Editor: Cookie Oh
Mấy hôm trước, Lã Thượng Khôn bắt đầu khác lạ, khi đó họ đang cùng ăn cơm tối, sau khi nhận một cú điện thoại thì anh nói muốn đi công tác, khoảng một tuần là có thể trở về. Lúc ấy, cô cũng không giống những người khác nghe nói bạn trai đi công tác thì cảm thấy mất mát, ngược lại cảm thấy Lã Thượng Khôn rời đi một thời gian ngắn có lẽ để cô điều chỉnh tốt tâm tình của mình.
Sau lần gặp mặt ở quán bar, Tiết Thiệu Luân như biến mất khỏi thế giới của cô, không có một cuộc điện thoại, không có một tin nhắn, thế nhưng câu nói kia của Lâm Hiểu Lê còn có nét mặt cô đơn của Tiết Thiệu Luân ở quán bar khi ấy luôn hiện lên trong suy nghĩ của cô.
Chưa từng có ai có thể làm hỗn loạn tâm trí của cô như vậy, đến mức cô bắt đầu hoài nghi tình cảm của mình dành cho Lã Thượng Khôn, khi ý nghĩ này xuất hiện chính cô cũng phải giật mình, là vì ánh mắt thật lòng của anh khi thổ lộ với cô sao?
Chu Hải Mạn lắc đầu, muốn đuổi ánh mắt đêm đó đã khắc sâu trong trí nhớ cô đi nhưng không thành công, một hồi chuông điện thoại đi động cắt ngang lần cố gắng thứ hai của cô.
“Alo, tôi là Chu Hải Mạn, xin hỏi ai vậy?”
“Hello, mỹ nữ, cô đoán tôi là ai.”
Chu Hải Mạn liếc nhìn số điện thoại trên màn hình, không phải số trong khu vực, “Bây giờ anh đang ở đâu?”
Tiết Thiệu Luân nằm trên giường lớn của khách sạn, ung dung đáp lại: “Hải Nam, ánh nắng ở đây đúng thật là ấm áp, ban ngày nằm trên bờ cát, gió nhè nhẹ thổi, phơi nắng dưới ánh mặt trời, chậc chậc chậc ~~~~~~ mỹ nữ, ngưỡng mộ chứ?
Chu Hải Mạn nghe anh ta nói như vậy, khóe miệng không khỏi khẽ cong lên, đáp: “Có gì đáng hâm mộ?”
Tiết Thiệu Luân tưởng tượng mặt cô không chút thay đổi giả bộ không quan tâm, không nhịn được cười khẽ: “Không sao, tôi sẽ coi cô không thấy được cảnh đẹp, không ăn được thức ăn ngon, gió biển không thổi được đến mà thay cô hưởng thụ, sau khi trở về nhất định kể cho cô nghe từng li từng tí.”
Chu Hải Mạn bĩu môi, đây không phải là anh ta cố ý chọc giận cô sao? Cô vẫn đang làm việc vất vả, anh ta lại chạy tới Hải Nam phơi nắng, trở về còn khiêu khích cô một lượt.
“Sao anh lại đến đó?”
“Du lịch, gặp chuyện không vui cho nên ra ngoài giải sầu.”
Chu Hải Mạn cười cười, vừa định hỏi anh ta có chuyện gì không vui nói ra để cô vui vẻ một chút, chợt nhớ tới anh ta từng lộ vẻ cô đơn trước mặt cô, nụ cười trên môi ngưng lại, mất tự nhiên nói: “Như vậy, tâm trạng anh đã tốt lên chưa?”
Tiết Thiệu Luân bèn trêu chọc: “Cô quan tâm tôi sao?”
“Anh xem quan hệ của cô tôi với anh họ của anh ngày càng thân thiết, tôi nghĩ quan tâm tới anh một chút cũng phải mà.”
Tiết Thiệu Luân bật cười: “Quan hệ này cũng thật là phức tạp.”
Đúng vậy, chỉ là thật khéo, ai có thể ngờ được Chu Vũ Khiết và Thẩm Thành Lượng trở thành người yêu, mà cô lại cùng Tiết Thiệu Luân trêu chọc nhau giống như bây giờ.
“Nghe giọng điệu của cô giống như là nhàn dỗi muốn nói chuyện lâu dài, bạn trai không ở cùng cô sao?”
