Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Văn Bái xanh mặt.
Nhưng cô càng cười vui vẻ, cười ra nước mắt: “Đứa nhỏ này đã chết...Nó không muốn ra ngoài gặp mặt mấy người độc ác các người, cho nên nó đã sớm chết rồi...”
Tay Văn Bái vịn vào ghế sa lon. Toàn thân run dữ dội.
Bà chỉ Cảnh Phạm, nhưng lời nói thì nói với người giúp việc: “Đuổi người đàn bà điên này ra ngoài cho tôi! Lập tức!”
Người giúp việc nhìn đáng vẻ điên cuồng của Cảnh Phạm, chỉ cảm thấy kinh hãi. Không dám thờ ơ, mấy người đẩy cô ra ngoài cửa lớn.
Người đàn bà này, sợ đã điên rồi!
- --------
Bên kia.
Trên đường.
Cảnh Uyên bấm một dãy số, tay run rẩy.
Chờ đến bên kia có người nghe, giống như là sợ mình hối hận, một câu hỏi thăm cũng không hỏi, chỉ đi thẳng vào vấn đề: “Quán rượu Thuyền bườm, 2501, tôi báo cho cô chuẩn bị.”
Vân Mẫn Mẫn run sợ chớp mắt, ngồi trước quán rượu Thuyền bườm thật lâu.
Anh nhìn bảo vệ dừng xe lại, nhìn thân lén lút đi vào quán rượu.
Anh vô lực dựa vào trong xe.
Trong xe rất tối.
Nhắm mắt, xuất hiện trước mắt lại là hình bóng của một người khác.
Khi còn bé, cô sợ tối, mỗi lần cúp điện là chạy đến phòng anh!
Lớn hơn chút nữa, cô sẽ ôm quyển bài tập buộc anh phải giảng bài cho cô.
Về sau nữa, anh nhận được thư tình, cũng sẽ bị cô đóng kín cửa ngăn cản anh bên ngoài. Cô nói, anh chỉ là của một mình cô.
Càng về sau nữa, cô sẽ lặng lẽ nói với anh những tâm sự của con gái, phiền não của con gái.
Nhưng cô không biết, khi đó, loại phiền não của con gái đã đi vào lòng người thiếu niên ấy.
Cảnh Uyên suy nghĩ một chút rồi hốc mắt mù quáng.
Dùng sức thoát khỏi hồi ức, trong ngực sương mù tích tụ càng nhiều.
Cuối cùng.
Anh đứng dậy, chìm bước, đi vào trong tiệm thuốc.
Anh cầm ra một hộp bao sao su, một hộp Viagra.
Nhân viên trẻ tuổi trong tiệm, mặt đầy tiếc nuối nhìn anh. Dáng dấp đẹp trai nhưng lại là "bé trai" nha, cuối cùng không nhìn nữa.
Cảnh Uyên lấy nước, uống thuốc vào.
Như vậy sẽ không có vạn nhất.
Anh vừa quyết định bán thân, phải tự giác bán thân.
Lỡ đâu khi đối mặt với kim chủ, nếu không "cứng rắn" sẽ rất xấu hổ?
Từng bước từng bước anh đi đến phòng 2501, từng bước từng bước đưa mình đến đoạn đầu đài?
Từng bước từng bước, sẽ anh sẽ cùng cô gái ấy, ngày càng cách xa...
- -------------
Vân Mẫn Mẫn cho là mình có thể bình tĩnh tiếp nhận mọi thứ.
Đã có kinh nghiệm cùng đàn ông lên giường, cô cũng không ít.
Nhưng nói đi nói lại cô vẫn rất khẩn trương.
Người đàn ông kia, là người cho con tim cô một ánh trăng sáng. Chưa bao giờ cô nghĩ sẽ có được, nhưng bây giờ lại có được.
Anh quá sạch sẽ, cho nên cô càng thấy mình bẩn thỉu.
Trong phòng tắm, tắm đến lần thứ năm, da muốn tróc ra cô mới ra ngoài.
Quần áo cởi ra rồi lại mặc vào, mặc vào rồi lại cởi ra.
Rõ ràng là gọi anh đến phục vụ mình, nhưng tâm tình bây giờ, ngược lại giống như cô đang chờ người đàn ông kia đến "lâm hạnh".
Tiếng chuông cửa cuối cùng cũng vang lên.
Nhịp tim cô đập mạnh như muốn chết.
Trùm áo choàng tắm, chạy đi mở cửa.
Người đàn ông cô yêu, giờ phút này đang đứng ngoài cửa.
Nhưng mà, thần sắc nặng như chì. Tựa như trước mắt anh không phải là một cô gái ôn nhu, mà là một đoạn đầu đài.
Thật châm chọc.
Có phải là, chỉ có Cảnh Phạm, anh mới muốn. Anh mới muốn!
“Muốn làm đàn ông của Vân Mẫn Mẫn tôi, muốn bao nhiêu cũng có. Bây giờ tôi muốn anh, trả anh tiền, anh phải cảm thấy cực kỳ vinh dự.”
