Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Mẹ đã cự tuyệt chú ấy rồi. “ Cảnh Phạm thản nhiên nói.
Tiểu Chanh tử làm ra vẻ như rất thất vọng, bé “À” một tiếng kéo dài.
Cảnh Phạm nắn nắn khuôn mặt nhỏ của bé: “Bây giờ con mới có bao nhiêu tuổi, sao đã nghĩ muốn gả mẹ ra ngoài rồi, chẳng lẽ con cảm thấy mẹ phiền?”
Tiểu Chanh mở hai mắt thật to, nhìn cô: “Con chỉ không muốn nhìn thấy mẹ khổ cực như vậy.”
Cảnh Phạm cảm thấy vừa ấm áp lại vừa ngọt ngào ở trong lòng.
Nhưng mà, khổ sở, lại không biết nhô ra từ cái góc nào.
Cô hôn lên mi tâm của con: “Mẹ không khổ cực.”
“Mẹ đáp ứng cơn, một ngày nào đó, nếu mẹ gặp được người thích hợp, mẹ sẽ không cự tuyệt người đó. Sẽ thử ở cùng với người đó, được không?”
Bé gật đầu: “Vậy cũng được “
Cảnh Phạm nghĩ, có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, mình sẽ thật sự kết hôn.
Cô không có yêu cầu gì nhiều với đối phương, chỉ cần đối phương là một người thực tế, có thể khiến cô cảm thấy an tâm.
Chỉ như vậy là được.
Nhưng người kia, vĩnh viễn không thể nào là Cảnh Uyên.
Cô đã thiếu Cảnh Uyên quá nhiều. Nếu như không có một trái tim hoàn chỉnh, thì ngay cả chút hy vọng cô cũng sẽ không cho anh.
Nhưng dường như Cảnh Uyên cũng không còn nghĩ đến chuyện này nữa. Ít nhất, trong một năm qua, anh chưa bao giờ đề cập tới chuyện này.
Dường như anh cũng đang dần dần học được cách buông bỏ.
Cảnh Phạm cảm thấy rất yên tâm về điều này.
- ------------------------------------
Đêm hôm đó.
Cảnh Phạm nằm mộng.
Trong mộng, cô gặp lại một cái bóng lưng. Cái bóng lưng đó cực kỳ quen thuộc.
Nhưng mà, cũng chỉ có một bóng lưng mà thôi.
Cảnh Phạm giật mình tỉnh lại từ trong mộng. Cô nhìn trần nhà, hồi tưởng lại giấc mộng mong manh đó, dần cảm thấy trong lòng trống rỗng.
Không tính là khó chịu, nhiều lắm chỉ là không thoải mái mà thôi.
Từ lúc đó đến giờ, cô đã rất ít khi cảm thấy khó chịu.
“Mẹ.” bé đang ngủ, khẽ nói mơ.
Cảnh Phạm dịu dàng vuốt lại mái tóc rối bời cho bé, hôn lên mi mắt của bé: “Con ngủ thêm đi, mẹ đi làm bữa sáng.”
“Vâng” bé gật đầu nhỏ rồi tiếp tục ngủ.
Cảnh Phạm rón rén đứng dậy, đi vào phòng bếp làm bữa sáng cho con.
Lúc này, cảm giác không thoải mái do bị giấc mộng kia khuấy lên vừa nãy, đã tiêu tan hết.
Có tiểu Chanh tử, cuộc sống của cô đã cực kỳ phong phú mà càng thêm thỏa mãn rồi.
Chẳng qua là, thỉnh thoảng khi màn đêm buông xuống, cô lại cảm thấy nơi nào đó trong trái tim mình thiếu mất một góc, hơi vắng vẻ. Thế nhưng cũng đã không còn quan trọng nữa.
Không đau, thì không sao.
Cảnh Phạm đưa con tới trường học thì nhận được điện thoại của Thịnh Gia Ngôn.