Chu Hải Mạn không khỏi nhíu mày, nghe giọng mà cũng biết cô muốn nói lâu dài rồi, anh ta còn có tài này? “Anh ấy đã đi công tác từ hai ngày trước rồi.”
“Như vậy sao?” Tiết Thiệu Luân ngồi bật dậy, hỏi tiếp: “Đi đâu?”
“Trùng Khánh, sao vậy?”
“Không có gì.”
Chu Hải Mạn không muốn cùng Tiết Thiệu Luân tán gẫu về chuyện tình giữa cô và Lã Thượng Khôn nên cười cười chuyển đề tài khác.
Từ khi đi công tác, mỗi ngày Lã Thượng Khôn đều gọi điện thoại cho cô, hai người thay phiên kể về chuyện xảy ra trong ngày cho đối phương biết, giống như những đôi tình nhân khác, nhưng Chu Hải Mạn hiểu rõ cô rất ít khi nhớ tới anh, thậm chí có khi cô còn nhớ tới Tiết Thiệu Luân chứ không phải anh.
Sau khi cúp điện thoại, Tiết Thiệu Luân ngồi trên giường hồi lâu, nếu bây giờ Lã Thượng Khôn không có mặt ở A Thị, như vậy người mà anh nhìn thấy lúc xế chiều chắc chắn là anh ta. Nghĩ như vậy, anh chợt từ trên giường nhảy xuống, tìm được va li du lịch liền bắt đầu thu dọn hành lí, bởi vì đột ngột quyết định kết thúc chuyến du lịch nên anh gọi điện cho quầy lễ tân khách sạn, hy vọng có thể nhanh chóng đặt được vé máy bay trở về.
******************
“Xin lỗi, hôm nay em phải ra tòa, không ra sân bay đón anh được.”
“Không sao đâu...” Lã Thượng Khôn cười trả lời “Công ty sẽ gửi xe tới đây, buổi tối anh tới đón em, một tuần không gặp nhau, anh rất nhớ em.”
Ở đầu dây bên này Chu Hải Mạn hơi ngập ngừng: “Dạ, được.”
Nói mấy câu đơn giản, Lã Thượng Khôn cất điện thoại di động, có lẽ do ngồi máy bay quá lâu, trên mặt anh ít nhiều xuất hiện mệt mỏi.
Buổi tối, khi thấy Chu Hải Mạn, vẻ mệt mỏi trên mặt anh mới giảm bớt đôi chút, biết cô thích ăn cay, anh mang đặc sản của Trùng Khánh cùng các loại gia vị được đặc chế (điều chế đặc biệt) như dầu ớt và bột ớt tặng cô, so với những món quà nhỏ đáng yêu khác còn làm cho cô vui vẻ hơn, Lã Thượng Khôn lắc đầu cười, đưa cô về nhà trọ.
“Anh đã vất vả cả ngày rồi mau về nghỉ sớm đi.” Chu Hải Mạn thúc giục.
“Gặp được em anh không thấy mệt mỏi chút nào.” Anh nghiêng đầu nhìn cô, gương mặt thanh tú của cô dưới ánh đèn càng trở nên dịu dàng, cặp mắt to mà anh nhớ nhung thật lâu không hề né tránh nhìn thẳng vào anh, lấp lánh khiến anh không kiềm được muốn tới gần.
“Anh muốn lên ngồi một lát không?” Bị anh nhìn chằm chằm như vậy, Chu Hải Mạn có chút không tự nhiên, đành phải quay đầu sang chỗ khác chỉ lên lầu của mình.
Trên lầu đèn vẫn sáng, xem ra Chu Vũ Khiết không ra ngoài, Lã Thượng Khôn cười cười: “Nếu biết sớm sẽ thế này thì về nhà anh rồi, cô của em đang…”
Chu Hải Mạn không nói gì, khi đối diện với anh dường như cô cũng không biết nên nói những gì.
“Được rồi, em lên nhà đi, nghỉ ngơi cho tốt.”
“Vâng, anh nhớ lái xe cẩn thận.” Nói xong, Chu Hải Mạn đẩy cửa xe muốn xuống nhưng bị Lã Thượng Khôn kéo lại.
