngoài ý muốn cũng đều không phải là ngoài ý muốn.
Hoắc Cảnh Thành đứng ở đó, chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo.
Cô và Cảnh Uyên...
Hóa ra, nụ hôn lần trước chẳng phải là sai lầm nhỏ.
Không hề!
Khờ dại chính là anh...
————
“A... Đừng chạm vào tôi!” Bỗng nhiên, người nọ kêu lên sợ hãi.
Cảnh Phạm hung hăng đánh bay bàn tay ghê tởm của người đàn ông kia vươn tới chỗ mình, hốt hoảng lùi lại.
Mộ Vãn ngồi lại trên ghế, cười nhìn một màn này: “Cảnh Phạm, cô muốn tôi thả con gái cô ra cũng được. Vậy giờ cô đừng giãy dụa nữa, chịu thay con bé đi!”
“Mộ Vãn, cô điên rồi!” Ý thức được Mộ Vãn muốn làm gì, Cảnh Phạm ngay cả giọng cũng run run.
Nhưng giây tiếp theo, cô lại bị người khác nhào tới, đẩy ngã xuống đất.
“Đừng mà!”
“Cút ngay!”
Cô đá đánh, giãy dụa.
Giây tiếp theo: “Phanh ——” một tiếng vang lên, người nọ bị một cái ghế dựa hung hăng đập ngã xuống đất. Trên mặt máu tươi ồ ồ chảy ra, dáng vẻ kia nhìn mà dữ tợn đáng sợ.
Cảnh Phạm kinh ngạc ngẩng đầu.
Cứu mình lại là Hoắc Cảnh Thành!
Giờ phút này, sắc mặt anh tiêu điều, ánh mắt hung ác nham hiểm. Giống như mới từ trong địa ngục bước ra, dữ tợn khiến người ta sợ hãi.
“Cảnh Thành...” Cảnh Phạm gọi anh một tiếng.
Anh hơi hơi nhìn xuống, mắt đối mắt với cô. Nhưng trong đôi mắt kia chỉ còn lại rét lạnh, liếc mắt nhìn qua một cái, Cảnh Phạm chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo.
Người này bỗng nhiên khiến cô cảm thấy vô cùng xa lạ.
Giống như chưa bao giờ quen biết.
Hoắc Cảnh Thành đánh ngã một người, những người khác như bị kích thích, lập tức vây lấy.
Anh như chẳng cố kỵ gì, ra tay lại vừa ác vừa chuẩn, liên tiếp đánh bại mấy người.
Nhưng cuối cùng một người cũng không địch lại được đông người.
Bụng ánh bị trúng một cước.
Cảnh Phạm hốc mắt đỏ lên, xông tới dùng sức ôm lấy anh. Cô ngẩng lên nhìn Mộ Vãn: “Cô điên rồi?! Mộ Vãn, ngay cả anh ấy cô cũng xuống tay! Anh ấy chịu không nổi!”
“Cẩn thận!” Hoắc Cảnh Thành ôm cổ Cảnh Phạm kéo xuống.
Một chiếc ghế dựa bay tới, vốn sẽ đập vào đầu Cảnh Phạm, anh xoay người, ghế dựa đập mạnh vào lưng anh.
Đau nhức khiến anh kêu lên một tiếng đau đớn.
Hai tay cũng ôm chặt Cảnh Phạm, theo bản năng bảo vệ cô trong ngực mình.
Mộ Vãn thấy anh bị thương, vốn cũng không đành lòng. Nhưng lúc này lại thấy Hoắc Cảnh Thành đối xử với Cảnh Phạm như thế, cảm thấy cực kỳ đả kích.
Mộ Vãn nửa tin nửa ngờ.
Nghe máy.
Còn chưa kịp mở miệng, chỉ nghe thấy bên kia vội vàng hỏi: “Phạm Phạm, có thấy camera theo dõi không? Tiểu Chanh Tử bị ai mang đi?”
“Anh là ai của Tiểu Chanh Tử?” Mộ Vãn mở miệng nói trước.
Cảnh Uyên nghe vậy sửng sốt một hồi: “Ngươi không phải Cảnh Phạm.”
Cảnh Phạm lập tức nói: “Anh, cô ấy là Mộ Vãn! Là cô ấy bắt Tiểu Chanh Tử đi!”
Cảnh Uyên sống cùng Cảnh Phạm lâu như vậy, ăn ý vô hình đương nhiên là có.
Anh lập tức lạnh lùng nói: “Mộ Vãn, cô mau thả con gái tôi ra!”
“Con gái anh?”
“Đúng, con gái tôi!”