“Phạm Phạm, cậu tới công ty đi.”
“Bây giờ sao?”
“Ừ.”
Trên thực tế, sau sự kiện một năm trước, tất cả mọi người đều cho rằng cô sẽ thanh lý hợp đồng với Hoàn Vũ. Nhưng mà, cô không làm vậy.
Cô làm như chưa từng phát sinh chuyện gì cả, thản nhiên làm ở Hoàn Vũ như cũ, vẫn thoải mái đến công ty như cũ.
“Lần này dự án Lê Minh Chi Quang thật sự sắp khởi động. Cậu mau tới thử vai đi.” Thịnh Gia Ngôn ở đầu điện thoại bên kia rất kích động: “Thử vai nữ một, đây là tin tức nhà sản xuất tự mình thông báo. Cảnh Phạm, cậu phải nắm chắc cơ hội lần này đấy!”
Cảnh Phạm nghe mà hơi hoảng hốt.
Dự án Lê Minh Chi Quang này vốn được khởi động 6 tháng trước. Nhưng bởi vì tiên sinh Quách Thành Ngọc có yêu cầu tương đối cao với các chi tiết, tập trung rất nhiều công sức vào bộ phim này, chỉnh sửa hơn nửa năm, đổi bốn năm biên kịch, nên mới kéo dài cho đến tận bây giờ.
“ Sao cậu lại ngẩn người rồi?” Thịnh Gia Ngôn cười: “Đừng nói là cậu vui quá hóa rồ đấy nhé?”
Cảnh Phạm hoàn hồn: “Mình sẽ tới ngay.”
Lúc ấy, cô nói muốn vai nữ chính trong bộ phim Lê Minh Chi Quang này, chỉ là thuận miệng đùa giỡn mà thôi.
Bây giờ hồi tưởng lại, lúc cô nói những lời đó, cũng chỉ cách lúc này có một năm ngắn ngủi, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy dường như đã qua nửa thế kỷ rồi vậy.
“Mẹ đã cự tuyệt chú ấy rồi. “ Cảnh Phạm thản nhiên nói.
Tiểu Chanh tử làm ra vẻ như rất thất vọng, bé “À” một tiếng kéo dài.
Cảnh Phạm nắn nắn khuôn mặt nhỏ của bé: “Bây giờ con mới có bao nhiêu tuổi, sao đã nghĩ muốn gả mẹ ra ngoài rồi, chẳng lẽ con cảm thấy mẹ phiền?”
Tiểu Chanh mở hai mắt thật to, nhìn cô: “Con chỉ không muốn nhìn thấy mẹ khổ cực như vậy.”
Cảnh Phạm cảm thấy vừa ấm áp lại vừa ngọt ngào ở trong lòng.
Nhưng mà, khổ sở, lại không biết nhô ra từ cái góc nào.
Cô hôn lên mi tâm của con: “Mẹ không khổ cực.”
“Mẹ đáp ứng cơn, một ngày nào đó, nếu mẹ gặp được người thích hợp, mẹ sẽ không cự tuyệt người đó. Sẽ thử ở cùng với người đó, được không?”
Bé gật đầu: “Vậy cũng được “
Cảnh Phạm nghĩ, có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, mình sẽ thật sự kết hôn.
Cô không có yêu cầu gì nhiều với đối phương, chỉ cần đối phương là một người thực tế, có thể khiến cô cảm thấy an tâm.
Chỉ như vậy là được.
Nhưng người kia, vĩnh viễn không thể nào là Cảnh Uyên.
Cô đã thiếu Cảnh Uyên quá nhiều. Nếu như không có một trái tim hoàn chỉnh, thì ngay cả chút hy vọng cô cũng sẽ không cho anh.
Nhưng dường như Cảnh Uyên cũng không còn nghĩ đến chuyện này nữa. Ít nhất, trong một năm qua, anh chưa bao giờ đề cập tới chuyện này.