Cô quay đầu nhìn anh, đôi môi vừa vặn tiến gần đến trước mặt anh, môi của cô mềm mại, ấm áp, còn của anh thì lạnh lẽo, hương vị của cô giống như anh nghĩ, ngọt ngào khiến anh say mê, cứ như vậy bị anh hôn, tâm tư cô trở nên rối loạn, mà dường như anh cảm thấy chưa thỏa mãn còn muốn nhiều hơn, hôn sâu hơn nữa, đến khi cô sắp không thở nổi mới buông ra, rồi vùi đầu vào cổ cô thì thầm: “Hải Mạn, anh thật sự rất nhớ em.”
Bất ngờ bị anh cưỡng hôn, cuối cùng thần trí cô cũng quay trở về, nhanh chóng hít lấy không khí xung quanh, Chu Hải Mạn mơ hồ không rõ cảm giác trong lòng mình, anh nói rất nhớ cô, nhưng còn cô thì sao? Sao nỗi nhớ nhung của cô đối với anh lại không mãnh liệt như vậy?
Cô đứng ven đường nhìn xe của anh chạy đi xa, tâm trí vẫn còn hoảng loạn, cố gắng tìm kiếm phương hướng, vừa mới xoay người bước về phía khu nhà trọ được một bước, chợt nghe phía sau có người gọi tên cô.
“Chu Hải Mạn…”
Giọng nói này rất quen thuộc, nhưng không phải hiện tại anh ta đang ở Hải Nam sao?
Cô lại quay người lại, người đàn ông anh tuấn đang tựa trước cửa xe, còn nhìn cô chằm chằm không phải Tiết Thiệu Luân thì là ai? Anh ta ở đây từ lúc nào? Mới vừa rồi, khi Lã Thượng Khôn hôn cô…, nghĩ đến đây vẻ mặt cô trở nên mất tự nhiên.
Anh ta nhất định là thấy được, nếu không sao sắc mặt lại khó coi vậy chứ? Đáy mắt âm u còn sâu thẳm hơn cả màn đêm, gương mặt vẫn luôn mỉm cười so với nét mặt không chút thay đổi của cô còn lạnh lẽo hơn rất nhiều.
“Sao anh lại ở đây?” Chu Hải Mạn lên tiếng trước, phá vỡ sự trầm mặc giữa hai người.
“Tôi tới đón Manhattan, nghe anh họ tôi nói mấy ngày nay đều là cô chăm sóc nó, đã làm phiền cô rồi.” Khi anh ta nói câu này rõ ràng mang theo sự khách sáo, xa cách, Chu Hải Mạn cảm thấy giọng điệu như vậy khiến cô không được tự nhiên, trong tiềm thức cô cảm thấy bọn họ không phải dạng này, nhưng giữa bọn họ không phải nên như vậy sao? Cho tới bây giờ, cô và anh ta chỉ là bạn bè, bạn bè cực kỳ bình thường.
“Không đâu, nó rất ngoan, hơn nữa cô tôi cũng rất thích nó.” Lúc trước chính vì Chu Vũ Khiết cảm thấy nó rất đáng yêu mới mang về nhà, còn Thẩm Thành Lượng rất vất vả mới đuổi được phiền toái lớn ra khỏi nhà, dĩ nhiên là vui vẻ, nhàn hạ.
Nhắc tới đứa con yêu quý của mình, sắc mặt của Tiết Thiệu Luân dễ nhìn hơn một chút, hết cách rồi, con của anh đương nhiên là ngoan nhất.
“Bây giờ, nó đang ở trên lầu, cô tôi chăm sóc nó, chúng ta cùng lên thôi.”
“Được.” Cuối cùng, anh cũng từ trong bóng tối bước ra, ánh trăng chiếu xuống khuôn mặt anh, ngũ quan thanh tú càng thêm đẹp mắt, anh không hề chớp mắt nhìn về phía cô, dường như đi rất lâu, cuối cùng cũng tới cạnh cô.
Đi thẳng vào thang máy, trong không gian nhỏ hẹp chỉ có hai người bọn họ, Tiết Thiệu Luân đột nhiên mở miệng: “Anh ta đã trở về rồi sao?”
“Ừ.” Chu Hải Mạn gật đầu, cô biết anh đã thấy hết.
“Không đưa ai về cùng sao?”
Chu Hải Mạn nhíu mày, anh ta có ý gì đây? Anh ấy đi công tác còn có thể mang ai về chứ?
“Cô nên hỏi anh ta một chút, ngoài nơi công tác anh ta còn đi đâu?” Lúc này, tiếng cửa thang máy vang lên, Tiết Thiệu Luân nói xong liền đi ra ngoài.
