Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Tôi cũng nghe chị Tô Vân nói thôi. Chẳng lẽ Hoắc tổng quay về mà chưa liên lạc với cô à?
Cảnh Phạm lắc đầu: “Không có”
Nhưng chuyện này đã không còn quan trọng, cái cô quan tâm là anh bây giờ thế nào.
“Chị Tô Vân có nói lúc nào Hoắc tổng sẽ tới công ty không? Anh bây giờ có khỏe không? Bệnh tình anh thế nào rồi?”
Một loạt câu hỏi biểu lộ rõ ràng sự lo lắng của cô vào lúc này.
Thịnh gia đáp lại cô: “Tôi cũng không biết, chị Tô Vân không có nói những điều này”
Cảnh Phạm không để Thịnh gia nói nhiều, cúp điện thoại.
Anh đã trở lại
Anh đã trở lại rồi.
Nhất định là anh đã bình phục rồi, cho nên anh mới trở về, cho nên mới tới công ty.
Cảnh Phạm nhảy nhót, kích động, mừng như điên, căn bản cũng không để tâm đến việc vì sao anh lại không liên lạc với mình
Sự thật là anh vẫn còn sống, vẫn bình yên, những chuyện nhỏ nhặt này đều không còn quan trọng nữa.
Cô mở tủ đồ, bắt đầu tìm quần áo.
Bộ này nhìn không đẹp, quá trong trắng thuần khiết
Bộ này cũng khó nhìn, hở hang quá không trang trọng
“Phạm Phạm” Cửa phòng bị gõ, giọng Cảnh Uyên vang lên bên ngoài cửa
Cảnh Phạm bước chậm ra mở cửa
Nhìn thấy nụ cười trên mặt cô, Cảnh Uyên khẽ giật mình, hơi bất ngờ. Anh quên đã bao lâu rồi chưa nhìn thấy nụ cười của cô.
Trong khoảng thời gian này, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô luôn bao phủ vẻ buồn rầu.
Anh và Tiểu Chanh nghĩ nhiều cách làm cho cô vui vẻ, dù chỉ cười một cái cũng được. Nhưng đều không có cách nào.
“Anh, tại sao lại ngẩn người?” Thấy Cảnh Uyên không nói chuyện, Cảnh Phạm quơ quơ tay trước mặt anh.
Lúc này Cảnh Uyên mới hoàn hồn: “Gọi em xuống lầu ăn sáng”
Tuy nhiên, mỗi ngày gọi cô đều vô dụng. Mặc dù cô xuống lầu ngồi bên cạnh ăn cơm, nhưng cũng ăn được rất ít.
Khoảng thời gian này, cô gầy lắm.
Yếu ớt giống như gió thổi qua sẽ bay.
Thế nhưng điều khiến Cảnh Uyên kinh ngạc là cô lại gật đầu, âm thanh trong trẻo trở lại: “Được, em lập tức đi xuống. Sáng nay làm món gì ngon rồi?”
“Nhiều lắm, đều là món em thích. Sữa, sandwich, trứng, bơ”
“Tiểu Chanh cũng dậy rồi à?”
“Vẫn chưa. Anh định gọi em rồi mới gọi nó” Cảnh Uyên trả lời
Rõ ràng cô nói nhiều hơn, cảm xúc cũng tăng lên rồi
Trong khoảng thời gian này, cô hầu như không nói.
Cảnh Uyên nhìn chằm vào cô. Cảnh Phạm lại đột nhiên nói: “Anh, tiện thể anh đến rồi, giúp em chọn quần áo đi. Anh nói xem em mặc bộ nào tốt hơn?”
Cô cầm lấy quần áo bị ném bừa trên giường so lên người. Lại sờ lên mặt mình nhíu mày: “Em cảm thấy em phải trang điểm nữa mới được. Gầy đây nhìn em có phải quá tiều tụy không?”
“Em muốn đi đâu?”
“Đến công ty“. Cảnh Phạm cúi đầu cười. Không đợi Cảnh Uyên hỏi, cô mừng rỡ nói ngay: “Anh, anh ấy đã trở lại rồi”
“Anh ấy?”
“Cảnh Thành. Anh ấy về nước rồi, hôm nay anh ấy sẽ đến công ty” Cảnh Phạm không kiềm chế nổi vui mừng
Thì ra là vậy
Cảnh Uyên nhìn nụ cười của cô, vô thức nhoẻn môi cười
“Nếu là mặc cho anh ta nhìn, vậy em tùy tiện chọn đi. Anh cảm thấy, em mặc cái gì anh ta cũng thích” Anh chân thành nói, cố gắng kiềm chế bi thương nơi đáy mắt, chân thành vui vẻ thay cô.
“Thật sao?”
“Ừm. Tùy tiện mặc đi” Cảnh Uyên cưng chiều sờ lên đầu cô, ngón tay chạm nhẹ vào khóe mắt cô khẽ gật đầu, ra vẻ buông lỏng hay nói giỡn cùng cô: “Ngược lại em nói muốn trang điểm, đúng là nên đi trang điểm một chút. Quầng mắt này quá thâm rồi”
“Tôi cũng nghe chị Tô Vân nói thôi. Chẳng lẽ Hoắc tổng quay về mà chưa liên lạc với cô à?
