Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Không đợi cô trả lời, Hoắc Cảnh Thành đã giao chìa khóa xe cho cô, thuận tay ôm đứa nhỏ từ lòng cô, lại tự nhiên đến không thể tự nhiên hơn bảo cô: “Khóa xe giúp anh.”
Cảnh Phạm nhìn thấy anh thuần thục ôm đứa nhỏ vào nhà, thần sắc phức tạp.
Nghe thấy anh ở bên trong gọi tên mình mới hoàn hồn, khóa xe lại, theo sau.
Trong thang máy đèn sáng trưng.
Cảnh Phạm đi vào, trong tầng trệt, đứa nhỏ dường như nửa ngủ tỉnh, ghé vào vai anh, thì thầm gọi: “Chú...”
Hoắc Cảnh Thành vội vàng đáp lời: “Ừ, chú đây.”
“Tiểu Chanh Tử nhất định lại đang nằm mơ...”
Hoắc Cảnh Thành ôm chặt bé con: “Sao vậy?”
“Tiểu Chanh Tử rất nhớ rất nhớ chú nha...” Nhóc con kia than thở, hai tay xiết chặt, ôm anh càng chặt hơn: “Mẹ cũng rất nhớ chú...”
Tim Hoắc Cảnh Thành rung động, theo bản năng nhìn sang người bên cạnh.
Ánh mắt sâu thẳm.
Cảnh Phạm lông mi khẽ run, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu nói với anh: “Con bé nằm mơ, nói linh tinh đấy.”
Cô nhớ anh, cũng chỉ là nói linh tinh...
Hoắc Cảnh Thành sớm đã không mang chút hy vọng xa vời nào.
Hai người không nói chuyện nữa. Ai cũng không mở miệng nói tiếp.
Lúc tới cửa nhà, không đợi cô từ chối, Hoắc Cảnh Thành đã chủ động giao đứa nhỏ cho cô.
“Vậy tôi vào trước.” Cảnh Phạm ôm đứa nhỏ.
Hoắc Cảnh Thành nghĩ nghĩ: “Để con bé ngủ đi, lát nữa em ra ngoài một c chuyến.”
Cảnh Phạm liếc anh một cái: “Được.”
Cô xoay người vào nhà, đóng cửa lại. Đặt đứa nhỏ trên giường, nhìn thấy vẻ mặt ngủ say của nhóc con kia, trong lòng không biết là tư vị gì.
Cô mới phát hiện, một năm nay, nhóc này đúng càng ngày càng giống anh...
Một năm nay, có lẽ là cô cố ý xem nhẹ sự thật này.
Yêu thương sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa nhỏ, khẽ hôn lên mi tâm bé một cái, lấy chăn đắp lên giúp bé, Cảnh Phạm mới ra khỏi nhà.
Hoắc Cảnh Thành còn đứng đó chờ cô.
Bên ngoài đèn đã tắt, anh tựa lên tường, trầm mình trong bóng tối.
Dáng vẻ kia vô cùng tiêu điều cô đơn.
Mãi đến khi cô mở cửa ra, một tia sáng bên trong chiếu vào người anh, anh mới ngẩng đầu lên.
“Sắp xếp xong chưa?” Hoắc Cảnh Thành hỏi.
Cảnh Phạm ‘ừ’ một tiếng, đưa tay bật đèn bên ngoài lên.
Ánh sáng bao phủ anh, xua tan đi cô tịch quẩn quanh anh, Cảnh Phạm mới cảm thấy trong lòng thư thái hơn nhiều. Hỏi anh: “Còn việc gì không?”
“Đây.” Hoắc Cảnh Thành đưa hai tay ra, trong lòng bàn tay là hai chiếc kẹp tóc.
Cảnh Phạm nhìn, nghĩ đến lòng mình sớm đã chết lặng nhưng vẫn hung hăng nhói lên.
Tình cảm bị chôn chặt nơi đáy lòng suốt một năm giờ phút này giống như mãnh thú nước lũ, phá tan nơi tường vách mỏng manh nhất, mãnh liệt ùa ra.
Nhưng cuối cùng, tất cả dâng trào, chỉ hóa thành hai chữ: “Cảm ơn.”
Cô đưa tay muốn lấy lại hai chiếc kẹp tóc.
Hoắc Cảnh Thành lại lấy chiếc có khắc chữ ‘Forever’ đưa cho cô.
“Anh rất muốn khôi phục nó lại, nhưng thợ sửa nói loại tỳ vết này không thể giải quyết.”
Cảnh Phạm nhìn hàng chữ dài kia, kẹp tóc bên cạnh ra sau tai, trầm mặc một cái lát, nhẹ giọng cảm khái nói: “Cuộc sống chính là như vậy, có loại tỳ vết cho dù dùng bao nhiêu tâm tư cố gắng sửa chữa cũng chẳng thể quay về như ban đầu được. Hơn nữa tỳ vết của chiếc kẹp tóc này lại lớn như thế.”
Trong lòng Hoắc Cảnh Thành hung hăng đau xót.
Những lời này giống như một chiếc roi dài, tàn khốc quất thẳng vào lòng anh.
Anh hô hấp nặng nề, chỉ cầm chặt chiếc còn lại: “Chiếc này anh giữ.”
