Tuy bị một cô em gái không biết ở đâu ra đánh thức, tâm trạng cô hơi khó chịu, nhưng người đàn ông này ôm cô thật chặt, y như con bạch tuộc khiến cho Chu Hải Mạn cũng an lòng. Hơn nữa, tối hôm qua bị anh lăn qua lăn lại, thật sự thể lực đã tiêu hao, Chu Hải Mạn rất nhanh lại tiến vào mộng đẹp.
Khi tỉnh dậy lần nữa là do một hồi chuông cửa dồn dập đánh thức, Chu Hải Mạn dụi dụi đôi mắt vẫn lim dim buồn ngủ, vị trí bên cạnh đã trống không, Chu Hải Mạn ngáp một cái, tiếng chuông cửa vẫn vang bên tai không dứt.
Tóc ngắn, cô vươn tay lên gãi đầu, nhanh chóng mặc chiếc áo T-shirt, quần cộc vào rồi xỏ dép đi ra ngoài, vừa mới đi tới cửa phòng ngủ đã nghe thấy tiếng cửa được mở ra. Ngay sau đó là một tiếng gọi ngọt ngào, yểu điệu Anh Thiệu Luân , Chu Hải Mạn mặt lạnh nhìn sang, Tiết Thiệu Luân đang đưa lưng về phía cô, không biết dùng vẻ mặt gì đối mặt cô bé kia.
Anh Thiệu Luân, em gọi điện thoại cho anh, sao anh không nhận hả? Em vốn chờ anh đi tìm em, nhưng kể từ buổi sáng gọi điện thoại tới cho anh thì không liên lạc được nữa... em liền tự mình chạy tới thăm anh, nửa năm không gặp, anh không nhớ em sao? Mặc kệ đi, dù sao em nhớ anh muốn chết. . . . . .
Cô gái nhỏ liến thoắng không ngừng, ngược lại người luôn nói nhiều như Tiết Thiệu Luân lại không có bất cứ động tĩnh gì, diễ¥n đ±àn l€ê qu£ý đô®n Chu Hải Mạn không khỏi nhíu mày, quan hệ giữa bọn họ nhìn thế nào cũng không giống chỉ là bạn đơn thuần.
Ai da, em định hẹn anh cùng ra ngoài ăn cơm trưa, sao anh lại mặc tạp dề? Xem ra là em có lộc ăn rồi, hì hì —— cô gái kia dường như không phát hiện ra sự khác thường của Tiết Thiệu Luân, tự nhiên đi vào phòng khách.
Vũ Đồng, em nghe anh ——
Tiết Thiệu Luân giống như bị kim châm, đột nhiên phản ứng kịp, nhưng khi anh xoay người lại thì anh rõ ràng thấy bước chân của Triển Vũ Đồng dừng lại, sau đó thấy Chu Hải Mạn im lặng đang dựa trên khung cửa thì thân thể của anh cũng cứng đờ.
Triển Vũ Đồng trợn to hai mắt, chỉ vào gương mặt không cảm xúc của người đẹp lạnh lùng, quay đầu hỏi: Anh Thiệu Luân, cô ấy là ai vậy? Trong nhà của anh tại sao lại có một người phụ nữ xa lạ?
Phụ nữ xa lạ? Chân mày nhỏ của Chu Hải Mạn nhíu lại, em gái à, đừng dùng giọng điệu của nữ chủ nhân để gọi cô được hay không? Khiến người ta cực kỳ khó chịu.
Tiết Thiệu Luân buồn bực vò tóc, vốn là muốn trước khi Chu Hải Mạn tỉnh lại thì làm một bàn thức ăn ngon, hai người sẽ tiếp tục thân thiết hơn, bây giờ món ăn đã gần đầy đủ hết, giữa đường lại chui ra một Triển Vũ Đồng, những ngày tháng an nhàn của anh chắc cũng chấm dứt rồi.
Lúc này, ánh mắt Chu Hải Mạn cũng chuyển tới trên người của Tiết Thiệu Luân, anh đeo tạp dề lên giống như một người đàn ông nội trợ thật tốt. Nhưng Chu Vũ Khiết nói rất đúng, đàn ông trên thế giới này là loại động vật giỏi ngụy trang nhất, thấy em gái điệu đà này tìm tới cửa, cô ngược lại muốn xem xem anh sẽ phản ứng như thế nào.
Vũ Đồng, anh giới thiệu với em một chút. Tiết Thiệu Luân bước mấy bước, đi tới bên cạnh Chu Hải Mạn, kéo bả vai của cô, gương mặt hạnh phúc cộng thêm say sưa ngơ ngẩn mà cười nói, Đây là vợ của anh, chị dâu của em, Chu Hải Mạn.
Anh Thiệu Luân—— ánh mắt của Triển Vũ Đồng càng trừng lớn hơn, không dám tin, kinh hãi kêu lên, Anh đã kết hôn? ? ?
A —— chân của Tiết Thiệu Luân bị Kim Cương đại lực nữ hung hăng đạp một cước, anh hít khí lạnh vì đau.
Chu Hải Mạn nhíu mày, bĩu môi, nhỏ giọng nói: Ai là vợ anh?