Có ý gì? Chu Hải Mạn muốn hỏi cho rõ ràng nhưng Tiết Thiệu Luân bước chân càng lúc càng nhanh, dường như không muốn nhiều lời với cô nữa.
Manhattan quả thực rất hiểu tính người, khi nhìn thấy Tiết Thiệu Luân thì ngay tức khắc vẫy vẫy cái đuôi chạy đến trước mặt anh, chạy quanh anh vài vòng, giơ chân trước lên rồi ngồi cạnh chủ nhân của mình.
Nhìn thấy con trai, cuối cùng tâm tình Tiết Thiệu Luân cũng khá hơn một chút, một tay ôm lấy nó từ dưới đất nên: “Con à, có nhớ cha không?”
Chu Vũ Khiết ở bên cạnh cười nói: “Anh họ anh nói anh gọi Manhattan trái con trai, phải con trai cô còn không tin, không ngờ đúng thật là như vậy.”
Tiết Thiệu Luân liếc nhìn Chu Hải Mạn, nói: “Thế nào? Đứa con yêu của tôi chọc người ta yêu thích đó.”
Chu Vũ Khiết cười khanh khách ở một bên, hoàn toàn không chú ý đến điểm khác thường giữa Chu Hải Mạn và Tiết Thiệu Luân: “Quả thật rất đáng yêu, hơn nữa, nó còn rất hợp với Mạn Mạn, khi cô vừa mới mang nó về, cô cho nó ăn thì nó không chịu ăn, Mạn Mạn cho thì nó lại ăn rất ngon lành.” Lúc ấy, Chu Vũ Khiết còn trêu chọc nói là bởi vì cô và Manhattan đều có lông ngắn giống nhau khiến Chu Hải Mạn rất bất mãn.
Tiết Thiệu Luân cúi đầu đùa nghịch Manhattan trong tay, thay vì nói nó và cô hợp nhau chẳng bằng nói từ miệng của anh Manhattan đã biết đến sự tồn tại của cô, hiểu cô, thích cô, “Cảm ơn mọi người đã chăm sóc con tôi, hôm nào mời hai vị mỹ nữ uống rượu, tôi xin đi trước.”
“Mạn Mạn, cháu đi tiễn Tiết Thiệu Luân đi, cô không tiện ra ngoài.” Chu Vũ Khiết nói xong thì đẩy Chu Hải Mạn từ sau khi vào đến cửa nhà còn chưa đổi giày ra ngoài.
Đi được vài bước, Chu Hải Mạn mở lời: “Lời vừa rồi của anh là có ý gì?”
“Cô có thể tự đi hỏi anh ta, không phải anh ta rất thích cô sao? Nhất định sẽ không lừa gạt cô, chỉ cần cô hỏi, anh ta sẽ nói thật với cô.”
“Tiết Thiệu Luân…”, giọng điệu kì quái của anh khiến cô có chút tức giận.
Cửa thang máy mở ra, Tiết Thiệu Luân nhìn cô một cái, “Con của tôi mệt rồi, chúng tôi phải nhanh chóng về nhà, tạm biệt.” Nói xong, anh liền bước vào trong thang máy, hai cánh cửa từ từ đóng lại, Chu Hải Mạn vẫn nhìn anh, thế nhưng anh ta lại cúi đầu vuốt ve Manhattan.
Cuối cùng, đi ra khỏi nhà trọ, bị một trận gió đêm bên ngoài thổi qua, Tiết Thiệu Luân chợt cảm thấy nỗi hậm hực trong lòng giảm bớt mấy phần, nhưng hình ảnh Lã Thượng Khôn và Chu Hải Mạn hôn môi không chịu khống chế tự động quay lại. Anh biết bọn họ là người yêu, anh cũng biết giữa người yêu sẽ có tiếp xúc thân mật, nhưng biết là một chuyện, nhìn thấy lại là một chuyện khác, trong thời khắc đó, anh cảm thấy trái tim trong lồng ngực trái giống như bị ai đó hung hăng đánh mạnh vào, rất đau.
Ngừng một lát, anh mới tiếp tục bước về phía trước, “Manhattan, chúng ta về nhà thôi.”
