Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Vậy làm phiền Hoắc tổng chờ tôi ở dưới lầu, tôi đi thay bộ quần áo khác, sẽ đi xuống ngay.” Cô khách khí nói.
Sự khách khí đó, khiến trái tim anh ê ẩm đau.
Nhưng anh vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt ở trên mặt, gật đầu: “Được, anh chờ em.”
Cảnh Phạm mở cửa, kéo valy hành lý đi vào.
Sau đó, cánh cửa dần đóng lại.
Cánh cửa bị đóng chặc, không lưu kẽ hở nhỏ nào.
Giống như cánh cửa trái tim cô lúc này.
Cũng đóng chặt lại, để anh ở ngoài cửa.
Nhưng anh cũng không đi vào…
Anh biết, cuộc sống của anh đang dần ngắn lại, cho dù có muốn bước vào… anh cũng không có cơ hội nữa
Sau một lát.
Cảnh Phạm đi ra khỏi nhà.
Cô thay một chiếc áo cardigan len mỏng, một chiếc quần ngố dài đến đầu gối, một đôi giầy đế bằng màu đen.
Nhẹ nhàng thoải mái.
Chỉ là mặc hơi ít.
Hoắc Cảnh Thành vốn muốn mở miệng nói gì đó, nhưng cuối cùng, anh lại nuốt những lời quan tâm đó vào trong đáy lòng.
Anh nào có tư cách gì để nói.
Cảnh Phạm không ngờ rằng lúc này anh còn đứng ở bên ngoài: “Em cho rằng anh sẽ chờ em ở dưới tầng.”
“Đều giống nhau cả.” Mấy giờ đều có thể đứng chờ được, mấy phút thì có là gì!
Anh nhấn nút thang máy, chờ cô đi vào trước, rồi anh đuổi theo từ phía sau.
Hai người, im lặng đứng ở trong thang máy, rất an tĩnh.
Cảnh Phạm nhớ tới cái gì đó, cô đột nhiên hỏi: “Có phải hôm sinh nhật của tiểu Chanh tử, anh cũng ở nhà hàng bọn em tới?”
Hoắc Cảnh Thành cúi đầu nhìn cô.
Vẻ mặt của cô rất trầm tĩnh, mi mắt nhuộm đầy sự dịu dàng. anh không thể nào nói dối cô, gật đầu: “Ừ. Anh ở đó.”
“Khó trách.” Cảnh Phạm bừng tỉnh hiểu ra: “Em cứ nghĩ mãi, sao nhà hàng có thể tặng cho con món quà quý giá đó, hơn nữa, còn là năm món quà.”
Năm món quà sinh nhật, bù đắp cho năm năm thiếu sót.
Cảnh Phạm hiểu ý của anh.
Cô lại nói: “Nhưng mấy món quà đó khá quý giá, nhất là cái vương miện nhỏ đó. Sau khi về em xem lại, mới biết trên vương miện đó nạm toàn kim cương. Con bé vẫn chỉ là một đứa trẻ, không thích hợp đeo mấy đồ đó.”
Hoắc Cảnh Thành gật đầu: “Được, lần sau chọn quà, anh sẽ cố gắng chọn mấy món quà đẹp mắt mà lại rẻ. Nhưng anh thật sự không biết chọn quà cho trẻ con, mấy món quà đó đều là do thư ký Trần gợi ý cho anh.”
“Tiểu Chanh tử rất thích.”
Hai người, ngươi một câu ta một câu vừa đi vừa nói chuyện. Nếu như giọng nói của cô không quá mức dửng dưng, quá mức khách khí, anh sẽ thật sự nghĩ rằng, ít nhất bọn họ vẫn còn có thể làm bạn.
Hoắc Cảnh Thành đậu xe ở dưới tầng.
Anh vừa muốn mở cửa xe ghế phụ ra giúp cô, Cảnh Phạm đã mở cửa ghế sau trước một bước, ngồi ngay ngắn.
Anh nhìn về phía cô, cô đơn đóng cửa xe ghế phụ lại.
Đúng vậy, bọn họ cũng đã sớm khác ngày xưa rồi…
Hoắc Cảnh Thành lái xe về phía trường học.
Cảnh Phạm chỉ chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn khung cảnh đang lướt nhanh qua kia.
Trong buồng xe yên tĩnh chợt vang lên tiếng nhạc. Âm nhạc nhẹ nhàng, rất thoải mái, tựa như có thể xoa dịu nỗi đau nơi con tim.
“Lát nữa, em muốn đi đâu ăn cơm” Hoắc Cảnh Thành hỏi Cảnh Phạm: “Có sắp xếp gì không?”
“Vốn định trở về nấu cơm.” Cảnh Phạm đáp lại.
Hoắc Cảnh Thành nhẹ nhàng à đáp lại. Rồi anh lại hỏi: “Không bằng để anh mời các em!”
Cảnh Phạm giật mình trong giây lát, không trả lời anh.
Hoắc Cảnh Thành nhìn vẻ mặt của cô qua gương chiếu hậu, thấy vẻ mặt của cô khá lãnh đạm, không nhìn ra tâm tình gì, anh cũng không hỏi nhiều nữa.
Anh trìu mến nhìn cô, không nhịn được cứ dõi mắt về phía cô.
Dường như cô chẳng thay đổi gì cả.
Vẫn dịu dàng, trầm tĩnh như trước kia. Ngay cả ánh mắt cũng dịu dàng. Khiến cho anh dễ dàng chìm đắm trong đôi mắt ấy.
Nhưng mà, lại dường như đã thay đổi tất cả.