Văn Bái xanh mặt.
Nhưng cô càng cười vui vẻ, cười ra nước mắt: “Đứa nhỏ này đã chết...Nó không muốn ra ngoài gặp mặt mấy người độc ác các người, cho nên nó đã sớm chết rồi...”
Tay Văn Bái vịn vào ghế sa lon. Toàn thân run dữ dội.
Bà chỉ Cảnh Phạm, nhưng lời nói thì nói với người giúp việc: “Đuổi người đàn bà điên này ra ngoài cho tôi! Lập tức!”
Người giúp việc nhìn đáng vẻ điên cuồng của Cảnh Phạm, chỉ cảm thấy kinh hãi. Không dám thờ ơ, mấy người đẩy cô ra ngoài cửa lớn.
Người đàn bà này, sợ đã điên rồi!
- --------
Bên kia.
Trên đường.
Cảnh Uyên bấm một dãy số, tay run rẩy.
Chờ đến bên kia có người nghe, giống như là sợ mình hối hận, một câu hỏi thăm cũng không hỏi, chỉ đi thẳng vào vấn đề: “Quán rượu Thuyền bườm, 2501, tôi báo cho cô chuẩn bị.”
Vân Mẫn Mẫn run sợ chớp mắt, ngồi trước quán rượu Thuyền bườm thật lâu.
Anh nhìn bảo vệ dừng xe lại, nhìn thân lén lút đi vào quán rượu.
Anh vô lực dựa vào trong xe.
Trong xe rất tối.
Nhắm mắt, xuất hiện trước mắt lại là hình bóng của một người khác.
Khi còn bé, cô sợ tối, mỗi lần cúp điện là chạy đến phòng anh!
Lớn hơn chút nữa, cô sẽ ôm quyển bài tập buộc anh phải giảng bài cho cô.
Về sau nữa, anh nhận được thư tình, cũng sẽ bị cô đóng kín cửa ngăn cản anh bên ngoài. Cô nói, anh chỉ là của một mình cô.
Càng về sau nữa, cô sẽ lặng lẽ nói với anh những tâm sự của con gái, phiền não của con gái.
Nhưng cô không biết, khi đó, loại phiền não của con gái đã đi vào lòng người thiếu niên ấy.
Cảnh Uyên suy nghĩ một chút rồi hốc mắt mù quáng.
Dùng sức thoát khỏi hồi ức, trong ngực sương mù tích tụ càng nhiều.
Cuối cùng.
Anh đứng dậy, chìm bước, đi vào trong tiệm thuốc.
Anh cầm ra một hộp bao sao su, một hộp Viagra.
Nhân viên trẻ tuổi trong tiệm, mặt đầy tiếc nuối nhìn anh. Dáng dấp đẹp trai nhưng lại là "bé trai" nha, cuối cùng không nhìn nữa.
Cảnh Uyên lấy nước, uống thuốc vào.
Như vậy sẽ không có vạn nhất.
Anh vừa quyết định bán thân, phải tự giác bán thân.
Lỡ đâu khi đối mặt với kim chủ, nếu không "cứng rắn" sẽ rất xấu hổ?
Từng bước từng bước anh đi đến phòng 2501, từng bước từng bước đưa mình đến đoạn đầu đài?
Từng bước từng bước, sẽ anh sẽ cùng cô gái ấy, ngày càng cách xa...
- -------------
Vân Mẫn Mẫn cho là mình có thể bình tĩnh tiếp nhận mọi thứ.
Đã có kinh nghiệm cùng đàn ông lên giường, cô cũng không ít.
Nhưng nói đi nói lại cô vẫn rất khẩn trương.
Người đàn ông kia, là người cho con tim cô một ánh trăng sáng. Chưa bao giờ cô nghĩ sẽ có được, nhưng bây giờ lại có được.
Anh quá sạch sẽ, cho nên cô càng thấy mình bẩn thỉu.
Trong phòng tắm, tắm đến lần thứ năm, da muốn tróc ra cô mới ra ngoài.
Quần áo cởi ra rồi lại mặc vào, mặc vào rồi lại cởi ra.
Rõ ràng là gọi anh đến phục vụ mình, nhưng tâm tình bây giờ, ngược lại giống như cô đang chờ người đàn ông kia đến "lâm hạnh".
Tiếng chuông cửa cuối cùng cũng vang lên.
Nhịp tim cô đập mạnh như muốn chết.
Trùm áo choàng tắm, chạy đi mở cửa.
Người đàn ông cô yêu, giờ phút này đang đứng ngoài cửa.
Nhưng mà, thần sắc nặng như chì. Tựa như trước mắt anh không phải là một cô gái ôn nhu, mà là một đoạn đầu đài.
Thật châm chọc.
Có phải là, chỉ có Cảnh Phạm, anh mới muốn. Anh mới muốn!
“Muốn làm đàn ông của Vân Mẫn Mẫn tôi, muốn bao nhiêu cũng có. Bây giờ tôi muốn anh, trả anh tiền, anh phải cảm thấy cực kỳ vinh dự.”
/417
|