Editor: Cookie Oh
“Mạn Mạn, cuối cùng em cũng nhận điện thoại của anh.” Giọng nói nghe qua có vẻ mệt mỏi nhưng lại trở nên vui vẻ khi Chu Hải Mạn không từ chối nhận điện thoại của anh.
Chu Hải Mạn đón điện thoại của mình từ tay Chu Vũ Khiết, vì cô vừa đi tắm, di động để trên bàn phòng khách, Lã Thượng Khôn gọi điện thì Chu Vũ Khiết nhấc máy, không muốn để cô vì mình mà lo lắng, Chu Hải Mạn bất đắc dĩ mới phải nghe điện thoại, một mặt dùng khăn tắm lau tóc ướt, mặt khác đi về phía phòng ngủ.
“Anh muốn nói gì? Bây giờ nói đi.” Thực ra, khi nhận điện thoại từ tay Chu Vũ Khiết cô đã thông suốt rồi, cô không phải là người luôn rụt rè, sợ hãi, trong việc này, cô trở nên khác thường, cứ như vậy cô không biết đến khi nào mới có thể làm rõ nội tâm của chính mình, khiến cho sự việc xuất hiện một dấu chấm hỏi.
Chu Hải Mạn dùng sức xoa tóc, không biết vì sao, có chỗ nào đó truyền đến âm thanh khiến cô có chút khó chịu, rõ ràng chính cô muốn nghe nhưng nghe những lời do anh nói ra cô thậm chí muốn vứt điện thoại đi.
“Cuộc hôn nhân của bọn anh hoàn toàn không do tình cảm tạo thành, mà cũng không có động chạm thân mật, anh thừa nhận lúc đó anh chỉ nghĩ đến cái lợi trước mắt, nhưng Mạn Mạn, anh ôm ấp hoài bão đầy nhiệt huyết đến Thâm Quyến, nếu không làm nên sự nghiệp thì anh không còn mặt mũi nào mà trở về nữa.”
“Để sự nghiệp thành công, anh mới kết hôn với cô ấy, nhưng…” Lã Thượng Khôn dừng một chút, hình như cười nhẹ một cái, “Khi sự nghiệp đạt đến đỉnh cao, cuối cùng anh cũng có thời gian quan tâm đến cuộc sống và tình cảm thì anh mới phát hiện trừ sự nghiệp ra anh chẳng có gì cả, Viên Lỵ Lỵ luôn gây sự khiến anh không chịu nổi, lúc ấy anh mới nghĩ đến mục đích anh nhất quyết muốn đến Thâm Quyến, muốn xây dựng sự nghiệp là vì cái gì.”
“Mạn Mạn, em biết không? Năm đó, em rất xuất sắc, cũng rất rực rỡ, những người vây quanh em đều rất lớn mạnh, anh chỉ làm mình lớn mạnh hơn mới có thể xứng với em, mới có thể ở bên cạnh em. Anh thích em là thật, trong lòng anh chỉ có em cũng là thật, chính vì dã tâm hiếu thắng tranh giành đại vị tiền tài khiến anh suýt chút nữa quên mất mình muốn cái gì.”
“Mạn Mạn, cho anh thêm một cơ hội nữa được không? Đừng rời xa anh, anh bảo đảm với em, từ nay về sau anh tuyệt đối không bao giờ lừa gạt em, anh thực sự rất thích em, anh không thể mất em được.”
“Anh chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này, anh biết mình muốn cái gì, biết rằng có em bên cạnh thì chắc chắn anh rất hạnh phúc, khoảng thời gian ba năm kia giống như cơn ác mộng, anh đã có mọi thứ nhưng cũng mất đi tất cả, nhưng anh lại được ở bên cạnh em, có dũng khí thổ lộ với em. Mạn Mạn, cho anh thêm một cơ hội.”
“Anh cam đoan sẽ không có quan hệ gì với Viên Lỵ Lỵ nữa, thực tế, từ sau khi ly hôn bọn anh đã không có bất cứ quan hệ gì, anh sớm đã vạch rõ giới hạn với cô ấy, bọn anh cũng không hề can thiệp vào cuộc sống của nhau.”
Làm luật sư, điều mà Chu Hải Mạn sợ nhất là giọng điệu thỉnh cầu mềm mỏng của người khác, lý trí nói cho cô biết tất cả đều phải tuân theo trình tự xử lí công bằng của pháp luật, nhưng suy nghĩ cảm tính lại khiến cô trở nên mềm yếu, hận không thể thay người khác chịu khổ.
