Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Khoảng thời gian này, anh cũng làm các biện pháp.
Chỉ có một lần anh vừa mới trở về kia...
Lần đó anh không làm bất kỳ biện pháp gì, sau đó cô cũng quên bẵng chuyện này đi, nên không có đến tiệm thuốc mua thuốc.
Cảnh Phạm bị cái ý nghĩ này làm cho hoảng sợ.
Sợ lại xuất hiện sự hiểu lầm như lần trước, vì vậy cô chỉ lặng lẽ đi đến tiệm thuốc mua que thử thai.
Một mình cô đứng thử ở trong nhà vệ sinh, đến khi trên que hiện ra hai vạch màu đỏ, cô giật mình đứng đó.
Lại thật sự...
Cô giật mình nhìn chiếc que thử thai, chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng.
Có con vào lúc này sao? Cô không biết đây là món quà mà thượng đế ban cho cô, hay là khảo nghiệm với tương lai của cô.
Nếu như...
Nếu như bây giờ nói cho anh, chuyện cô mang thai, có con, liệu có phải là anh cũng sẽ không đi hay không?
Có phải anh sẽ giống như lần trước, kiên quyết nói với cô, hãy sinh đứa bé này ra hay không?
Nghĩ tới đây, Cảnh Phạm chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy kích động.
Cô ra khỏi phòng vệ sinh, lấy điện thoại di động của mình, gọi điện thoại.
Cảnh Phạm nghe âm thanh Tít tít —— " vang lên ở đầu bên kia, hô hấp cũng dần ngưng lại.
Đến khi, bên kia truyền tới tiếng "Alo", hô hấp của cô mới thông thuận lại.
Nhưng mà, người nhận điện thoại không phải là anh, mà là Lục Kiến Minh.
“Cảnh tiểu thư.” Lục Kiến Minh chào cô.
“Trợ lý Lục, tôi muốn tìm Hoắc tổng.”
“Bây giờ Hoắc tổng còn đang phòng tiếp khách, cô chờ tôi để tôi đi hỏi anh ấy.”
“Được, phiền anh.”
Cảnh Phạm cầm điện thoại, ngồi ở đầu giường chờ.
Cô nghe thấy trong điện thoại truyền tới tiếng bước chân.
Sau một lát, giọng nói của Lục Kiến Minh lại truyền tới lần nữa: “Cảnh tiểu thư, Hoắc tổng nói bây giờ anh ấy không tiện nghe điện thoại. Có chuyện gì, cô có thể chờ anh ấy về nhà rồi nói sau.”
Nghe vậy, trái tim vốn đang kích động của Cảnh Phạm, dần trở về bình thường.
Đúng rồi.
Cũng không gấp gáp.
Cảnh Phạm không nói thêm gì, cô cúp điện thoại.
Cô không nhịn được ảo tưởng, không biết sau khi Hoắc Cảnh Thành biết chuyện này, anh sẽ có phản ứng gì.
——————
Buổi tối.
Bóng đêm dần bao phủ cả thành phố.
Trong phòng làm việc, không bật đèn.
Chỉ có ánh sáng của màn hình máy vi tính, đang lóe lên.
Hoắc Cảnh Thành đứng ở mép giường, thân thể cao lớn của anh bao phủ ở trong bóng tối.
Điện thoại di động, đang không ngừng rung lên.
Anh cầm lên, kết nối rồi kề sát điện thoại ở bên tai. Giọng nói của mẹ Văn Bái từ bên kia truyền tới: “Cảnh thành, còn một tuần nữa là phải đi. Con mau chóng thông báo với bên kinh doanh đi.”
Một tuần nữa...
Thì ra, thời gian còn dư lại, lại ngắn như vậy.
Hoắc Cảnh Thành im lặng một lúc lâu, rồi anh mới nói: “Con biết rồi.”
Không nói gì thêm nữa, anh cúp điện thoại.
Lúc này, cửa phòng làm việc bị gõ.
“Đi vào.” Anh trầm giọng đáp lại.
Lục Kiến Minh đẩy cửa vào. Bóng tối trong phòng, khiến vẻ mặt của anh ta cũng ảm đạm theo.
Khoảng thời gian này, anh ta cũng có thể cảm thụ được, tâm trạng của Hoắc tổng càng ngày càng kém.
“Hoắc tổng, thời gian không còn sớm nữa, cũng không còn việc gì khác, không bằng anh sớm tan việc.” Lục Kiến Minh mở miệng.
Vô luận là Cảnh Phạm, hay là Hoắc phu nhân, còn cả bác sỹ Hạ, đều không ngừng dặn dò anh ta phải chú ý chăm sóc sức khỏe của Hoắc tổng.
Anh ta cũng rất rõ ràng, sức khỏe của Hoắc tổng đã ở trong tình trạng báo động đỏ, luôn có thể gụp ngã bất cứ lúc nào.
Hoắc Cảnh Thành khoác tay lên ghế dựa. Anh quay đầu lại, nhìn Lục Kiến Minh, khi nào thì “’Lê Minh Chi Quang’bắt đầu thử vai?”
“Bộ này còn đang phải chỉnh sửa lại kịch bản, chậm nhất cũng là nửa năm sau. Hoắc tổng hỏi cái này để làm gì?”
“Để Cảnh Phạm đi thử kịch bản này đi.”
Lục Kiến Minh nghi ngờ ngẩng đầu lên. Chỉ nghe thấy giọng nói lãnh đạm vang lên lần nữa: “Mặc kệ là nửa năm sau tôi có còn sống hay không, thì cũng phải giữ lại vị trí cho cô ấy trong bộ phim này, để tùy cô ấy chọn.”