Cảnh Phạm lắc đầu: “Không có”
Nhưng chuyện này đã không còn quan trọng, cái cô quan tâm là anh bây giờ thế nào.
“Chị Tô Vân có nói lúc nào Hoắc tổng sẽ tới công ty không? Anh bây giờ có khỏe không? Bệnh tình anh thế nào rồi?”
Một loạt câu hỏi biểu lộ rõ ràng sự lo lắng của cô vào lúc này.
Thịnh gia đáp lại cô: “Tôi cũng không biết, chị Tô Vân không có nói những điều này”
Cảnh Phạm không để Thịnh gia nói nhiều, cúp điện thoại.
Anh đã trở lại
Anh đã trở lại rồi.
Nhất định là anh đã bình phục rồi, cho nên anh mới trở về, cho nên mới tới công ty.
Cảnh Phạm nhảy nhót, kích động, mừng như điên, căn bản cũng không để tâm đến việc vì sao anh lại không liên lạc với mình
Sự thật là anh vẫn còn sống, vẫn bình yên, những chuyện nhỏ nhặt này đều không còn quan trọng nữa.
Cô mở tủ đồ, bắt đầu tìm quần áo.
Bộ này nhìn không đẹp, quá trong trắng thuần khiết
Bộ này cũng khó nhìn, hở hang quá không trang trọng
“Phạm Phạm” Cửa phòng bị gõ, giọng Cảnh Uyên vang lên bên ngoài cửa
Cảnh Phạm bước chậm ra mở cửa
Nhìn thấy nụ cười trên mặt cô, Cảnh Uyên khẽ giật mình, hơi bất ngờ. Anh quên đã bao lâu rồi chưa nhìn thấy nụ cười của cô.
Trong khoảng thời gian này, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô luôn bao phủ vẻ buồn rầu.
Anh và Tiểu Chanh nghĩ nhiều cách làm cho cô vui vẻ, dù chỉ cười một cái cũng được. Nhưng đều không có cách nào.
“Anh, tại sao lại ngẩn người?” Thấy Cảnh Uyên không nói chuyện, Cảnh Phạm quơ quơ tay trước mặt anh.
Lúc này Cảnh Uyên mới hoàn hồn: “Gọi em xuống lầu ăn sáng”
Tuy nhiên, mỗi ngày gọi cô đều vô dụng. Mặc dù cô xuống lầu ngồi bên cạnh ăn cơm, nhưng cũng ăn được rất ít.
Khoảng thời gian này, cô gầy lắm.
Yếu ớt giống như gió thổi qua sẽ bay.
Thế nhưng điều khiến Cảnh Uyên kinh ngạc là cô lại gật đầu, âm thanh trong trẻo trở lại: “Được, em lập tức đi xuống. Sáng nay làm món gì ngon rồi?”
“Nhiều lắm, đều là món em thích. Sữa, sandwich, trứng, bơ”
“Tiểu Chanh cũng dậy rồi à?”
“Vẫn chưa. Anh định gọi em rồi mới gọi nó” Cảnh Uyên trả lời
Rõ ràng cô nói nhiều hơn, cảm xúc cũng tăng lên rồi
Trong khoảng thời gian này, cô hầu như không nói.
Cảnh Uyên nhìn chằm vào cô. Cảnh Phạm lại đột nhiên nói: “Anh, tiện thể anh đến rồi, giúp em chọn quần áo đi. Anh nói xem em mặc bộ nào tốt hơn?”
Cô cầm lấy quần áo bị ném bừa trên giường so lên người. Lại sờ lên mặt mình nhíu mày: “Em cảm thấy em phải trang điểm nữa mới được. Gầy đây nhìn em có phải quá tiều tụy không?”
“Em muốn đi đâu?”
“Đến công ty“. Cảnh Phạm cúi đầu cười. Không đợi Cảnh Uyên hỏi, cô mừng rỡ nói ngay: “Anh, anh ấy đã trở lại rồi”
“Anh ấy?”
“Cảnh Thành. Anh ấy về nước rồi, hôm nay anh ấy sẽ đến công ty” Cảnh Phạm không kiềm chế nổi vui mừng
Thì ra là vậy
Cảnh Uyên nhìn nụ cười của cô, vô thức nhoẻn môi cười
“Nếu là mặc cho anh ta nhìn, vậy em tùy tiện chọn đi. Anh cảm thấy, em mặc cái gì anh ta cũng thích” Anh chân thành nói, cố gắng kiềm chế bi thương nơi đáy mắt, chân thành vui vẻ thay cô.
“Thật sao?”
“Ừm. Tùy tiện mặc đi” Cảnh Uyên cưng chiều sờ lên đầu cô, ngón tay chạm nhẹ vào khóe mắt cô khẽ gật đầu, ra vẻ buông lỏng hay nói giỡn cùng cô: “Ngược lại em nói muốn trang điểm, đúng là nên đi trang điểm một chút. Quầng mắt này quá thâm rồi”
/417
|