Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Anh dùng sức.
Như thể muốn bẻ gãy thắt lưng cô.
Đáy mắt hiện lên ngọn lửa phẫn nộ, như muốn hóa cô thành tro tàn.
Cảnh Phạm có chút sợ hãi nhìn anh: “Anh muốn làm gì?”
“Nếu Dung Kỳ biết chuyện đêm đó của chúng ta, anh ta còn có thể đưa 500 vạn này ra không?”
Nhắc tới chuyện đêm đó, Cảnh Phạm cảm thấy vừa tức vừa thẹn.
Cô mặt đỏ tai hồng cúi đầu: “Đó là anh bắt buộc tôi.”
Hoắc Cảnh Thành không cho phép cô tránh né mình, anh nâng mặt cô lên, để cô nhìn thẳng vào mắt anh.
Hơi thở của anh phun lên mặt cô, anh lạnh lùng nói: “Nếu là tôi bắt buộc em, vậy sao em còn phản ứng mãnh liệt như vậy, em biết cái này chứng tỏ điều gì không?”
Cảnh Phạm quá rõ lực sát thương của anh với mình.
Những từ ngữ làm tổn thương người khác, phát ra từ miệng anh, khiến cô thương tích đầy mình.
Cô thừa nhận nói: “Chứng tỏ tôi phóng đãng, chứng tỏ tôi tùy tiện, đe tiện, đúng không?”
Nói xong lời cuối cùng, hốc mắt cô đỏ bừng, giọng nói run rẩy.
Anh cũng biết, cô đáp lại anh, chính là vì quá yêu...
Anh cũng biết, mặc dù anh nhục nhã cô, nhưng đối với cô thì đó cũng là 1 loại xa xỉ...
Nhưng anh nào có biết, cô đã sớm yêu anh đến mức mất hết nguyên tắc, mất hết tôn nghiêm?
Hoắc Cảnh Thành ngược lại lại ngẩn người. Những chữ này, tự cô nói ra miêu tả chính mình, sao lại chói tai đến thế?
“Như vậy, Hoắc tổng đã hài lòng chưa?” Cảnh Phạm rưng rưng nhìn anh, ánh mắt đau thương.
Hài lòng cái rắm!
Hoắc Cảnh Thành chỉ cảm thấy nóng nảy vô cùng.
Loại cảm giác này, đúng là chết tiệt!
“Em biết tự hiểu mình đấy.” Anh gằn từng chữ, phiền muộn đột nhiên xông tới khiến anh đối diện với cô cảm thấy rất bực bội.
Chỉ có cô, mới có thể khiến anh xuất hiện cảm xúc khác thường như thế! Cũng chỉ có cô, mới có thể khiến anh chân tay luống cuống, không biết xử lý thế nào.
Anh đương nhiên là muốn trả hết lại cảm giác này cho cô: “Muốn hủy bỏ hẹn ước phải không? Có thể! Em có thể theo tôi 1 đêm, giống như theo Dung Kỳ vậy, 500 vạn này tôi sẽ không lấy 1 xu!”
Mặt Cảnh Phạm trắng bệch.
Trái tim, như bị khoét 1 đao.
Anh coi cô là kỹ nữ sao?
Rõ ràng là đau đến chết đi sống lại, nhưng cô lại nở nụ cười.
Cười chính bản thân mình.
“Hoắc tổng thật đúng là để mắt tôi.” Khóe mắt cô rưng rưng: “Nhưng mà... Năm trăm vạn, tôi không chịu nổi.”
Hoắc Cảnh Thành giữ chặt eo cô, sắc mặt lạnh như băng: “Năm trăm vạn của Dung Kỳ thì em chịu nổi?”
“Hoắc tổng, mời anh buông tôi ra.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô căng thẳng.
Hoắc Cảnh Thành nhìn chòng chọc vào giọt lệ nơi khóe mắt cô, ánh mắt hơi lóe lên.
Có phải nếu buông cô ra, cô thật sự sẽ quay sang Dung Kỳ, ôm ấp anh ta?
Anh bất động, Cảnh Phạm dùng sức bẻ tay anh.
Hỗn loạn hết sức, ngón tay bị đầu ngón tay cào phải, sứt da, chảy máu. Nhìn giọt máu kia, cô đột nhiên cảm thấy đau đớn không chịu được, khóc lóc không ngừng.
“Khóc cái gì?” Hoắc Cảnh Thành bị cô làm giật mình, anh kinh ngạc chớp mắt, cầm tay cô, nhìn vào vết thương.
Cảnh Phạm khóc thút thít, dùng lực, muốn rút tay lại.
“Đừng nhúc nhích!” Hoắc Cảnh Thành khẽ quát một tiếng, trừng cô.
Cảnh Phạm uất ức nhìn anh, hai mắt đẫm lệ.
“Nhìn tôi cái gì? Là em muốn hủy bỏ hẹn ước với tôi, người nên uất ức là tôi mới đúng.” Anh vẫn hung dữ như cũ, tay lại bướng bỉnh giữ chặt tay cô.