Chị dâu tương lai của em, tương lai, bây giờ là bạn gái của anh. Tiết Thiệu Luân không thể không khuất phục trước vũ lực của Chu Hải Mạn, nhưng bản tính lưu manh vẫn không đổi, kéo vành tai xinh xắn của cô, nói với Triển Vũ Đồng, Thế nào? Một đại mỹ nhân đúng chứ?
Triển Vũ Đồng sớm bị anh kích động đến đầu váng mắt hoa, tan nát cõi lòng như nhân sủi cảo, chỉ thiếu che miệng nước mắt ròng ròng thôi. Diee≠nx ddзanf Le¿e Q©uys Dd™oon Tiết Thiệu Luân vẫn như thế, không chút kiêng kỵ ở trước mặt cô ân ái. Cô hít sâu một hơi, nhếch khóe miệng cười hết sức khó coi, Quả thật rất xinh đẹp.
Nói xong thì chủ động đi tới, đưa tay phải ra, Em tên là Vũ Đồng, là thanh mai trúc mã của anh Thiệu Luân, chị Hải Mạn, rất hân hạnh được biết chị.
Thanh mai trúc mã —— Chu Hải Mạn ý tứ nhìn Tiết Thiệu Luân một cái, Tiết Thiệu Luân híp mắt cười lấy lòng. Nhưng Chu Hải Mạn không phải là một nữ sinh bốc đồng, hơn nữa nhiều năm làm luật sư đã rèn luyện cho cô càng thêm bình tĩnh khi gặp bất cứ chuyện, vì vậy lịch sự đưa tay phải ra bắt tay cô, đáp lại nói: Hân hạnh, hân hạnh ——
Phụ nữ tranh đấu thường vô hình ngầm khai triển kinh thiên động địa, Triển Vũ Đồng nhẹ nhàng lướt nhìn gương mặt xinh đẹp không trang điểm của cô, rồi liếc đến vết đỏ mập mờ trên cổ cô thì nụ cười trên môi thiếu chút nữa không nhịn được, lực đạo trên tay không tự chủ tăng thêm, giống như muốn bóp nát tay của đối phương vậy.
Tiết Thiệu Luân tự nhiên chú ý tới không khí giữa hai người, vì vậy ôm ôm Chu Hải Mạn, đè thấp âm thanh, ở bên tai cô nói: Nghỉ ngơi cho tới giữa trưa rồi, cũng nên ăn một chút gì chứ? Đi rửa mặt đi, anh lập tức dọn cơm, nha?
Phụ nữ… chịu không nổi nhất chính là giọng ôn tồn, mềm mỏng của đàn ông, huống chi Chu Hải Mạn còn là một người phụ nữ rất đúng mực. Vì vậy, cô nhẹ nhàng gật đầu, quyết định dùng tấm lòng rộng lượng của nữ chủ nhân để khoản đãi Triển Vũ Đồng - vị khách không mời mà đến này.
Mà Triển Vũ Đồng đặc biệt chạy tới nhà anh thăm anh, Tiết Thiệu Luân thật sự không nghĩ
Khi tỉnh dậy lần nữa là do một hồi chuông cửa dồn dập đánh thức, Chu Hải Mạn dụi dụi đôi mắt vẫn lim dim buồn ngủ, vị trí bên cạnh đã trống không, Chu Hải Mạn ngáp một cái, tiếng chuông cửa vẫn vang bên tai không dứt.
Tóc ngắn, cô vươn tay lên gãi đầu, nhanh chóng mặc chiếc áo T-shirt, quần cộc vào rồi xỏ dép đi ra ngoài, vừa mới đi tới cửa phòng ngủ đã nghe thấy tiếng cửa được mở ra. Ngay sau đó là một tiếng gọi ngọt ngào, yểu điệu Anh Thiệu Luân , Chu Hải Mạn mặt lạnh nhìn sang, Tiết Thiệu Luân đang đưa lưng về phía cô, không biết dùng vẻ mặt gì đối mặt cô bé kia.
Anh Thiệu Luân, em gọi điện thoại cho anh, sao anh không nhận hả? Em vốn chờ anh đi tìm em, nhưng kể từ buổi sáng gọi điện thoại tới cho anh thì không liên lạc được nữa... em liền tự mình chạy tới thăm anh, nửa năm không gặp, anh không nhớ em sao? Mặc kệ đi, dù sao em nhớ anh muốn chết. . . . . .
Cô gái nhỏ liến thoắng không ngừng, ngược lại người luôn nói nhiều như Tiết Thiệu Luân lại không có bất cứ động tĩnh gì, diễ¥n đ±àn l€ê qu£ý đô®n Chu Hải Mạn không khỏi nhíu mày, quan hệ giữa bọn họ nhìn thế nào cũng không giống chỉ là bạn đơn thuần.
Ai da, em định hẹn anh cùng ra ngoài ăn cơm trưa, sao anh lại mặc tạp dề? Xem ra là em có lộc ăn rồi, hì hì —— cô gái kia dường như không phát hiện ra sự khác thường của Tiết Thiệu Luân, tự nhiên đi vào phòng khách.