Lấy ra những gì cất giấu ~~~~ rống rống ~~~~ Đăng bởi: admin
Mấy hôm trước, Lã Thượng Khôn bắt đầu khác lạ, khi đó họ đang cùng ăn cơm tối, sau khi nhận một cú điện thoại thì anh nói muốn đi công tác, khoảng một tuần là có thể trở về. Lúc ấy, cô cũng không giống những người khác nghe nói bạn trai đi công tác thì cảm thấy mất mát, ngược lại cảm thấy Lã Thượng Khôn rời đi một thời gian ngắn có lẽ để cô điều chỉnh tốt tâm tình của mình.
Sau lần gặp mặt ở quán bar, Tiết Thiệu Luân như biến mất khỏi thế giới của cô, không có một cuộc điện thoại, không có một tin nhắn, thế nhưng câu nói kia của Lâm Hiểu Lê còn có nét mặt cô đơn của Tiết Thiệu Luân ở quán bar khi ấy luôn hiện lên trong suy nghĩ của cô.
Chưa từng có ai có thể làm hỗn loạn tâm trí của cô như vậy, đến mức cô bắt đầu hoài nghi tình cảm của mình dành cho Lã Thượng Khôn, khi ý nghĩ này xuất hiện chính cô cũng phải giật mình, là vì ánh mắt thật lòng của anh khi thổ lộ với cô sao?
Chu Hải Mạn lắc đầu, muốn đuổi ánh mắt đêm đó đã khắc sâu trong trí nhớ cô đi nhưng không thành công, một hồi chuông điện thoại đi động cắt ngang lần cố gắng thứ hai của cô.
“Alo, tôi là Chu Hải Mạn, xin hỏi ai vậy?”
“Hello, mỹ nữ, cô đoán tôi là ai.”
Chu Hải Mạn liếc nhìn số điện thoại trên màn hình, không phải số trong khu vực, “Bây giờ anh đang ở đâu?”
Tiết Thiệu Luân nằm trên giường lớn của khách sạn, ung dung đáp lại: “Hải Nam, ánh nắng ở đây đúng thật là ấm áp, ban ngày nằm trên bờ cát, gió nhè nhẹ thổi, phơi nắng dưới ánh mặt trời, chậc chậc chậc ~~~~~~ mỹ nữ, ngưỡng mộ chứ?
Chu Hải Mạn nghe anh ta nói như vậy, khóe miệng không khỏi khẽ cong lên, đáp: “Có gì đáng hâm mộ?”
Tiết Thiệu Luân tưởng tượng mặt cô không chút thay đổi giả bộ không quan tâm, không nhịn được cười khẽ: “Không sao, tôi sẽ coi cô không thấy được cảnh đẹp, không ăn được thức ăn ngon, gió biển không thổi được đến mà thay cô hưởng thụ, sau khi trở về nhất định kể cho cô nghe từng li từng tí.”
Chu Hải Mạn bĩu môi, đây không phải là anh ta cố ý chọc giận cô sao? Cô vẫn đang làm việc vất vả, anh ta lại chạy tới Hải Nam phơi nắng, trở về còn khiêu khích cô một lượt.
“Sao anh lại đến đó?”
“Du lịch, gặp chuyện không vui cho nên ra ngoài giải sầu.”
Chu Hải Mạn cười cười, vừa định hỏi anh ta có chuyện gì không vui nói ra để cô vui vẻ một chút, chợt nhớ tới anh ta từng lộ vẻ cô đơn trước mặt cô, nụ cười trên môi ngưng lại, mất tự nhiên nói: “Như vậy, tâm trạng anh đã tốt lên chưa?”
Tiết Thiệu Luân bèn trêu chọc: “Cô quan tâm tôi sao?”
“Anh xem quan hệ của cô tôi với anh họ của anh ngày càng thân thiết, tôi nghĩ quan tâm tới anh một chút cũng phải mà.”
Tiết Thiệu Luân bật cười: “Quan hệ này cũng thật là phức tạp.”
Đúng vậy, chỉ là thật khéo, ai có thể ngờ được Chu Vũ Khiết và Thẩm Thành Lượng trở thành người yêu, mà cô lại cùng Tiết Thiệu Luân trêu chọc nhau giống như bây giờ.
“Nghe giọng điệu của cô giống như là nhàn dỗi muốn nói chuyện lâu dài, bạn trai không ở cùng cô sao?”