Nghe lời nói của Lã Thượng Khôn, Chu Hải Mạn tưởng tượng đến hình ảnh nam sinh từng kiêu ngạo, thuần khiết mà bây giờ lại chật vật như vậy thì không chịu nổi, cảm thấy đau lòng, cô thấy hơi buồn cho Chu Hải Mạn năm đó, lại cảm thấy rất rối loạn, không biết đi theo con đường nào mới đúng.
“Anh muốn nói những lời đó sao?”
“Mạn Mạn…” Nghe giọng nói thản nhiên của cô, Lã Thượng Khôn căng thẳng.
“Lã Thượng Khôn, nói thật, anh khiến em rất thất vọng, cho tới bây giờ em cũng không nghĩ anh sẽ lừa gạt em, hơn nữa,… còn trong chuyện này, cho dù là một cô gái chưa từng gặp mặt thì việc lừa gạt như vậy cũng không thể được, huống hồ chúng ta đã quen biết bao năm nay, anh luôn miệng nói anh thích em, em thật sự rất khó chấp nhận, ít nhất là trong một khoảng thời gian ngắn.”
“Mạn Mạn, anh…” Lã Thượng Khôn muốn giải thích, nhưng đến cuối cùng anh phát hiện ngoài tên của cô anh cũng không nói được câu nào.
“Vì vậy, chúng ta đều cần bình tĩnh lại, dù sao chúng ta cũng ở bên cạnh nhau một thời gian dài như vậy, em sẽ không đưa ra bất cứ quyết định gì chỉ vì mình nhất thời xúc động hay suy nghĩ chưa rõ ràng.”
“Lã Thượng Khôn, anh cho em ít thời gian được không?”
Cô không trực tiếp cự tuyệt để anh phấn chấn, đương nhiên anh sẽ đồng ý cho cô thời gian, Lã Thượng Khôn đã muốn dùng thời gian cả đời để ở bên cạnh cô cho nên nói rất nhẹ nhàng: “Mạn Mạn, cám ơn em.”
******************
Nhưng cảm giác trong lòng cô phức tạp hơn cô nghĩ, khá bất lực và có xu hướng hỗn loạn, cô không ngừng mâu thuẫn, tự mình phủ nhận lại tự mình lừa gạt mình, cảm giác này so với nhận được vụ kiện án tử khó giải quyết còn khiến người ta khổ sở hơn.
Nhưng may mắn thay, người mà cô bỏ quên mấy ngày nay đột nhiên gọi điện mời cô uống rượu, anh có thói quen trêu chọc cô khiến cô dần dần được nhẹ nhõm, việc không vui lúc tối nhanh chóng trôi đi, cô và Tiết Thiệu Luân đã rất lâu không liên lạc rồi.
“Tâm trạng không tốt sao?” Tiết Thiệu Luân lắc ly rượu trên tay, nhướng mày hỏi.
“Ừ.” Chu Hải Mạn gật đẩu, muốn mỉm cười nhưng lại thất bại, “Làm sao anh biết?”
Động tác trên tay Tiết Thiệu Luân ngừng lại, chậm rãi đáp: “Cô của cô.”
“À.” Thì ra là vậy.
“Cô ấy nói mấy ngày nay thấy cô không vui nên rất lo lắng cho cô.”
“Ừ.” Chu Hải Mạn uống một ly rượu, nhớ tới Chu Vũ Khiết đã mấy lần nhìn cô với ánh mắt như vậy, cô thấy rất áy náy, dù thế nào, cô cũng không muốn người khác lo lắng vì mình.
Tiết Thiệu Luân nhìn dáng vẻ này của cô, trong lòng có chút buồn bực, vì thế cũng uống cạn ly rượu, qua một lát mới cau mày hỏi: “Cô cũng biết sao?”
Chu Hải Mạn gật đầu, sắc mặt còn khó coi hơn.
Quả nhiên là vì tình mà khổ sở, Tiết Thiệu Luân có chút miễn cưỡng kéo khóe miệng lên, đưa một ly rượu đến trước mặt Chu Hải Mạn, “Uống đi, hôm nay không say không về. Nếu cô muốn nói gì tôi đều nghe, không muốn thì tôi uống rượu với cô.”
