Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cảnh Phạm làm xong thức ăn, chờ anh, nhưng mà, anh vẫn chưa trở về.
Cô dần cảm thấy buồn ngủ.
Cô dựa người vào trên ghế sa lon xem ti vi, buồn ngủ, ngáp, rồi trực tiếp ngủ.
Nửa đêm, cô tỉnh lại, là bị lạnh nên tỉnh lại.
Cả căn phòng tối om om, chỉ có le lói ánh sáng ở trong góc.
Rất an tĩnh.
An tĩnh đến nỗi khiến người ta cảm thấy hoảng sợ.
Anh vẫn chưa về?
Cảnh Phạm cầm lấy điện thoại di động nhìn thời gian, đã hai giờ sáng rồi.
Mấy ngày nay, cho dù anh có trở về muộn thế nào đi nữa, anh cũng sẽ không về muộn đến giờ này.
Cảnh Phạm ôm chút hy vọng đi lên tầng. Cô vẫn làm giống như lần trước, tìm từng phòng một, tìm một vòng quanh căn nhà, nhưng không có ai.
Chút hy vọng trong lòng, dần chìm vào hư vô.
Cô ủ rũ cúi đầu trở về phòng, lấy điện thoại di động, gọi vào số điện thoại của anh.
Nhưng mà, chuông điện thoại vang lên một lúc lâu, cũng không có người nghe máy.
Anh đã ngủ chưa?
Cảnh Phạm sợ quấy rầy đến anh, cuối cùng, cô vẫn cúp điện thoại.
Cô co rúc ở trong bóng tối, giật mình nhìn màn hình điện thoại đang dần tối đi, đáy lòng cũng giống như ánh sáng đó vậy, dần chìm xuống chìm xuống.
Thời gian anh ra đi càng gần, anh càng không muốn gặp lại mình, không muốn ở cùng mình. Có phải là thật sự đích như anh nói hay không? Khoảng thời gian này, anh đang từ từ học cách quên?
Cảnh Phạm lặng lẽ ngồi một mình trên ghế sa lon cả đêm.
Ngày hôm sau, Cảnh Phạm không dám thờ ơ, sáng sớm đã đến khoa sản ở bệnh viện.
Một mình cô làm hết kiểm tra này đến kiểm tra khác, cực kỳ mệt mỏi.
Không cam lòng, cô lại gọi điện thoại cho anh lần nữa. Nhưng mà, không chỉ không ai nhận điện thoại, mà thậm chí điện thoại còn tắt máy.
Cảnh Phạm lại gọi cho Lục Kiến Minh.
“Trợ lý Lục.”
Giọng nói của cô… ảm đạm. Lục Kiến Minh nghe mà đau lòng.
“Sao vậy?”
“Hai ngày nay, anh có gặp Hoắc tổng không?”
“Ừ, tôi có gặp.”
“Vậy... anh ấy ngủ ở đâu?” Cảnh Phạm hỏi.
Bệnh viện.
Nằm ở trong bệnh viện.
Nhưng mà, sao Lục Kiến Minh có thể nói như vậy?
Cho dù Hoắc tổng đã rơi vào trạng thái hôn mê, không thể nào thở bình thường được, nhưng trước lúc đó anh vẫn nhớ dặn dò bọn họ không được nói với Cảnh Phạm.
Thâm tình như vậy, sao anh ta dám phụ lòng?
“Gần đây Hoắc tổng trở về nhà cũ. Vì để yên tĩnh, nên anh ấy cũng không bật điện thoại.”
“... Thì ra là như vậy.”
Vì vậy, vì để yên tĩnh, ngay cả điện thoại của cô anh cũng không muốn nhận?
Cảnh Phạm cảm thấy, mình đã bị bỏ rơi rồi.
Nhưng mà, không phải là cô vẫn luôn biết rõ cái kết quả này sao?