Chu Hải Mạn không khỏi nhíu mày, nghe giọng mà cũng biết cô muốn nói lâu dài rồi, anh ta còn có tài này? “Anh ấy đã đi công tác từ hai ngày trước rồi.”
“Như vậy sao?” Tiết Thiệu Luân ngồi bật dậy, hỏi tiếp: “Đi đâu?”
“Trùng Khánh, sao vậy?”
“Không có gì.”
Chu Hải Mạn không muốn cùng Tiết Thiệu Luân tán gẫu về chuyện tình giữa cô và Lã Thượng Khôn nên cười cười chuyển đề tài khác.
Từ khi đi công tác, mỗi ngày Lã Thượng Khôn đều gọi điện thoại cho cô, hai người thay phiên kể về chuyện xảy ra trong ngày cho đối phương biết, giống như những đôi tình nhân khác, nhưng Chu Hải Mạn hiểu rõ cô rất ít khi nhớ tới anh, thậm chí có khi cô còn nhớ tới Tiết Thiệu Luân chứ không phải anh.
Sau khi cúp điện thoại, Tiết Thiệu Luân ngồi trên giường hồi lâu, nếu bây giờ Lã Thượng Khôn không có mặt ở A Thị, như vậy người mà anh nhìn thấy lúc xế chiều chắc chắn là anh ta. Nghĩ như vậy, anh chợt từ trên giường nhảy xuống, tìm được va li du lịch liền bắt đầu thu dọn hành lí, bởi vì đột ngột quyết định kết thúc chuyến du lịch nên anh gọi điện cho quầy lễ tân khách sạn, hy vọng có thể nhanh chóng đặt được vé máy bay trở về.
******************
“Xin lỗi, hôm nay em phải ra tòa, không ra sân bay đón anh được.”
“Không sao đâu...” Lã Thượng Khôn cười trả lời “Công ty sẽ gửi xe tới đây, buổi tối anh tới đón em, một tuần không gặp nhau, anh rất nhớ em.”
Ở đầu dây bên này Chu Hải Mạn hơi ngập ngừng: “Dạ, được.”
Nói mấy câu đơn giản, Lã Thượng Khôn cất điện thoại di động, có lẽ do ngồi máy bay quá lâu, trên mặt anh ít nhiều xuất hiện mệt mỏi.
Buổi tối, khi thấy Chu Hải Mạn, vẻ mệt mỏi trên mặt anh mới giảm bớt đôi chút, biết cô thích ăn cay, anh mang đặc sản của Trùng Khánh cùng các loại gia vị được đặc chế (điều chế đặc biệt) như dầu ớt và bột ớt tặng cô, so với những món quà nhỏ đáng yêu khác còn làm cho cô vui vẻ hơn, Lã Thượng Khôn lắc đầu cười, đưa cô về nhà trọ.
“Anh đã vất vả cả ngày rồi mau về nghỉ sớm đi.” Chu Hải Mạn thúc giục.
“Gặp được em anh không thấy mệt mỏi chút nào.” Anh nghiêng đầu nhìn cô, gương mặt thanh tú của cô dưới ánh đèn càng trở nên dịu dàng, cặp mắt to mà anh nhớ nhung thật lâu không hề né tránh nhìn thẳng vào anh, lấp lánh khiến anh không kiềm được muốn tới gần.
“Anh muốn lên ngồi một lát không?” Bị anh nhìn chằm chằm như vậy, Chu Hải Mạn có chút không tự nhiên, đành phải quay đầu sang chỗ khác chỉ lên lầu của mình.
Trên lầu đèn vẫn sáng, xem ra Chu Vũ Khiết không ra ngoài, Lã Thượng Khôn cười cười: “Nếu biết sớm sẽ thế này thì về nhà anh rồi, cô của em đang…”
Chu Hải Mạn không nói gì, khi đối diện với anh dường như cô cũng không biết nên nói những gì.
“Được rồi, em lên nhà đi, nghỉ ngơi cho tốt.”
“Vâng, anh nhớ lái xe cẩn thận.” Nói xong, Chu Hải Mạn đẩy cửa xe muốn xuống nhưng bị Lã Thượng Khôn kéo lại.
