Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Được rồi, ước xong rồi!” Nhóc con kia mở mắt ra.
Cảnh Phạm lấy từng ngọn nến sinh nhật ra, lại đưa dao cắt bánh cho bé: “Này. Con cắt đi.”
Tiểu Chanh Tử đứng lên, cầm dao cắt bánh ngọt.
Động tác của bé có chút vụng về, Cảnh Uyên liền cầm tay bé, cuối cùng cũng cắt xong bánh.
Ba người, mỗi người một miếng.
Cảnh Phạm và Cảnh Uyên còn chưa ăn, Tiểu Chanh Tử đã ăn nhiệt tình.
Cảnh Phạm lấy khăn tay lau mặt cho bé: “Ăn thành mèo hoa nhỏ rồi.”
Nhưng chỉ lấy khăn tay lau cũng vô dụng. Trên mặt vẫn dính dính.
Chờ bé ăn xong một miếng, còn muốn ăn nữa, Cảnh Phạm đã lấy lại bánh ngọt: “Tối nay lại ăn tiếp, lát nữa còn có đồ ăn mang lên.”
“Vậy được rồi.” Tiểu Chanh Tử rất nghe lời. Hai bàn tay trắng nõn xoa xoa lau khuôn mặt dính dính: “Mẹ, bẩn bẩn.”
Cảnh Phạm chỉ cảm thấy bé vô cùng đáng yêu, ôm bé từ sô pha dậy: “Rửa mặt đi.”
Cảnh Uyên hỏi: “Cần giúp không?”
“Không cần. Một mình em là được rồi.”
Cảnh Phạm ôm Tiểu Chanh Tử đến phòng rửa mặt trong nhà hàng.
Tiểu Chanh Tử muốn đùa giỡn cô, muốn đem khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn bẩn dán lên mặt cô, cô cười né tránh, nhưng vẫn bị Tiểu Chanh Tử hôn một cái.
Bỗng nhiên, một thân chiếu vào mắt cô.
Bóng dáng đó rất xa, khiến cô có chút hoảng hốt.
Thoạt nhìn, thật sự rất giống người kia…
Nhưng dường như gầy hơn người kia một ít.
“Mẹ, mẹ đang nhìn gì vậy?” Tiểu Chanh Tử hỏi.
Cảnh Phạm lấy lại tinh thần, miễn cưỡng cười: “Không có gì. Chúng ta mau đi thôi, đồ ăn mang lên rồi.”
Cô liếc cũng không liếc một cái về hướng kia nữa, ôm Tiểu Chanh Tử vào phòng rửa mặt.
Có người, cô vốn tưởng mình đã sớm quên.
Đúng, thật sự đã quên.
Cô đã rất lâu rồi không nghĩ đến anh, không nằm mơ thấy anh. Quên mới tốt!
Cảnh Phạm lắc đầu, đem tâm tư hỗn loạn vứt ra khỏi đầu. Sau đó, tâm như chỉ thủy rửa mặt cho nhóc con kia.
Chỉ một lát, một lần nữa trở về bàn cơm.
Đồ ăn đã được mang lên.
Đây là nhà hàng nhi đồng thú vị Cảnh Uyên cố ý chọn, mỗi món đều làm vô cùng tinh xảo, bày trí thành dáng vẻ bọn nhỏ thích.
Trên đường, ăn đến một nửa, có phục vụ đưa một món đồ ăn tới.
“Bạn nhỏ, sinh nhật vui vẻ!” Phục vụ sinh chúc Tiểu Chanh Tử.
Tiểu Chanh Tử lập tức thanh thúy trả lời: “Cảm ơn.”
Cảnh Phạm cũng mỉm cười gật đầu với phục vụ, tỏ vẻ lòng biết ơn.
“Đây là quà sinh nhật nhà hàng chúng tôi gửi đến bạn nhỏ này.” Phục vụ đưa một cái hòm to giao cho Tiểu Chanh Tử.
“Cảm ơn.” Cảnh Phạm không nghĩ nhiều, nghĩ đây là nhà hàng chuẩn bị kinh hỉ cho sinh nhật đứa nhỏ.
Hai bạn nhỏ cách vách nhìn qua xem, hỏi người bên cạnh: “Mẹ, vì sao chỉ bạn ấy có quà sinh nhật, con lại không có?”
“Mẹ, con cũng muốn có quà!”
“Thật có lỗi, đây là nhà hàng chúng tôi cố ý chuẩn bị cho bạn nhỏ thứ 100 bước vào nhà hàng.” Phục vụ lập tức giải thích.
Cảnh Uyên nói: “Có tâm.”
Nhìn thấy hộp quà màu lam xinh đẹp, Tiểu Chanh Tử rất thích, quay đầu hỏi Cảnh Phạm: “Mẹ, con có thể mở ra không?”
“Đương nhiên có thể.”
Tiểu Chanh Tử tràn ngập chờ mong mở hộp ra, như mở chiếc hộp Pandora, kinh hỉ không thôi. Đôi mắt sáng long lanh nhau: “Mẹ, thật nhiều thật nhiều quà nha!”