- -
Anh dùng sức.
Như thể muốn bẻ gãy thắt lưng cô.
Đáy mắt hiện lên ngọn lửa phẫn nộ, như muốn hóa cô thành tro tàn.
Cảnh Phạm có chút sợ hãi nhìn anh: “Anh muốn làm gì?”
“Nếu Dung Kỳ biết chuyện đêm đó của chúng ta, anh ta còn có thể đưa 500 vạn này ra không?”
Nhắc tới chuyện đêm đó, Cảnh Phạm cảm thấy vừa tức vừa thẹn.
Cô mặt đỏ tai hồng cúi đầu: “Đó là anh bắt buộc tôi.”
Hoắc Cảnh Thành không cho phép cô tránh né mình, anh nâng mặt cô lên, để cô nhìn thẳng vào mắt anh.
Hơi thở của anh phun lên mặt cô, anh lạnh lùng nói: “Nếu là tôi bắt buộc em, vậy sao em còn phản ứng mãnh liệt như vậy, em biết cái này chứng tỏ điều gì không?”
Cảnh Phạm quá rõ lực sát thương của anh với mình.
Những từ ngữ làm tổn thương người khác, phát ra từ miệng anh, khiến cô thương tích đầy mình.
Cô thừa nhận nói: “Chứng tỏ tôi phóng đãng, chứng tỏ tôi tùy tiện, đe tiện, đúng không?”
Nói xong lời cuối cùng, hốc mắt cô đỏ bừng, giọng nói run rẩy.
Anh cũng biết, cô đáp lại anh, chính là vì quá yêu...
Anh cũng biết, mặc dù anh nhục nhã cô, nhưng đối với cô thì đó cũng là 1 loại xa xỉ...
Nhưng anh nào có biết, cô đã sớm yêu anh đến mức mất hết nguyên tắc, mất hết tôn nghiêm?
Hoắc Cảnh Thành ngược lại lại ngẩn người. Những chữ này, tự cô nói ra miêu tả chính mình, sao lại chói tai đến thế?
“Như vậy, Hoắc tổng đã hài lòng chưa?” Cảnh Phạm rưng rưng nhìn anh, ánh mắt đau thương.
Hài lòng cái rắm!
Hoắc Cảnh Thành chỉ cảm thấy nóng nảy vô cùng.
Loại cảm giác này, đúng là chết tiệt!
“Em biết tự hiểu mình đấy.” Anh gằn từng chữ, phiền muộn đột nhiên xông tới khiến anh đối diện với cô cảm thấy rất bực bội.
Chỉ có cô, mới có thể khiến anh xuất hiện cảm xúc khác thường như thế! Cũng chỉ có cô, mới có thể khiến anh chân tay luống cuống, không biết xử lý thế nào.
Anh đương nhiên là muốn trả hết lại cảm giác này cho cô: “Muốn hủy bỏ hẹn ước phải không? Có thể! Em có thể theo tôi 1 đêm, giống như theo Dung Kỳ vậy, 500 vạn này tôi sẽ không lấy 1 xu!”
Mặt Cảnh Phạm trắng bệch.
Trái tim, như bị khoét 1 đao.
Anh coi cô là kỹ nữ sao?
Rõ ràng là đau đến chết đi sống lại, nhưng cô lại nở nụ cười.
Cười chính bản thân mình.
“Hoắc tổng thật đúng là để mắt tôi.” Khóe mắt cô rưng rưng: “Nhưng mà... Năm trăm vạn, tôi không chịu nổi.”
Hoắc Cảnh Thành giữ chặt eo cô, sắc mặt lạnh như băng: “Năm trăm vạn của Dung Kỳ thì em chịu nổi?”
“Hoắc tổng, mời anh buông tôi ra.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô căng thẳng.
Hoắc Cảnh Thành nhìn chòng chọc vào giọt lệ nơi khóe mắt cô, ánh mắt hơi lóe lên.
Có phải nếu buông cô ra, cô thật sự sẽ quay sang Dung Kỳ, ôm ấp anh ta?
Anh bất động, Cảnh Phạm dùng sức bẻ tay anh.
Hỗn loạn hết sức, ngón tay bị đầu ngón tay cào phải, sứt da, chảy máu. Nhìn giọt máu kia, cô đột nhiên cảm thấy đau đớn không chịu được, khóc lóc không ngừng.
“Khóc cái gì?” Hoắc Cảnh Thành bị cô làm giật mình, anh kinh ngạc chớp mắt, cầm tay cô, nhìn vào vết thương.
Cảnh Phạm khóc thút thít, dùng lực, muốn rút tay lại.
“Đừng nhúc nhích!” Hoắc Cảnh Thành khẽ quát một tiếng, trừng cô.
Cảnh Phạm uất ức nhìn anh, hai mắt đẫm lệ.
“Nhìn tôi cái gì? Là em muốn hủy bỏ hẹn ước với tôi, người nên uất ức là tôi mới đúng.” Anh vẫn hung dữ như cũ, tay lại bướng bỉnh giữ chặt tay cô.
- -
/417
|