Cô quay đầu nhìn anh, đôi môi vừa vặn tiến gần đến trước mặt anh, môi của cô mềm mại, ấm áp, còn của anh thì lạnh lẽo, hương vị của cô giống như anh nghĩ, ngọt ngào khiến anh say mê, cứ như vậy bị anh hôn, tâm tư cô trở nên rối loạn, mà dường như anh cảm thấy chưa thỏa mãn còn muốn nhiều hơn, hôn sâu hơn nữa, đến khi cô sắp không thở nổi mới buông ra, rồi vùi đầu vào cổ cô thì thầm: “Hải Mạn, anh thật sự rất nhớ em.”
Bất ngờ bị anh cưỡng hôn, cuối cùng thần trí cô cũng quay trở về, nhanh chóng hít lấy không khí xung quanh, Chu Hải Mạn mơ hồ không rõ cảm giác trong lòng mình, anh nói rất nhớ cô, nhưng còn cô thì sao? Sao nỗi nhớ nhung của cô đối với anh lại không mãnh liệt như vậy?
Cô đứng ven đường nhìn xe của anh chạy đi xa, tâm trí vẫn còn hoảng loạn, cố gắng tìm kiếm phương hướng, vừa mới xoay người bước về phía khu nhà trọ được một bước, chợt nghe phía sau có người gọi tên cô.
“Chu Hải Mạn…”
Giọng nói này rất quen thuộc, nhưng không phải hiện tại anh ta đang ở Hải Nam sao?
Cô lại quay người lại, người đàn ông anh tuấn đang tựa trước cửa xe, còn nhìn cô chằm chằm không phải Tiết Thiệu Luân thì là ai? Anh ta ở đây từ lúc nào? Mới vừa rồi, khi Lã Thượng Khôn hôn cô…, nghĩ đến đây vẻ mặt cô trở nên mất tự nhiên.
Anh ta nhất định là thấy được, nếu không sao sắc mặt lại khó coi vậy chứ? Đáy mắt âm u còn sâu thẳm hơn cả màn đêm, gương mặt vẫn luôn mỉm cười so với nét mặt không chút thay đổi của cô còn lạnh lẽo hơn rất nhiều.
“Sao anh lại ở đây?” Chu Hải Mạn lên tiếng trước, phá vỡ sự trầm mặc giữa hai người.
“Tôi tới đón Manhattan, nghe anh họ tôi nói mấy ngày nay đều là cô chăm sóc nó, đã làm phiền cô rồi.” Khi anh ta nói câu này rõ ràng mang theo sự khách sáo, xa cách, Chu Hải Mạn cảm thấy giọng điệu như vậy khiến cô không được tự nhiên, trong tiềm thức cô cảm thấy bọn họ không phải dạng này, nhưng giữa bọn họ không phải nên như vậy sao? Cho tới bây giờ, cô và anh ta chỉ là bạn bè, bạn bè cực kỳ bình thường.
“Không đâu, nó rất ngoan, hơn nữa cô tôi cũng rất thích nó.” Lúc trước chính vì Chu Vũ Khiết cảm thấy nó rất đáng yêu mới mang về nhà, còn Thẩm Thành Lượng rất vất vả mới đuổi được phiền toái lớn ra khỏi nhà, dĩ nhiên là vui vẻ, nhàn hạ.
Nhắc tới đứa con yêu quý của mình, sắc mặt của Tiết Thiệu Luân dễ nhìn hơn một chút, hết cách rồi, con của anh đương nhiên là ngoan nhất.
“Bây giờ, nó đang ở trên lầu, cô tôi chăm sóc nó, chúng ta cùng lên thôi.”
“Được.” Cuối cùng, anh cũng từ trong bóng tối bước ra, ánh trăng chiếu xuống khuôn mặt anh, ngũ quan thanh tú càng thêm đẹp mắt, anh không hề chớp mắt nhìn về phía cô, dường như đi rất lâu, cuối cùng cũng tới cạnh cô.
Đi thẳng vào thang máy, trong không gian nhỏ hẹp chỉ có hai người bọn họ, Tiết Thiệu Luân đột nhiên mở miệng: “Anh ta đã trở về rồi sao?”
“Ừ.” Chu Hải Mạn gật đầu, cô biết anh đã thấy hết.
“Không đưa ai về cùng sao?”
Chu Hải Mạn nhíu mày, anh ta có ý gì đây? Anh ấy đi công tác còn có thể mang ai về chứ?
“Cô nên hỏi anh ta một chút, ngoài nơi công tác anh ta còn đi đâu?” Lúc này, tiếng cửa thang máy vang lên, Tiết Thiệu Luân nói xong liền đi ra ngoài.