“Được rồi, ước xong rồi!” Nhóc con kia mở mắt ra.
Cảnh Phạm lấy từng ngọn nến sinh nhật ra, lại đưa dao cắt bánh cho bé: “Này. Con cắt đi.”
Tiểu Chanh Tử đứng lên, cầm dao cắt bánh ngọt.
Động tác của bé có chút vụng về, Cảnh Uyên liền cầm tay bé, cuối cùng cũng cắt xong bánh.
Ba người, mỗi người một miếng.
Cảnh Phạm và Cảnh Uyên còn chưa ăn, Tiểu Chanh Tử đã ăn nhiệt tình.
Cảnh Phạm lấy khăn tay lau mặt cho bé: “Ăn thành mèo hoa nhỏ rồi.”
Nhưng chỉ lấy khăn tay lau cũng vô dụng. Trên mặt vẫn dính dính.
Chờ bé ăn xong một miếng, còn muốn ăn nữa, Cảnh Phạm đã lấy lại bánh ngọt: “Tối nay lại ăn tiếp, lát nữa còn có đồ ăn mang lên.”
“Vậy được rồi.” Tiểu Chanh Tử rất nghe lời. Hai bàn tay trắng nõn xoa xoa lau khuôn mặt dính dính: “Mẹ, bẩn bẩn.”
Cảnh Phạm chỉ cảm thấy bé vô cùng đáng yêu, ôm bé từ sô pha dậy: “Rửa mặt đi.”
Cảnh Uyên hỏi: “Cần giúp không?”
“Không cần. Một mình em là được rồi.”
Cảnh Phạm ôm Tiểu Chanh Tử đến phòng rửa mặt trong nhà hàng.
Tiểu Chanh Tử muốn đùa giỡn cô, muốn đem khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn bẩn dán lên mặt cô, cô cười né tránh, nhưng vẫn bị Tiểu Chanh Tử hôn một cái.
Bỗng nhiên, một thân chiếu vào mắt cô.
Bóng dáng đó rất xa, khiến cô có chút hoảng hốt.
Thoạt nhìn, thật sự rất giống người kia…
Nhưng dường như gầy hơn người kia một ít.
“Mẹ, mẹ đang nhìn gì vậy?” Tiểu Chanh Tử hỏi.
Cảnh Phạm lấy lại tinh thần, miễn cưỡng cười: “Không có gì. Chúng ta mau đi thôi, đồ ăn mang lên rồi.”
Cô liếc cũng không liếc một cái về hướng kia nữa, ôm Tiểu Chanh Tử vào phòng rửa mặt.
Có người, cô vốn tưởng mình đã sớm quên.
Đúng, thật sự đã quên.
Cô đã rất lâu rồi không nghĩ đến anh, không nằm mơ thấy anh. Quên mới tốt!
Cảnh Phạm lắc đầu, đem tâm tư hỗn loạn vứt ra khỏi đầu. Sau đó, tâm như chỉ thủy rửa mặt cho nhóc con kia.
Chỉ một lát, một lần nữa trở về bàn cơm.
Đồ ăn đã được mang lên.
Đây là nhà hàng nhi đồng thú vị Cảnh Uyên cố ý chọn, mỗi món đều làm vô cùng tinh xảo, bày trí thành dáng vẻ bọn nhỏ thích.
Trên đường, ăn đến một nửa, có phục vụ đưa một món đồ ăn tới.
“Bạn nhỏ, sinh nhật vui vẻ!” Phục vụ sinh chúc Tiểu Chanh Tử.
Tiểu Chanh Tử lập tức thanh thúy trả lời: “Cảm ơn.”
Cảnh Phạm cũng mỉm cười gật đầu với phục vụ, tỏ vẻ lòng biết ơn.
“Đây là quà sinh nhật nhà hàng chúng tôi gửi đến bạn nhỏ này.” Phục vụ đưa một cái hòm to giao cho Tiểu Chanh Tử.
“Cảm ơn.” Cảnh Phạm không nghĩ nhiều, nghĩ đây là nhà hàng chuẩn bị kinh hỉ cho sinh nhật đứa nhỏ.
Hai bạn nhỏ cách vách nhìn qua xem, hỏi người bên cạnh: “Mẹ, vì sao chỉ bạn ấy có quà sinh nhật, con lại không có?”
“Mẹ, con cũng muốn có quà!”
“Thật có lỗi, đây là nhà hàng chúng tôi cố ý chuẩn bị cho bạn nhỏ thứ 100 bước vào nhà hàng.” Phục vụ lập tức giải thích.
Cảnh Uyên nói: “Có tâm.”
Nhìn thấy hộp quà màu lam xinh đẹp, Tiểu Chanh Tử rất thích, quay đầu hỏi Cảnh Phạm: “Mẹ, con có thể mở ra không?”
“Đương nhiên có thể.”
Tiểu Chanh Tử tràn ngập chờ mong mở hộp ra, như mở chiếc hộp Pandora, kinh hỉ không thôi. Đôi mắt sáng long lanh nhau: “Mẹ, thật nhiều thật nhiều quà nha!”
/417
|