Từ lúc anh nói ba tháng ước hẹn, cô cũng biết, ba tháng sau, bọn họ sẽ phải chia lìa.
“Vậy, bây giờ anh ấy có khỏe không?” Cảnh Phạm lại hỏi.
Bây giờ, cô đã không gì khác để cầu.
Cô chỉ hy vọng, ở nơi mình không thấy được anh, anh sẽ khỏe mạnh, bình yên vô sự.
Lời nói của Lục Kiến Minh như nghẹn lại ở cổ họng.
Không tốt! Không tốt chút nào!
Gần như là anh ta muốn bật thốt lên những lời này. Nhưng mà, cuối cùng, anh ta sửa lại, chỉ nói: “Hoắc tổng rất tốt.”
“Vậy thì tốt.” Cô thoáng thở phào.
“Cảnh tiểu thư, bên này tôi bề bộn nhiều việc, nếu không có gì, tôi cúp điện thoại trước đây.” Lục Kiến Minh nói.
“Được. Cúp đi.” Cảnh Phạm cúp điện thoại.
Cô nâng tầm mắt lên, nhìn từng đôi tình nhân đi qua trước mặt, vành mắt lại đỏ ửng.
“Số 26, Cảnh Phàm Phàm.”
Cảnh Phạm không dám dùng tên mình, cô lặng lẽ dùng tên giả.
Lần nữa tiến vào phòng khám bệnh.
Bác sỹ đảo hết kết quả xét nghiệm này đến kết quả xét nghiệm khác, nhíu chặt mi tâm lại, lắc đầu liên tục.
Hô hấp của Cảnh Phạm dần ngưng lại, cô hơi bất an: “Bác sỹ, có phải đứa trẻ có vấn đề gì hay không?”
“Mấy chỉ số này đều không bình thường, mấy chỉ số từ đây chở xuống thì bình thường.” bác sỹ ngưng trọng nói: “Nếu cô muốn giữ đứa bé này, tôi khuyên cô nên nằm viện giữ thai.”
Cảnh Phạm làm xong thức ăn, chờ anh, nhưng mà, anh vẫn chưa trở về.
Cô dần cảm thấy buồn ngủ.
Cô dựa người vào trên ghế sa lon xem ti vi, buồn ngủ, ngáp, rồi trực tiếp ngủ.
Nửa đêm, cô tỉnh lại, là bị lạnh nên tỉnh lại.
Cả căn phòng tối om om, chỉ có le lói ánh sáng ở trong góc.
Rất an tĩnh.
An tĩnh đến nỗi khiến người ta cảm thấy hoảng sợ.
Anh vẫn chưa về?
Cảnh Phạm cầm lấy điện thoại di động nhìn thời gian, đã hai giờ sáng rồi.
Mấy ngày nay, cho dù anh có trở về muộn thế nào đi nữa, anh cũng sẽ không về muộn đến giờ này.
Cảnh Phạm ôm chút hy vọng đi lên tầng. Cô vẫn làm giống như lần trước, tìm từng phòng một, tìm một vòng quanh căn nhà, nhưng không có ai.
Chút hy vọng trong lòng, dần chìm vào hư vô.
Cô ủ rũ cúi đầu trở về phòng, lấy điện thoại di động, gọi vào số điện thoại của anh.
Nhưng mà, chuông điện thoại vang lên một lúc lâu, cũng không có người nghe máy.
Anh đã ngủ chưa?
Cảnh Phạm sợ quấy rầy đến anh, cuối cùng, cô vẫn cúp điện thoại.
Cô co rúc ở trong bóng tối, giật mình nhìn màn hình điện thoại đang dần tối đi, đáy lòng cũng giống như ánh sáng đó vậy, dần chìm xuống chìm xuống.
Thời gian anh ra đi càng gần, anh càng không muốn gặp lại mình, không muốn ở cùng mình. Có phải là thật sự đích như anh nói hay không? Khoảng thời gian này, anh đang từ từ học cách quên?