Không đợi cô trả lời, Hoắc Cảnh Thành đã giao chìa khóa xe cho cô, thuận tay ôm đứa nhỏ từ lòng cô, lại tự nhiên đến không thể tự nhiên hơn bảo cô: “Khóa xe giúp anh.”
Cảnh Phạm nhìn thấy anh thuần thục ôm đứa nhỏ vào nhà, thần sắc phức tạp.
Nghe thấy anh ở bên trong gọi tên mình mới hoàn hồn, khóa xe lại, theo sau.
Trong thang máy đèn sáng trưng.
Cảnh Phạm đi vào, trong tầng trệt, đứa nhỏ dường như nửa ngủ tỉnh, ghé vào vai anh, thì thầm gọi: “Chú...”
Hoắc Cảnh Thành vội vàng đáp lời: “Ừ, chú đây.”
“Tiểu Chanh Tử nhất định lại đang nằm mơ...”
Hoắc Cảnh Thành ôm chặt bé con: “Sao vậy?”
“Tiểu Chanh Tử rất nhớ rất nhớ chú nha...” Nhóc con kia than thở, hai tay xiết chặt, ôm anh càng chặt hơn: “Mẹ cũng rất nhớ chú...”
Tim Hoắc Cảnh Thành rung động, theo bản năng nhìn sang người bên cạnh.
Ánh mắt sâu thẳm.
Cảnh Phạm lông mi khẽ run, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu nói với anh: “Con bé nằm mơ, nói linh tinh đấy.”
Cô nhớ anh, cũng chỉ là nói linh tinh...
Hoắc Cảnh Thành sớm đã không mang chút hy vọng xa vời nào.
Hai người không nói chuyện nữa. Ai cũng không mở miệng nói tiếp.
Lúc tới cửa nhà, không đợi cô từ chối, Hoắc Cảnh Thành đã chủ động giao đứa nhỏ cho cô.
“Vậy tôi vào trước.” Cảnh Phạm ôm đứa nhỏ.
Hoắc Cảnh Thành nghĩ nghĩ: “Để con bé ngủ đi, lát nữa em ra ngoài một c chuyến.”
Cảnh Phạm liếc anh một cái: “Được.”
Cô xoay người vào nhà, đóng cửa lại. Đặt đứa nhỏ trên giường, nhìn thấy vẻ mặt ngủ say của nhóc con kia, trong lòng không biết là tư vị gì.
Cô mới phát hiện, một năm nay, nhóc này đúng càng ngày càng giống anh...
Một năm nay, có lẽ là cô cố ý xem nhẹ sự thật này.
Yêu thương sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa nhỏ, khẽ hôn lên mi tâm bé một cái, lấy chăn đắp lên giúp bé, Cảnh Phạm mới ra khỏi nhà.
Hoắc Cảnh Thành còn đứng đó chờ cô.
Bên ngoài đèn đã tắt, anh tựa lên tường, trầm mình trong bóng tối.
Dáng vẻ kia vô cùng tiêu điều cô đơn.
Mãi đến khi cô mở cửa ra, một tia sáng bên trong chiếu vào người anh, anh mới ngẩng đầu lên.
“Sắp xếp xong chưa?” Hoắc Cảnh Thành hỏi.
Cảnh Phạm ‘ừ’ một tiếng, đưa tay bật đèn bên ngoài lên.
Ánh sáng bao phủ anh, xua tan đi cô tịch quẩn quanh anh, Cảnh Phạm mới cảm thấy trong lòng thư thái hơn nhiều. Hỏi anh: “Còn việc gì không?”
“Đây.” Hoắc Cảnh Thành đưa hai tay ra, trong lòng bàn tay là hai chiếc kẹp tóc.
Cảnh Phạm nhìn, nghĩ đến lòng mình sớm đã chết lặng nhưng vẫn hung hăng nhói lên.
Tình cảm bị chôn chặt nơi đáy lòng suốt một năm giờ phút này giống như mãnh thú nước lũ, phá tan nơi tường vách mỏng manh nhất, mãnh liệt ùa ra.
Nhưng cuối cùng, tất cả dâng trào, chỉ hóa thành hai chữ: “Cảm ơn.”
Cô đưa tay muốn lấy lại hai chiếc kẹp tóc.
Hoắc Cảnh Thành lại lấy chiếc có khắc chữ ‘Forever’ đưa cho cô.
“Anh rất muốn khôi phục nó lại, nhưng thợ sửa nói loại tỳ vết này không thể giải quyết.”
Cảnh Phạm nhìn hàng chữ dài kia, kẹp tóc bên cạnh ra sau tai, trầm mặc một cái lát, nhẹ giọng cảm khái nói: “Cuộc sống chính là như vậy, có loại tỳ vết cho dù dùng bao nhiêu tâm tư cố gắng sửa chữa cũng chẳng thể quay về như ban đầu được. Hơn nữa tỳ vết của chiếc kẹp tóc này lại lớn như thế.”
Trong lòng Hoắc Cảnh Thành hung hăng đau xót.
Những lời này giống như một chiếc roi dài, tàn khốc quất thẳng vào lòng anh.
Anh hô hấp nặng nề, chỉ cầm chặt chiếc còn lại: “Chiếc này anh giữ.”
/417
|