Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Bà sợ con trai bà không chịu nổi đả kích, lao ra nói: “Con trai, con đừng nghe nó nói loạn, nó đang nói bậy!”
Bà cố hết sức lôi Hoắc Cảnh Thành vào trong. Những chuyện này, cho dù là sự thật đi chăng nữa, bà cũng không muốn con trai bà nghe!
Đây đối với anh mà nói là một đả kích lớn! Đang lúc như thế này làm sao anh chịu được?
Hoắc Cảnh Thành gạt cánh tay bà xuống, như đang bị một trận đả kích khổng lồ, toàn thân cực kỳ run rẩy, dùng sức nhìn chằm chằm Cảnh Uyên: “...anh nói gì?”
“Tôi nói gì?” Đáy mắt Cảnh Uyên là nỗi đau rất lớn: “Nếu như không phải anh phá hoại Cảnh gia, không phải các người đưa Tiểu Chanh Tử ra ánh sáng, thì chủ nợ cũng sẽ không tìm đến Tiểu Chanh Tử mà ra tay! Hoắc Cảnh Thành, con gái anh là cháu tôi, bây giờ đang bị bắt cóc, không biết sống chết... Con bé cũng bị bệnh tim giống anh, lúc nào cũng có thể phát tác!”
Dường như Cảnh Uyên sợ anh nghe không hiểu, cho nên từng câu từng chữ anh cắn răng nói ra vừa ác độc vừa nặng nề.
Anh ta tiếp tục nói: “Còn có...anh sát hại, không chỉ là anh của anh, ba anh, con gái anh, còn có đứa con mà anh nghi ngờ đang trong bụng Cảnh Phạm!”
Tiểu Chanh Tử...là con gái nha? Bây giờ sống chết không biết?
Năm năm trước, hại chết anh cả, không ai khác chính là mình?
Trong bụng Cảnh Phạm lúc này, còn có một đứa trẻ khác?
Cảnh Uyên hết sức tố cáo anh: “Cô ấy yêu anh, từ đầu đến cuối, chỉ thích qua một mình anh, hơn nữa đã yêu anh nhiều năm như vậy... Biết cô ấy đặt tên Tiểu Chanh Tử là gì không? Niệm Chanh - "Tư Niệm Cảnh Thành"! Nhưng anh cho cô ấy cái gì? Tất cả chỉ là tổn thương!”
Niệm Tranh...
Đọc thành... (Nhớ thương Cảnh Thành)
Cả người anh phát run, hai mắt đỏ thẫm....
Dần dần, trước mắt anh chỉ còn lại một mảng hư vô trắng toát.
Trong thoáng chốc, dường như anh thấy Cảnh Phạm đứng trước mặt mình.
- ---Tại sao vì loại người này mà phản bội anh tôi chứ? Bởi vì...tôi yêu anh ấy...
- ---Cho dù trên người anh ấy toàn khuyết điểm, cho dù anh ấy ghét tôi, cho dù đến bây giờ không có cách nào lọt vào mắt anh, tôi vẫn yêu anh ấy, hơn nữa đã yêu rất nhiều năm...
- ---Trong lòng tôi đã có một người mà tôi rất thích...
Có phải là người đàn ông năm năm trước?
Đúng!
Giọng nói cô, vọng từ nói vực sâu phảng phất bên tai anh!
Vẻ mặt cô, vẫn bi thương như vậy!
Thì ra là như vậy.
Hóa ra là vậy...
Một giọt nước từ trong khóe mắt anh chảy xuống, chảy vào khóe môi, vào miệng đầy khổ sở. “Bịch...” Một tiếng nặng nề vang lên, thân thể cao lớn của anh, nằm trong tuyết trắng.
“Cảnh Thành!”
Tiếng Văn Bái kêu khóc vang lên trong tuyết, bi thương...
“Gọi bác sĩ! Vú La, gọi bác sĩ đến!”
Tình cảnh hỗn loạn.
Bác sĩ vội vàng chạy đến, đưa anh lên xe cấp cứu.
Cảnh Uyên ôm Cảnh Phạm đi, để lại trên tuyết là một vũng máu đỏ thẫm.
Cho dù vết máu kia rất nhanh thôi sẽ bị tuyết bao phủ, nhưng dấu vết kia vĩnh viễn sẽ ở đây...
Ngấm vào trong máu, hòa vào trong lòng đất...
Giống như con tim bị thương của cô.
Bất luận trải qua bao lâu, vĩnh viễn... vĩnh viễn sẽ vẫn ở đây...
Không vạch trần, tựa như đã mất đi.
Nhưng chỉ cần vạch trần, dưới vết sẹo ấy là vết máu loang lỗ.
- --------------
Thời gian, vội vã trôi qua.
Cảnh Phạm lái xe đến đoàn làm phim.
Xa xa thấy một thân ảnh đang nghiêm túc quay phim.
Cô rất nghiêm túc.
Trong một năm này, Cảnh Uyên cũng rất lo lắng.
Anh từng sợ cô sẽ xảy ra chuyện, cho nên mỗi ngày đều để ý đến cô, thậm chí mỗi thời khác đều quan tâm đến cô.
Nhưng cô lại bình tĩnh khác xa với tưởng tượng. Bình tĩnh hơn rất nhiều.
Có lẽ, đối với một người một khi đã buông xuống tất cả, trái tim kia sẽ trở nên mãnh mẽ hơn bao giờ hết.