Lời của anh làm cho cơn sóng nhỏ trong lòng cô lắng xuống, cô cảm thấy rất ấm áp, trước kia khi Chu Vũ Khiết khen anh trước mặt cô thì cô chẳng thấy anh có điểm gì đáng khen, nhưng cũng chính lời nói của của anh khiến cô rất an tâm.
“Được, không say không về.” Chu Hải Mạn cười, nhận ly rượu từ tay anh rồi uống một hơi cạn sạch, đặt ly không đến quầy bar, cất cao giọng, “Tiếp!”
Rượu quả nhiên là thứ tốt, nó giúp các dây thần kinh căng thẳng của con người được thư giãn, nó cũng có thể khiến con người ta không hề đề phòng mà nói ra hết chuyện buồn phiền trong lòng, Chu Hải Mạn uống một ly rượu, nói một cách đứt quãng chuyện tình của Lã Thượng Khôn và Viên Lỵ Lỵ ra hết, và cả những dằn vặt cô chịu đựng suốt mấy ngày qua.
Tiết Thiệu Luân nhìn gương mặt u sầu, cau có của cô, lồng ngực có chút nặng trĩu, cô giống như đang vùng vẫy giữa mạng nhện, anh muốn giúp cô nhưng lại bất lực.
“Sau khi biết anh ta lừa cô, cô có cảm giác gì?”
“Rất thất vọng…” Chu Hải Mạn gật gật đầu, nhấn mạnh, “Vô cùng thất vọng.”
“Không tức giận sao? Tức giận đến mức muốn túm cổ anh ta và hỏi anh ta tại sao lại lừa gạt cô?”
“Tức giận?” Chu Hải Mạn thì thầm, ban đầu cô cũng tự hỏi, “Hình như có một chút…” nhưng cô lại lắc đầu ngay “Không, tôi không tức giận.”
“Nhưng tôi rất thất vọng, tôi đã từng thích anh ấy, trong lòng tôi anh ấy vô cùng hoàn mỹ, sẽ không gạt người, lại càng không gạt tôi nhưng sự thật ở trước mắt, tôi không thể lừa dối bản thân.” Chu Hải Mạn uống hết một ly rượu, thì thào nói như tự nói với chính mình.
Nghe cô nói xong, ánh mắt Tiết Thiệu Luân đột nhiên lóe lên một tia sáng, “Vậy cô sẽ tha thứ cho anh ta sao?”
“Tôi không biết.” Chu Hải Mạn lắc đầu, “Tôi cảm thấy chỗ này …” cô chỉ vào đầu mình, “Ức (nức cục), rối tinh rối mù, tôi không hiểu, tôi không biết tôi và anh ấy làm sao, rõ ràng anh ấy muốn giải thích với tôi nhưng tôi cảm thấy tất cả đều không giống trước kia, trong lúc đó anh ấy giống như cách tôi rất xa rất xa.”
“Là như vậy.” Tiết Thiệu Luân gật đầu, sau đó vươn tay vuốt mái tóc ngắn của cô, chạm vào mềm mại giống như anh tưởng tượng vậy, “Là chỗ này nghĩ mãi không hiểu sao.”
“Ừ…” Chu Hải Mạn đã uống rất say, ngoan ngoãn gật đầu, tay vỗ lên trên bàn tay to lớn của anh “Chính là ở đây.”
Cô ngoan ngoãn như vậy khiến Tiết Thiệu Luân sửng sốt nhưng biết cô uống rượu say, khóe miệng Tiết Thiệu Luân hiện lên một nụ cười không dễ nhận thấy, cô gái này có nhiều vẻ mặt như vây, có nhiều dáng vẻ như vậy, dáng vẻ bây giờ của cô là đáng yêu nhất, anh cũng đã thấy được.
Sau đó, cô uống thêm bao nhiêu rượu cô cũng không nhớ rõ, cô chỉ nhớ cô nói không ngừng, có người hỏi cô, cô trả lời, cảm thấy rất khó chịu, không chấp nhận được nên muốn nhìn thấy người đó, hình như nhìn thấy một bác sĩ. Ngày hôm sau tỉnh dậy, cô nhức đầu khủng khiếp.
“Tối hôm qua, Tiết Thiệu Luân đã đưa cháu về.” Chu Vũ Khiết đẩy cửa đi vào phòng cô, ngửi được mùi rượu nồng nặc thì nhíu mày.