Ánh mắt cô nhìn anh, không tràn đầy mê luyến giống như quá khứ nữa…
“Vậy làm phiền Hoắc tổng chờ tôi ở dưới lầu, tôi đi thay bộ quần áo khác, sẽ đi xuống ngay.” Cô khách khí nói.
Sự khách khí đó, khiến trái tim anh ê ẩm đau.
Nhưng anh vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt ở trên mặt, gật đầu: “Được, anh chờ em.”
Cảnh Phạm mở cửa, kéo valy hành lý đi vào.
Sau đó, cánh cửa dần đóng lại.
Cánh cửa bị đóng chặc, không lưu kẽ hở nhỏ nào.
Giống như cánh cửa trái tim cô lúc này.
Cũng đóng chặt lại, để anh ở ngoài cửa.
Nhưng anh cũng không đi vào…
Anh biết, cuộc sống của anh đang dần ngắn lại, cho dù có muốn bước vào… anh cũng không có cơ hội nữa
Sau một lát.
Cảnh Phạm đi ra khỏi nhà.
Cô thay một chiếc áo cardigan len mỏng, một chiếc quần ngố dài đến đầu gối, một đôi giầy đế bằng màu đen.
Nhẹ nhàng thoải mái.
Chỉ là mặc hơi ít.
Hoắc Cảnh Thành vốn muốn mở miệng nói gì đó, nhưng cuối cùng, anh lại nuốt những lời quan tâm đó vào trong đáy lòng.
Anh nào có tư cách gì để nói.
Cảnh Phạm không ngờ rằng lúc này anh còn đứng ở bên ngoài: “Em cho rằng anh sẽ chờ em ở dưới tầng.”
“Đều giống nhau cả.” Mấy giờ đều có thể đứng chờ được, mấy phút thì có là gì!
Anh nhấn nút thang máy, chờ cô đi vào trước, rồi anh đuổi theo từ phía sau.
Hai người, im lặng đứng ở trong thang máy, rất an tĩnh.
Cảnh Phạm nhớ tới cái gì đó, cô đột nhiên hỏi: “Có phải hôm sinh nhật của tiểu Chanh tử, anh cũng ở nhà hàng bọn em tới?”
Hoắc Cảnh Thành cúi đầu nhìn cô.
Vẻ mặt của cô rất trầm tĩnh, mi mắt nhuộm đầy sự dịu dàng. anh không thể nào nói dối cô, gật đầu: “Ừ. Anh ở đó.”
“Khó trách.” Cảnh Phạm bừng tỉnh hiểu ra: “Em cứ nghĩ mãi, sao nhà hàng có thể tặng cho con món quà quý giá đó, hơn nữa, còn là năm món quà.”
Năm món quà sinh nhật, bù đắp cho năm năm thiếu sót.
Cảnh Phạm hiểu ý của anh.
Cô lại nói: “Nhưng mấy món quà đó khá quý giá, nhất là cái vương miện nhỏ đó. Sau khi về em xem lại, mới biết trên vương miện đó nạm toàn kim cương. Con bé vẫn chỉ là một đứa trẻ, không thích hợp đeo mấy đồ đó.”
Hoắc Cảnh Thành gật đầu: “Được, lần sau chọn quà, anh sẽ cố gắng chọn mấy món quà đẹp mắt mà lại rẻ. Nhưng anh thật sự không biết chọn quà cho trẻ con, mấy món quà đó đều là do thư ký Trần gợi ý cho anh.”
“Tiểu Chanh tử rất thích.”
Hai người, ngươi một câu ta một câu vừa đi vừa nói chuyện. Nếu như giọng nói của cô không quá mức dửng dưng, quá mức khách khí, anh sẽ thật sự nghĩ rằng, ít nhất bọn họ vẫn còn có thể làm bạn.
Hoắc Cảnh Thành đậu xe ở dưới tầng.
Anh vừa muốn mở cửa xe ghế phụ ra giúp cô, Cảnh Phạm đã mở cửa ghế sau trước một bước, ngồi ngay ngắn.
Anh nhìn về phía cô, cô đơn đóng cửa xe ghế phụ lại.
Đúng vậy, bọn họ cũng đã sớm khác ngày xưa rồi…
Hoắc Cảnh Thành lái xe về phía trường học.
Cảnh Phạm chỉ chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn khung cảnh đang lướt nhanh qua kia.
Trong buồng xe yên tĩnh chợt vang lên tiếng nhạc. Âm nhạc nhẹ nhàng, rất thoải mái, tựa như có thể xoa dịu nỗi đau nơi con tim.
“Lát nữa, em muốn đi đâu ăn cơm” Hoắc Cảnh Thành hỏi Cảnh Phạm: “Có sắp xếp gì không?”
“Vốn định trở về nấu cơm.” Cảnh Phạm đáp lại.
Hoắc Cảnh Thành nhẹ nhàng à đáp lại. Rồi anh lại hỏi: “Không bằng để anh mời các em!”
Cảnh Phạm giật mình trong giây lát, không trả lời anh.
Hoắc Cảnh Thành nhìn vẻ mặt của cô qua gương chiếu hậu, thấy vẻ mặt của cô khá lãnh đạm, không nhìn ra tâm tình gì, anh cũng không hỏi nhiều nữa.
Anh trìu mến nhìn cô, không nhịn được cứ dõi mắt về phía cô.
Dường như cô chẳng thay đổi gì cả.
Vẫn dịu dàng, trầm tĩnh như trước kia. Ngay cả ánh mắt cũng dịu dàng. Khiến cho anh dễ dàng chìm đắm trong đôi mắt ấy.
Nhưng mà, lại dường như đã thay đổi tất cả.
Ánh mắt cô nhìn anh, không tràn đầy mê luyến giống như quá khứ nữa…
/417
|