Bà sợ con trai bà không chịu nổi đả kích, lao ra nói: “Con trai, con đừng nghe nó nói loạn, nó đang nói bậy!”
Bà cố hết sức lôi Hoắc Cảnh Thành vào trong. Những chuyện này, cho dù là sự thật đi chăng nữa, bà cũng không muốn con trai bà nghe!
Đây đối với anh mà nói là một đả kích lớn! Đang lúc như thế này làm sao anh chịu được?
Hoắc Cảnh Thành gạt cánh tay bà xuống, như đang bị một trận đả kích khổng lồ, toàn thân cực kỳ run rẩy, dùng sức nhìn chằm chằm Cảnh Uyên: “...anh nói gì?”
“Tôi nói gì?” Đáy mắt Cảnh Uyên là nỗi đau rất lớn: “Nếu như không phải anh phá hoại Cảnh gia, không phải các người đưa Tiểu Chanh Tử ra ánh sáng, thì chủ nợ cũng sẽ không tìm đến Tiểu Chanh Tử mà ra tay! Hoắc Cảnh Thành, con gái anh là cháu tôi, bây giờ đang bị bắt cóc, không biết sống chết... Con bé cũng bị bệnh tim giống anh, lúc nào cũng có thể phát tác!”
Dường như Cảnh Uyên sợ anh nghe không hiểu, cho nên từng câu từng chữ anh cắn răng nói ra vừa ác độc vừa nặng nề.
Anh ta tiếp tục nói: “Còn có...anh sát hại, không chỉ là anh của anh, ba anh, con gái anh, còn có đứa con mà anh nghi ngờ đang trong bụng Cảnh Phạm!”
Tiểu Chanh Tử...là con gái nha? Bây giờ sống chết không biết?
Năm năm trước, hại chết anh cả, không ai khác chính là mình?
Trong bụng Cảnh Phạm lúc này, còn có một đứa trẻ khác?
Cảnh Uyên hết sức tố cáo anh: “Cô ấy yêu anh, từ đầu đến cuối, chỉ thích qua một mình anh, hơn nữa đã yêu anh nhiều năm như vậy... Biết cô ấy đặt tên Tiểu Chanh Tử là gì không? Niệm Chanh - "Tư Niệm Cảnh Thành"! Nhưng anh cho cô ấy cái gì? Tất cả chỉ là tổn thương!”
Niệm Tranh...
Đọc thành... (Nhớ thương Cảnh Thành)
Cả người anh phát run, hai mắt đỏ thẫm....
Dần dần, trước mắt anh chỉ còn lại một mảng hư vô trắng toát.
Trong thoáng chốc, dường như anh thấy Cảnh Phạm đứng trước mặt mình.
- ---Tại sao vì loại người này mà phản bội anh tôi chứ? Bởi vì...tôi yêu anh ấy...
- ---Cho dù trên người anh ấy toàn khuyết điểm, cho dù anh ấy ghét tôi, cho dù đến bây giờ không có cách nào lọt vào mắt anh, tôi vẫn yêu anh ấy, hơn nữa đã yêu rất nhiều năm...
- ---Trong lòng tôi đã có một người mà tôi rất thích...
Có phải là người đàn ông năm năm trước?
Đúng!
Giọng nói cô, vọng từ nói vực sâu phảng phất bên tai anh!
Vẻ mặt cô, vẫn bi thương như vậy!
Thì ra là như vậy.
Hóa ra là vậy...
Một giọt nước từ trong khóe mắt anh chảy xuống, chảy vào khóe môi, vào miệng đầy khổ sở. “Bịch...” Một tiếng nặng nề vang lên, thân thể cao lớn của anh, nằm trong tuyết trắng.
“Cảnh Thành!”
Tiếng Văn Bái kêu khóc vang lên trong tuyết, bi thương...
“Gọi bác sĩ! Vú La, gọi bác sĩ đến!”
Tình cảnh hỗn loạn.
Bác sĩ vội vàng chạy đến, đưa anh lên xe cấp cứu.
Cảnh Uyên ôm Cảnh Phạm đi, để lại trên tuyết là một vũng máu đỏ thẫm.
Cho dù vết máu kia rất nhanh thôi sẽ bị tuyết bao phủ, nhưng dấu vết kia vĩnh viễn sẽ ở đây...
Ngấm vào trong máu, hòa vào trong lòng đất...
Giống như con tim bị thương của cô.
Bất luận trải qua bao lâu, vĩnh viễn... vĩnh viễn sẽ vẫn ở đây...
Không vạch trần, tựa như đã mất đi.
Nhưng chỉ cần vạch trần, dưới vết sẹo ấy là vết máu loang lỗ.
- --------------
Thời gian, vội vã trôi qua.
Cảnh Phạm lái xe đến đoàn làm phim.
Xa xa thấy một thân ảnh đang nghiêm túc quay phim.
Cô rất nghiêm túc.
Trong một năm này, Cảnh Uyên cũng rất lo lắng.
Anh từng sợ cô sẽ xảy ra chuyện, cho nên mỗi ngày đều để ý đến cô, thậm chí mỗi thời khác đều quan tâm đến cô.
Nhưng cô lại bình tĩnh khác xa với tưởng tượng. Bình tĩnh hơn rất nhiều.
Có lẽ, đối với một người một khi đã buông xuống tất cả, trái tim kia sẽ trở nên mãnh mẽ hơn bao giờ hết.
/417
|