“Vâng.” Chu Hải Mạn trải đầu, nhìn qua đồng hồ báo thức trên bàn, vừa định đi ra ngoài thì nghe thấy Chu Vũ Khiết tiếp tục nói.
“Nhưng mà gặp phải Lã Thượng Khôn đến tìm cháu, sau đó bọn họ đánh nhau một trận.” Chu Vũ Khiết cố ý nói bâng quơ, đi đến phía cửa.
“Cô ơi, chờ một chút.” Chu Hải Mạn xỏ dép, đứng trước mặt Chu Vũ Khiết, hít sâu một hơi nói: “Cô vừa nói Tiết Thiệu Luân và Lã Thượng Khôn đánh nhau sao?”
“Đúng vậy.” Chu Vũ Khiết cười gật đầu, “Cảnh đẫm máu kia, may mà lúc đó cháu uống say, không thấy được.”
= = Cô à, cô lại vui vẻ khi thấy người ta gặp họa như vậy sao? Chu Hải Mạn miễn cưỡng nhướng mắt lên hỏi: “Như vậy, bọn họ không sao chứ?”
“Không sao, chỉ là hai khuôn mặt đẹp trai đều bị thương mà thôi, ôi, bị thương cũng không đúng chỗ, cháu xem rất ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố đó.”
Không làm sao là tốt rồi, cuối cùng, Chu Hải Mạn cũng yên tâm, vội vàng chạy vào phòng vệ sinh bắt đầu đánh răng rửa mặt, sau đó lại chạy ào vào phòng ngủ thay quần áo và giày, đến khi ăn mặc chỉnh tề cầm túi nhỏ chuẩn bị ra ngoài thì lời Chu Vũ Khiết vang lên từ phía sau khiến cô đột nhiên muốn tìm một miếng đậu phụ đập chết chính mình, “Hôm này là thứ bảy, cháu tiện thể đến bệnh viện thăm Lã Thượng Khôn một chút đi, nghe Tiết Thiệu Luân nói nó bị thương không nhẹ.”
= =, Chu Vũ Khiết thực sự là cô ruột của cô sao? Đăng bởi: admin
“Mạn Mạn, cuối cùng em cũng nhận điện thoại của anh.” Giọng nói nghe qua có vẻ mệt mỏi nhưng lại trở nên vui vẻ khi Chu Hải Mạn không từ chối nhận điện thoại của anh.
Chu Hải Mạn đón điện thoại của mình từ tay Chu Vũ Khiết, vì cô vừa đi tắm, di động để trên bàn phòng khách, Lã Thượng Khôn gọi điện thì Chu Vũ Khiết nhấc máy, không muốn để cô vì mình mà lo lắng, Chu Hải Mạn bất đắc dĩ mới phải nghe điện thoại, một mặt dùng khăn tắm lau tóc ướt, mặt khác đi về phía phòng ngủ.
“Anh muốn nói gì? Bây giờ nói đi.” Thực ra, khi nhận điện thoại từ tay Chu Vũ Khiết cô đã thông suốt rồi, cô không phải là người luôn rụt rè, sợ hãi, trong việc này, cô trở nên khác thường, cứ như vậy cô không biết đến khi nào mới có thể làm rõ nội tâm của chính mình, khiến cho sự việc xuất hiện một dấu chấm hỏi.
Chu Hải Mạn dùng sức xoa tóc, không biết vì sao, có chỗ nào đó truyền đến âm thanh khiến cô có chút khó chịu, rõ ràng chính cô muốn nghe nhưng nghe những lời do anh nói ra cô thậm chí muốn vứt điện thoại đi.
“Cuộc hôn nhân của bọn anh hoàn toàn không do tình cảm tạo thành, mà cũng không có động chạm thân mật, anh thừa nhận lúc đó anh chỉ nghĩ đến cái lợi trước mắt, nhưng Mạn Mạn, anh ôm ấp hoài bão đầy nhiệt huyết đến Thâm Quyến, nếu không làm nên sự nghiệp thì anh không còn mặt mũi nào mà trở về nữa.”