Có ý gì? Chu Hải Mạn muốn hỏi cho rõ ràng nhưng Tiết Thiệu Luân bước chân càng lúc càng nhanh, dường như không muốn nhiều lời với cô nữa.
Manhattan quả thực rất hiểu tính người, khi nhìn thấy Tiết Thiệu Luân thì ngay tức khắc vẫy vẫy cái đuôi chạy đến trước mặt anh, chạy quanh anh vài vòng, giơ chân trước lên rồi ngồi cạnh chủ nhân của mình.
Nhìn thấy con trai, cuối cùng tâm tình Tiết Thiệu Luân cũng khá hơn một chút, một tay ôm lấy nó từ dưới đất nên: “Con à, có nhớ cha không?”
Chu Vũ Khiết ở bên cạnh cười nói: “Anh họ anh nói anh gọi Manhattan trái con trai, phải con trai cô còn không tin, không ngờ đúng thật là như vậy.”
Tiết Thiệu Luân liếc nhìn Chu Hải Mạn, nói: “Thế nào? Đứa con yêu của tôi chọc người ta yêu thích đó.”
Chu Vũ Khiết cười khanh khách ở một bên, hoàn toàn không chú ý đến điểm khác thường giữa Chu Hải Mạn và Tiết Thiệu Luân: “Quả thật rất đáng yêu, hơn nữa, nó còn rất hợp với Mạn Mạn, khi cô vừa mới mang nó về, cô cho nó ăn thì nó không chịu ăn, Mạn Mạn cho thì nó lại ăn rất ngon lành.” Lúc ấy, Chu Vũ Khiết còn trêu chọc nói là bởi vì cô và Manhattan đều có lông ngắn giống nhau khiến Chu Hải Mạn rất bất mãn.
Tiết Thiệu Luân cúi đầu đùa nghịch Manhattan trong tay, thay vì nói nó và cô hợp nhau chẳng bằng nói từ miệng của anh Manhattan đã biết đến sự tồn tại của cô, hiểu cô, thích cô, “Cảm ơn mọi người đã chăm sóc con tôi, hôm nào mời hai vị mỹ nữ uống rượu, tôi xin đi trước.”
“Mạn Mạn, cháu đi tiễn Tiết Thiệu Luân đi, cô không tiện ra ngoài.” Chu Vũ Khiết nói xong thì đẩy Chu Hải Mạn từ sau khi vào đến cửa nhà còn chưa đổi giày ra ngoài.
Đi được vài bước, Chu Hải Mạn mở lời: “Lời vừa rồi của anh là có ý gì?”
“Cô có thể tự đi hỏi anh ta, không phải anh ta rất thích cô sao? Nhất định sẽ không lừa gạt cô, chỉ cần cô hỏi, anh ta sẽ nói thật với cô.”
“Tiết Thiệu Luân…”, giọng điệu kì quái của anh khiến cô có chút tức giận.
Cửa thang máy mở ra, Tiết Thiệu Luân nhìn cô một cái, “Con của tôi mệt rồi, chúng tôi phải nhanh chóng về nhà, tạm biệt.” Nói xong, anh liền bước vào trong thang máy, hai cánh cửa từ từ đóng lại, Chu Hải Mạn vẫn nhìn anh, thế nhưng anh ta lại cúi đầu vuốt ve Manhattan.
Cuối cùng, đi ra khỏi nhà trọ, bị một trận gió đêm bên ngoài thổi qua, Tiết Thiệu Luân chợt cảm thấy nỗi hậm hực trong lòng giảm bớt mấy phần, nhưng hình ảnh Lã Thượng Khôn và Chu Hải Mạn hôn môi không chịu khống chế tự động quay lại. Anh biết bọn họ là người yêu, anh cũng biết giữa người yêu sẽ có tiếp xúc thân mật, nhưng biết là một chuyện, nhìn thấy lại là một chuyện khác, trong thời khắc đó, anh cảm thấy trái tim trong lồng ngực trái giống như bị ai đó hung hăng đánh mạnh vào, rất đau.
Ngừng một lát, anh mới tiếp tục bước về phía trước, “Manhattan, chúng ta về nhà thôi.”
Lấy ra những gì cất giấu ~~~~ rống rống ~~~~ Đăng bởi: admin
/50
|