Mộ Vãn hừ cười một tiếng, như nghe thấy một chuyện cực kỳ buồn cười. Cô ta cúp máy, đóng lại: “Cảnh Phạm, hóa ra tôi xem thường cô rồi! Cảnh Uyên chính là anh trai cô, sao ngay cả anh trai mà cô cũng không buông tha?”
“Giờ cô biết rồi, chuyện này không liên quan đến Cảnh Thành, mau trả con gái cho tôi!”
————
Trong góc tối, người nọ đứng im bất động.
Tất cả thanh âm của người kia đều rõ ràng chui vào tai anh.
Tiểu Chanh Tử... Đúng là con của Cảnh Phạm?
Mà ba nó, không phải ai khác, mà là Cảnh Uyên!
Anh bị đùa giỡn...
Anh bị này cô gái nhìn như hồn nhiên và đứa nhỏ nhìn như khờ dại kia đùa giỡn!
Từ đầu tới đuôi, bọn họ đều diễn trò trước mặt anh...
Giờ nhớ tới, tình cờ không phải tình cờ; ngoài ý muốn cũng đều không phải là ngoài ý muốn.
Hoắc Cảnh Thành đứng ở đó, chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo.
Cô và Cảnh Uyên...
Hóa ra, nụ hôn lần trước chẳng phải là sai lầm nhỏ.
Không hề!
Khờ dại chính là anh...
————
“A... Đừng chạm vào tôi!” Bỗng nhiên, người nọ kêu lên sợ hãi.
Cảnh Phạm hung hăng đánh bay bàn tay ghê tởm của người đàn ông kia vươn tới chỗ mình, hốt hoảng lùi lại.
Mộ Vãn ngồi lại trên ghế, cười nhìn một màn này: “Cảnh Phạm, cô muốn tôi thả con gái cô ra cũng được. Vậy giờ cô đừng giãy dụa nữa, chịu thay con bé đi!”
“Mộ Vãn, cô điên rồi!” Ý thức được Mộ Vãn muốn làm gì, Cảnh Phạm ngay cả giọng cũng run run.
Nhưng giây tiếp theo, cô lại bị người khác nhào tới, đẩy ngã xuống đất.
“Đừng mà!”
“Cút ngay!”
Cô đá đánh, giãy dụa.
Giây tiếp theo: “Phanh ——” một tiếng vang lên, người nọ bị một cái ghế dựa hung hăng đập ngã xuống đất. Trên mặt máu tươi ồ ồ chảy ra, dáng vẻ kia nhìn mà dữ tợn đáng sợ.
Cảnh Phạm kinh ngạc ngẩng đầu.
Cứu mình lại là Hoắc Cảnh Thành!
Giờ phút này, sắc mặt anh tiêu điều, ánh mắt hung ác nham hiểm. Giống như mới từ trong địa ngục bước ra, dữ tợn khiến người ta sợ hãi.
“Cảnh Thành...” Cảnh Phạm gọi anh một tiếng.
Anh hơi hơi nhìn xuống, mắt đối mắt với cô. Nhưng trong đôi mắt kia chỉ còn lại rét lạnh, liếc mắt nhìn qua một cái, Cảnh Phạm chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo.
Người này bỗng nhiên khiến cô cảm thấy vô cùng xa lạ.
Giống như chưa bao giờ quen biết.
Hoắc Cảnh Thành đánh ngã một người, những người khác như bị kích thích, lập tức vây lấy.
Anh như chẳng cố kỵ gì, ra tay lại vừa ác vừa chuẩn, liên tiếp đánh bại mấy người.
Nhưng cuối cùng một người cũng không địch lại được đông người.
Bụng ánh bị trúng một cước.
Cảnh Phạm hốc mắt đỏ lên, xông tới dùng sức ôm lấy anh. Cô ngẩng lên nhìn Mộ Vãn: “Cô điên rồi?! Mộ Vãn, ngay cả anh ấy cô cũng xuống tay! Anh ấy chịu không nổi!”
“Cẩn thận!” Hoắc Cảnh Thành ôm cổ Cảnh Phạm kéo xuống.
Một chiếc ghế dựa bay tới, vốn sẽ đập vào đầu Cảnh Phạm, anh xoay người, ghế dựa đập mạnh vào lưng anh.
Đau nhức khiến anh kêu lên một tiếng đau đớn.
Hai tay cũng ôm chặt Cảnh Phạm, theo bản năng bảo vệ cô trong ngực mình.
Mộ Vãn thấy anh bị thương, vốn cũng không đành lòng. Nhưng lúc này lại thấy Hoắc Cảnh Thành đối xử với Cảnh Phạm như thế, cảm thấy cực kỳ đả kích.
/417
|