“Để sự nghiệp thành công, anh mới kết hôn với cô ấy, nhưng…” Lã Thượng Khôn dừng một chút, hình như cười nhẹ một cái, “Khi sự nghiệp đạt đến đỉnh cao, cuối cùng anh cũng có thời gian quan tâm đến cuộc sống và tình cảm thì anh mới phát hiện trừ sự nghiệp ra anh chẳng có gì cả, Viên Lỵ Lỵ luôn gây sự khiến anh không chịu nổi, lúc ấy anh mới nghĩ đến mục đích anh nhất quyết muốn đến Thâm Quyến, muốn xây dựng sự nghiệp là vì cái gì.”
“Mạn Mạn, em biết không? Năm đó, em rất xuất sắc, cũng rất rực rỡ, những người vây quanh em đều rất lớn mạnh, anh chỉ làm mình lớn mạnh hơn mới có thể xứng với em, mới có thể ở bên cạnh em. Anh thích em là thật, trong lòng anh chỉ có em cũng là thật, chính vì dã tâm hiếu thắng tranh giành đại vị tiền tài khiến anh suýt chút nữa quên mất mình muốn cái gì.”
“Mạn Mạn, cho anh thêm một cơ hội nữa được không? Đừng rời xa anh, anh bảo đảm với em, từ nay về sau anh tuyệt đối không bao giờ lừa gạt em, anh thực sự rất thích em, anh không thể mất em được.”
“Anh chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này, anh biết mình muốn cái gì, biết rằng có em bên cạnh thì chắc chắn anh rất hạnh phúc, khoảng thời gian ba năm kia giống như cơn ác mộng, anh đã có mọi thứ nhưng cũng mất đi tất cả, nhưng anh lại được ở bên cạnh em, có dũng khí thổ lộ với em. Mạn Mạn, cho anh thêm một cơ hội.”
“Anh cam đoan sẽ không có quan hệ gì với Viên Lỵ Lỵ nữa, thực tế, từ sau khi ly hôn bọn anh đã không có bất cứ quan hệ gì, anh sớm đã vạch rõ giới hạn với cô ấy, bọn anh cũng không hề can thiệp vào cuộc sống của nhau.”
Làm luật sư, điều mà Chu Hải Mạn sợ nhất là giọng điệu thỉnh cầu mềm mỏng của người khác, lý trí nói cho cô biết tất cả đều phải tuân theo trình tự xử lí công bằng của pháp luật, nhưng suy nghĩ cảm tính lại khiến cô trở nên mềm yếu, hận không thể thay người khác chịu khổ.
Nghe lời nói của Lã Thượng Khôn, Chu Hải Mạn tưởng tượng đến hình ảnh nam sinh từng kiêu ngạo, thuần khiết mà bây giờ lại chật vật như vậy thì không chịu nổi, cảm thấy đau lòng, cô thấy hơi buồn cho Chu Hải Mạn năm đó, lại cảm thấy rất rối loạn, không biết đi theo con đường nào mới đúng.
“Anh muốn nói những lời đó sao?”
“Mạn Mạn…” Nghe giọng nói thản nhiên của cô, Lã Thượng Khôn căng thẳng.
“Lã Thượng Khôn, nói thật, anh khiến em rất thất vọng, cho tới bây giờ em cũng không nghĩ anh sẽ lừa gạt em, hơn nữa,… còn trong chuyện này, cho dù là một cô gái chưa từng gặp mặt thì việc lừa gạt như vậy cũng không thể được, huống hồ chúng ta đã quen biết bao năm nay, anh luôn miệng nói anh thích em, em thật sự rất khó chấp nhận, ít nhất là trong một khoảng thời gian ngắn.”
“Mạn Mạn, anh…” Lã Thượng Khôn muốn giải thích, nhưng đến cuối cùng anh phát hiện ngoài tên của cô anh cũng không nói được câu nào.
“Vì vậy, chúng ta đều cần bình tĩnh lại, dù sao chúng ta cũng ở bên cạnh nhau một thời gian dài như vậy, em sẽ không đưa ra bất cứ quyết định gì chỉ vì mình nhất thời xúc động hay suy nghĩ chưa rõ ràng.”
“Lã Thượng Khôn, anh cho em ít thời gian được không?”
Cô không trực tiếp cự tuyệt để anh phấn chấn, đương nhiên anh sẽ đồng ý cho cô thời gian, Lã Thượng Khôn đã muốn dùng thời gian cả đời để ở bên cạnh cô cho nên nói rất nhẹ nhàng: “Mạn Mạn, cám ơn em.”