Khoảng thời gian này, anh cũng làm các biện pháp.
Chỉ có một lần anh vừa mới trở về kia...
Lần đó anh không làm bất kỳ biện pháp gì, sau đó cô cũng quên bẵng chuyện này đi, nên không có đến tiệm thuốc mua thuốc.
Cảnh Phạm bị cái ý nghĩ này làm cho hoảng sợ.
Sợ lại xuất hiện sự hiểu lầm như lần trước, vì vậy cô chỉ lặng lẽ đi đến tiệm thuốc mua que thử thai.
Một mình cô đứng thử ở trong nhà vệ sinh, đến khi trên que hiện ra hai vạch màu đỏ, cô giật mình đứng đó.
Lại thật sự...
Cô giật mình nhìn chiếc que thử thai, chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng.
Có con vào lúc này sao? Cô không biết đây là món quà mà thượng đế ban cho cô, hay là khảo nghiệm với tương lai của cô.
Nếu như...
Nếu như bây giờ nói cho anh, chuyện cô mang thai, có con, liệu có phải là anh cũng sẽ không đi hay không?
Có phải anh sẽ giống như lần trước, kiên quyết nói với cô, hãy sinh đứa bé này ra hay không?
Nghĩ tới đây, Cảnh Phạm chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy kích động.
Cô ra khỏi phòng vệ sinh, lấy điện thoại di động của mình, gọi điện thoại.
Cảnh Phạm nghe âm thanh Tít tít —— " vang lên ở đầu bên kia, hô hấp cũng dần ngưng lại.
Đến khi, bên kia truyền tới tiếng "Alo", hô hấp của cô mới thông thuận lại.
Nhưng mà, người nhận điện thoại không phải là anh, mà là Lục Kiến Minh.
“Cảnh tiểu thư.” Lục Kiến Minh chào cô.
“Trợ lý Lục, tôi muốn tìm Hoắc tổng.”
“Bây giờ Hoắc tổng còn đang phòng tiếp khách, cô chờ tôi để tôi đi hỏi anh ấy.”
“Được, phiền anh.”
Cảnh Phạm cầm điện thoại, ngồi ở đầu giường chờ.
Cô nghe thấy trong điện thoại truyền tới tiếng bước chân.
Sau một lát, giọng nói của Lục Kiến Minh lại truyền tới lần nữa: “Cảnh tiểu thư, Hoắc tổng nói bây giờ anh ấy không tiện nghe điện thoại. Có chuyện gì, cô có thể chờ anh ấy về nhà rồi nói sau.”
Nghe vậy, trái tim vốn đang kích động của Cảnh Phạm, dần trở về bình thường.
Đúng rồi.
Cũng không gấp gáp.
Cảnh Phạm không nói thêm gì, cô cúp điện thoại.
Cô không nhịn được ảo tưởng, không biết sau khi Hoắc Cảnh Thành biết chuyện này, anh sẽ có phản ứng gì.
——————
Buổi tối.
Bóng đêm dần bao phủ cả thành phố.
Trong phòng làm việc, không bật đèn.
Chỉ có ánh sáng của màn hình máy vi tính, đang lóe lên.
Hoắc Cảnh Thành đứng ở mép giường, thân thể cao lớn của anh bao phủ ở trong bóng tối.
Điện thoại di động, đang không ngừng rung lên.
Anh cầm lên, kết nối rồi kề sát điện thoại ở bên tai. Giọng nói của mẹ Văn Bái từ bên kia truyền tới: “Cảnh thành, còn một tuần nữa là phải đi. Con mau chóng thông báo với bên kinh doanh đi.”
Một tuần nữa...
Thì ra, thời gian còn dư lại, lại ngắn như vậy.
Hoắc Cảnh Thành im lặng một lúc lâu, rồi anh mới nói: “Con biết rồi.”
Không nói gì thêm nữa, anh cúp điện thoại.
Lúc này, cửa phòng làm việc bị gõ.
“Đi vào.” Anh trầm giọng đáp lại.
Lục Kiến Minh đẩy cửa vào. Bóng tối trong phòng, khiến vẻ mặt của anh ta cũng ảm đạm theo.
Khoảng thời gian này, anh ta cũng có thể cảm thụ được, tâm trạng của Hoắc tổng càng ngày càng kém.
“Hoắc tổng, thời gian không còn sớm nữa, cũng không còn việc gì khác, không bằng anh sớm tan việc.” Lục Kiến Minh mở miệng.
Vô luận là Cảnh Phạm, hay là Hoắc phu nhân, còn cả bác sỹ Hạ, đều không ngừng dặn dò anh ta phải chú ý chăm sóc sức khỏe của Hoắc tổng.
Anh ta cũng rất rõ ràng, sức khỏe của Hoắc tổng đã ở trong tình trạng báo động đỏ, luôn có thể gụp ngã bất cứ lúc nào.
Hoắc Cảnh Thành khoác tay lên ghế dựa. Anh quay đầu lại, nhìn Lục Kiến Minh, khi nào thì “’Lê Minh Chi Quang’bắt đầu thử vai?”
“Bộ này còn đang phải chỉnh sửa lại kịch bản, chậm nhất cũng là nửa năm sau. Hoắc tổng hỏi cái này để làm gì?”
“Để Cảnh Phạm đi thử kịch bản này đi.”
Lục Kiến Minh nghi ngờ ngẩng đầu lên. Chỉ nghe thấy giọng nói lãnh đạm vang lên lần nữa: “Mặc kệ là nửa năm sau tôi có còn sống hay không, thì cũng phải giữ lại vị trí cho cô ấy trong bộ phim này, để tùy cô ấy chọn.”
/417
|