Cảnh Phạm lặng lẽ ngồi một mình trên ghế sa lon cả đêm.
Ngày hôm sau, Cảnh Phạm không dám thờ ơ, sáng sớm đã đến khoa sản ở bệnh viện.
Một mình cô làm hết kiểm tra này đến kiểm tra khác, cực kỳ mệt mỏi.
Không cam lòng, cô lại gọi điện thoại cho anh lần nữa. Nhưng mà, không chỉ không ai nhận điện thoại, mà thậm chí điện thoại còn tắt máy.
Cảnh Phạm lại gọi cho Lục Kiến Minh.
“Trợ lý Lục.”
Giọng nói của cô… ảm đạm. Lục Kiến Minh nghe mà đau lòng.
“Sao vậy?”
“Hai ngày nay, anh có gặp Hoắc tổng không?”
“Ừ, tôi có gặp.”
“Vậy... anh ấy ngủ ở đâu?” Cảnh Phạm hỏi.
Bệnh viện.
Nằm ở trong bệnh viện.
Nhưng mà, sao Lục Kiến Minh có thể nói như vậy?
Cho dù Hoắc tổng đã rơi vào trạng thái hôn mê, không thể nào thở bình thường được, nhưng trước lúc đó anh vẫn nhớ dặn dò bọn họ không được nói với Cảnh Phạm.
Thâm tình như vậy, sao anh ta dám phụ lòng?
“Gần đây Hoắc tổng trở về nhà cũ. Vì để yên tĩnh, nên anh ấy cũng không bật điện thoại.”
“... Thì ra là như vậy.”
Vì vậy, vì để yên tĩnh, ngay cả điện thoại của cô anh cũng không muốn nhận?
Cảnh Phạm cảm thấy, mình đã bị bỏ rơi rồi.
Nhưng mà, không phải là cô vẫn luôn biết rõ cái kết quả này sao?
Từ lúc anh nói ba tháng ước hẹn, cô cũng biết, ba tháng sau, bọn họ sẽ phải chia lìa.
“Vậy, bây giờ anh ấy có khỏe không?” Cảnh Phạm lại hỏi.
Bây giờ, cô đã không gì khác để cầu.
Cô chỉ hy vọng, ở nơi mình không thấy được anh, anh sẽ khỏe mạnh, bình yên vô sự.
Lời nói của Lục Kiến Minh như nghẹn lại ở cổ họng.
Không tốt! Không tốt chút nào!
Gần như là anh ta muốn bật thốt lên những lời này. Nhưng mà, cuối cùng, anh ta sửa lại, chỉ nói: “Hoắc tổng rất tốt.”
“Vậy thì tốt.” Cô thoáng thở phào.
“Cảnh tiểu thư, bên này tôi bề bộn nhiều việc, nếu không có gì, tôi cúp điện thoại trước đây.” Lục Kiến Minh nói.
“Được. Cúp đi.” Cảnh Phạm cúp điện thoại.
Cô nâng tầm mắt lên, nhìn từng đôi tình nhân đi qua trước mặt, vành mắt lại đỏ ửng.
“Số 26, Cảnh Phàm Phàm.”
Cảnh Phạm không dám dùng tên mình, cô lặng lẽ dùng tên giả.
Lần nữa tiến vào phòng khám bệnh.
Bác sỹ đảo hết kết quả xét nghiệm này đến kết quả xét nghiệm khác, nhíu chặt mi tâm lại, lắc đầu liên tục.
Hô hấp của Cảnh Phạm dần ngưng lại, cô hơi bất an: “Bác sỹ, có phải đứa trẻ có vấn đề gì hay không?”
“Mấy chỉ số này đều không bình thường, mấy chỉ số từ đây chở xuống thì bình thường.” bác sỹ ngưng trọng nói: “Nếu cô muốn giữ đứa bé này, tôi khuyên cô nên nằm viện giữ thai.”
/417
|