******************
Nhưng cảm giác trong lòng cô phức tạp hơn cô nghĩ, khá bất lực và có xu hướng hỗn loạn, cô không ngừng mâu thuẫn, tự mình phủ nhận lại tự mình lừa gạt mình, cảm giác này so với nhận được vụ kiện án tử khó giải quyết còn khiến người ta khổ sở hơn.
Nhưng may mắn thay, người mà cô bỏ quên mấy ngày nay đột nhiên gọi điện mời cô uống rượu, anh có thói quen trêu chọc cô khiến cô dần dần được nhẹ nhõm, việc không vui lúc tối nhanh chóng trôi đi, cô và Tiết Thiệu Luân đã rất lâu không liên lạc rồi.
“Tâm trạng không tốt sao?” Tiết Thiệu Luân lắc ly rượu trên tay, nhướng mày hỏi.
“Ừ.” Chu Hải Mạn gật đẩu, muốn mỉm cười nhưng lại thất bại, “Làm sao anh biết?”
Động tác trên tay Tiết Thiệu Luân ngừng lại, chậm rãi đáp: “Cô của cô.”
“À.” Thì ra là vậy.
“Cô ấy nói mấy ngày nay thấy cô không vui nên rất lo lắng cho cô.”
“Ừ.” Chu Hải Mạn uống một ly rượu, nhớ tới Chu Vũ Khiết đã mấy lần nhìn cô với ánh mắt như vậy, cô thấy rất áy náy, dù thế nào, cô cũng không muốn người khác lo lắng vì mình.
Tiết Thiệu Luân nhìn dáng vẻ này của cô, trong lòng có chút buồn bực, vì thế cũng uống cạn ly rượu, qua một lát mới cau mày hỏi: “Cô cũng biết sao?”
Chu Hải Mạn gật đầu, sắc mặt còn khó coi hơn.
Quả nhiên là vì tình mà khổ sở, Tiết Thiệu Luân có chút miễn cưỡng kéo khóe miệng lên, đưa một ly rượu đến trước mặt Chu Hải Mạn, “Uống đi, hôm nay không say không về. Nếu cô muốn nói gì tôi đều nghe, không muốn thì tôi uống rượu với cô.”
Lời của anh làm cho cơn sóng nhỏ trong lòng cô lắng xuống, cô cảm thấy rất ấm áp, trước kia khi Chu Vũ Khiết khen anh trước mặt cô thì cô chẳng thấy anh có điểm gì đáng khen, nhưng cũng chính lời nói của của anh khiến cô rất an tâm.
“Được, không say không về.” Chu Hải Mạn cười, nhận ly rượu từ tay anh rồi uống một hơi cạn sạch, đặt ly không đến quầy bar, cất cao giọng, “Tiếp!”
Rượu quả nhiên là thứ tốt, nó giúp các dây thần kinh căng thẳng của con người được thư giãn, nó cũng có thể khiến con người ta không hề đề phòng mà nói ra hết chuyện buồn phiền trong lòng, Chu Hải Mạn uống một ly rượu, nói một cách đứt quãng chuyện tình của Lã Thượng Khôn và Viên Lỵ Lỵ ra hết, và cả những dằn vặt cô chịu đựng suốt mấy ngày qua.
Tiết Thiệu Luân nhìn gương mặt u sầu, cau có của cô, lồng ngực có chút nặng trĩu, cô giống như đang vùng vẫy giữa mạng nhện, anh muốn giúp cô nhưng lại bất lực.
“Sau khi biết anh ta lừa cô, cô có cảm giác gì?”
“Rất thất vọng…” Chu Hải Mạn gật gật đầu, nhấn mạnh, “Vô cùng thất vọng.”
“Không tức giận sao? Tức giận đến mức muốn túm cổ anh ta và hỏi anh ta tại sao lại lừa gạt cô?”
“Tức giận?” Chu Hải Mạn thì thầm, ban đầu cô cũng tự hỏi, “Hình như có một chút…” nhưng cô lại lắc đầu ngay “Không, tôi không tức giận.”
“Nhưng tôi rất thất vọng, tôi đã từng thích anh ấy, trong lòng tôi anh ấy vô cùng hoàn mỹ, sẽ không gạt người, lại càng không gạt tôi nhưng sự thật ở trước mắt, tôi không thể lừa dối bản thân.” Chu Hải Mạn uống hết một ly rượu, thì thào nói như tự nói với chính mình.