Dường như anh cũng đang dần dần học được cách buông bỏ.
Cảnh Phạm cảm thấy rất yên tâm về điều này.
- ------------------------------------
Đêm hôm đó.
Cảnh Phạm nằm mộng.
Trong mộng, cô gặp lại một cái bóng lưng. Cái bóng lưng đó cực kỳ quen thuộc.
Nhưng mà, cũng chỉ có một bóng lưng mà thôi.
Cảnh Phạm giật mình tỉnh lại từ trong mộng. Cô nhìn trần nhà, hồi tưởng lại giấc mộng mong manh đó, dần cảm thấy trong lòng trống rỗng.
Không tính là khó chịu, nhiều lắm chỉ là không thoải mái mà thôi.
Từ lúc đó đến giờ, cô đã rất ít khi cảm thấy khó chịu.
“Mẹ.” bé đang ngủ, khẽ nói mơ.
Cảnh Phạm dịu dàng vuốt lại mái tóc rối bời cho bé, hôn lên mi mắt của bé: “Con ngủ thêm đi, mẹ đi làm bữa sáng.”
“Vâng” bé gật đầu nhỏ rồi tiếp tục ngủ.
Cảnh Phạm rón rén đứng dậy, đi vào phòng bếp làm bữa sáng cho con.
Lúc này, cảm giác không thoải mái do bị giấc mộng kia khuấy lên vừa nãy, đã tiêu tan hết.
Có tiểu Chanh tử, cuộc sống của cô đã cực kỳ phong phú mà càng thêm thỏa mãn rồi.
Chẳng qua là, thỉnh thoảng khi màn đêm buông xuống, cô lại cảm thấy nơi nào đó trong trái tim mình thiếu mất một góc, hơi vắng vẻ. Thế nhưng cũng đã không còn quan trọng nữa.
Không đau, thì không sao.
Cảnh Phạm đưa con tới trường học thì nhận được điện thoại của Thịnh Gia Ngôn.
“Phạm Phạm, cậu tới công ty đi.”
“Bây giờ sao?”
“Ừ.”
Trên thực tế, sau sự kiện một năm trước, tất cả mọi người đều cho rằng cô sẽ thanh lý hợp đồng với Hoàn Vũ. Nhưng mà, cô không làm vậy.
Cô làm như chưa từng phát sinh chuyện gì cả, thản nhiên làm ở Hoàn Vũ như cũ, vẫn thoải mái đến công ty như cũ.
“Lần này dự án Lê Minh Chi Quang thật sự sắp khởi động. Cậu mau tới thử vai đi.” Thịnh Gia Ngôn ở đầu điện thoại bên kia rất kích động: “Thử vai nữ một, đây là tin tức nhà sản xuất tự mình thông báo. Cảnh Phạm, cậu phải nắm chắc cơ hội lần này đấy!”
Cảnh Phạm nghe mà hơi hoảng hốt.
Dự án Lê Minh Chi Quang này vốn được khởi động 6 tháng trước. Nhưng bởi vì tiên sinh Quách Thành Ngọc có yêu cầu tương đối cao với các chi tiết, tập trung rất nhiều công sức vào bộ phim này, chỉnh sửa hơn nửa năm, đổi bốn năm biên kịch, nên mới kéo dài cho đến tận bây giờ.
“ Sao cậu lại ngẩn người rồi?” Thịnh Gia Ngôn cười: “Đừng nói là cậu vui quá hóa rồ đấy nhé?”
Cảnh Phạm hoàn hồn: “Mình sẽ tới ngay.”
Lúc ấy, cô nói muốn vai nữ chính trong bộ phim Lê Minh Chi Quang này, chỉ là thuận miệng đùa giỡn mà thôi.
Bây giờ hồi tưởng lại, lúc cô nói những lời đó, cũng chỉ cách lúc này có một năm ngắn ngủi, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy dường như đã qua nửa thế kỷ rồi vậy.
/417
|