Nghe cô nói xong, ánh mắt Tiết Thiệu Luân đột nhiên lóe lên một tia sáng, “Vậy cô sẽ tha thứ cho anh ta sao?”
“Tôi không biết.” Chu Hải Mạn lắc đầu, “Tôi cảm thấy chỗ này …” cô chỉ vào đầu mình, “Ức (nức cục), rối tinh rối mù, tôi không hiểu, tôi không biết tôi và anh ấy làm sao, rõ ràng anh ấy muốn giải thích với tôi nhưng tôi cảm thấy tất cả đều không giống trước kia, trong lúc đó anh ấy giống như cách tôi rất xa rất xa.”
“Là như vậy.” Tiết Thiệu Luân gật đầu, sau đó vươn tay vuốt mái tóc ngắn của cô, chạm vào mềm mại giống như anh tưởng tượng vậy, “Là chỗ này nghĩ mãi không hiểu sao.”
“Ừ…” Chu Hải Mạn đã uống rất say, ngoan ngoãn gật đầu, tay vỗ lên trên bàn tay to lớn của anh “Chính là ở đây.”
Cô ngoan ngoãn như vậy khiến Tiết Thiệu Luân sửng sốt nhưng biết cô uống rượu say, khóe miệng Tiết Thiệu Luân hiện lên một nụ cười không dễ nhận thấy, cô gái này có nhiều vẻ mặt như vây, có nhiều dáng vẻ như vậy, dáng vẻ bây giờ của cô là đáng yêu nhất, anh cũng đã thấy được.
Sau đó, cô uống thêm bao nhiêu rượu cô cũng không nhớ rõ, cô chỉ nhớ cô nói không ngừng, có người hỏi cô, cô trả lời, cảm thấy rất khó chịu, không chấp nhận được nên muốn nhìn thấy người đó, hình như nhìn thấy một bác sĩ. Ngày hôm sau tỉnh dậy, cô nhức đầu khủng khiếp.
“Tối hôm qua, Tiết Thiệu Luân đã đưa cháu về.” Chu Vũ Khiết đẩy cửa đi vào phòng cô, ngửi được mùi rượu nồng nặc thì nhíu mày.
“Vâng.” Chu Hải Mạn trải đầu, nhìn qua đồng hồ báo thức trên bàn, vừa định đi ra ngoài thì nghe thấy Chu Vũ Khiết tiếp tục nói.
“Nhưng mà gặp phải Lã Thượng Khôn đến tìm cháu, sau đó bọn họ đánh nhau một trận.” Chu Vũ Khiết cố ý nói bâng quơ, đi đến phía cửa.
“Cô ơi, chờ một chút.” Chu Hải Mạn xỏ dép, đứng trước mặt Chu Vũ Khiết, hít sâu một hơi nói: “Cô vừa nói Tiết Thiệu Luân và Lã Thượng Khôn đánh nhau sao?”
“Đúng vậy.” Chu Vũ Khiết cười gật đầu, “Cảnh đẫm máu kia, may mà lúc đó cháu uống say, không thấy được.”
= = Cô à, cô lại vui vẻ khi thấy người ta gặp họa như vậy sao? Chu Hải Mạn miễn cưỡng nhướng mắt lên hỏi: “Như vậy, bọn họ không sao chứ?”
“Không sao, chỉ là hai khuôn mặt đẹp trai đều bị thương mà thôi, ôi, bị thương cũng không đúng chỗ, cháu xem rất ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố đó.”
Không làm sao là tốt rồi, cuối cùng, Chu Hải Mạn cũng yên tâm, vội vàng chạy vào phòng vệ sinh bắt đầu đánh răng rửa mặt, sau đó lại chạy ào vào phòng ngủ thay quần áo và giày, đến khi ăn mặc chỉnh tề cầm túi nhỏ chuẩn bị ra ngoài thì lời Chu Vũ Khiết vang lên từ phía sau khiến cô đột nhiên muốn tìm một miếng đậu phụ đập chết chính mình, “Hôm này là thứ bảy, cháu tiện thể đến bệnh viện thăm Lã Thượng Khôn một chút đi, nghe Tiết Thiệu Luân nói nó bị thương không nhẹ.”
= =, Chu Vũ Khiết thực sự là cô ruột của cô sao? Đăng bởi: admin
/50
|