Vũ Đồng, em nghe anh ——
Tiết Thiệu Luân giống như bị kim châm, đột nhiên phản ứng kịp, nhưng khi anh xoay người lại thì anh rõ ràng thấy bước chân của Triển Vũ Đồng dừng lại, sau đó thấy Chu Hải Mạn im lặng đang dựa trên khung cửa thì thân thể của anh cũng cứng đờ.
Triển Vũ Đồng trợn to hai mắt, chỉ vào gương mặt không cảm xúc của người đẹp lạnh lùng, quay đầu hỏi: Anh Thiệu Luân, cô ấy là ai vậy? Trong nhà của anh tại sao lại có một người phụ nữ xa lạ?
Phụ nữ xa lạ? Chân mày nhỏ của Chu Hải Mạn nhíu lại, em gái à, đừng dùng giọng điệu của nữ chủ nhân để gọi cô được hay không? Khiến người ta cực kỳ khó chịu.
Tiết Thiệu Luân buồn bực vò tóc, vốn là muốn trước khi Chu Hải Mạn tỉnh lại thì làm một bàn thức ăn ngon, hai người sẽ tiếp tục thân thiết hơn, bây giờ món ăn đã gần đầy đủ hết, giữa đường lại chui ra một Triển Vũ Đồng, những ngày tháng an nhàn của anh chắc cũng chấm dứt rồi.
Lúc này, ánh mắt Chu Hải Mạn cũng chuyển tới trên người của Tiết Thiệu Luân, anh đeo tạp dề lên giống như một người đàn ông nội trợ thật tốt. Nhưng Chu Vũ Khiết nói rất đúng, đàn ông trên thế giới này là loại động vật giỏi ngụy trang nhất, thấy em gái điệu đà này tìm tới cửa, cô ngược lại muốn xem xem anh sẽ phản ứng như thế nào.
Vũ Đồng, anh giới thiệu với em một chút. Tiết Thiệu Luân bước mấy bước, đi tới bên cạnh Chu Hải Mạn, kéo bả vai của cô, gương mặt hạnh phúc cộng thêm say sưa ngơ ngẩn mà cười nói, Đây là vợ của anh, chị dâu của em, Chu Hải Mạn.
Anh Thiệu Luân—— ánh mắt của Triển Vũ Đồng càng trừng lớn hơn, không dám tin, kinh hãi kêu lên, Anh đã kết hôn? ? ?
A —— chân của Tiết Thiệu Luân bị Kim Cương đại lực nữ hung hăng đạp một cước, anh hít khí lạnh vì đau.
Chu Hải Mạn nhíu mày, bĩu môi, nhỏ giọng nói: Ai là vợ anh?
Chị dâu tương lai của em, tương lai, bây giờ là bạn gái của anh. Tiết Thiệu Luân không thể không khuất phục trước vũ lực của Chu Hải Mạn, nhưng bản tính lưu manh vẫn không đổi, kéo vành tai xinh xắn của cô, nói với Triển Vũ Đồng, Thế nào? Một đại mỹ nhân đúng chứ?
Triển Vũ Đồng sớm bị anh kích động đến đầu váng mắt hoa, tan nát cõi lòng như nhân sủi cảo, chỉ thiếu che miệng nước mắt ròng ròng thôi. Diee≠nx ddзanf Le¿e Q©uys Dd™oon Tiết Thiệu Luân vẫn như thế, không chút kiêng kỵ ở trước mặt cô ân ái. Cô hít sâu một hơi, nhếch khóe miệng cười hết sức khó coi, Quả thật rất xinh đẹp.
Nói xong thì chủ động đi tới, đưa tay phải ra, Em tên là Vũ Đồng, là thanh mai trúc mã của anh Thiệu Luân, chị Hải Mạn, rất hân hạnh được biết chị.
Thanh mai trúc mã —— Chu Hải Mạn ý tứ nhìn Tiết Thiệu Luân một cái, Tiết Thiệu Luân híp mắt cười lấy lòng. Nhưng Chu Hải Mạn không phải là một nữ sinh bốc đồng, hơn nữa nhiều năm làm luật sư đã rèn luyện cho cô càng thêm bình tĩnh khi gặp bất cứ chuyện, vì vậy lịch sự đưa tay phải ra bắt tay cô, đáp lại nói: Hân hạnh, hân hạnh ——
Phụ nữ tranh đấu thường vô hình ngầm khai triển kinh thiên động địa, Triển Vũ Đồng nhẹ nhàng lướt nhìn gương mặt xinh đẹp không trang điểm của cô, rồi liếc đến vết đỏ mập mờ trên cổ cô thì nụ cười trên môi thiếu chút nữa không nhịn được, lực đạo trên tay không tự chủ tăng thêm, giống như muốn bóp nát tay của đối phương vậy.
Tiết Thiệu Luân tự nhiên chú ý tới không khí giữa hai người, vì vậy ôm ôm Chu Hải Mạn, đè thấp âm thanh, ở bên tai cô nói: Nghỉ ngơi cho tới giữa trưa rồi, cũng nên ăn một chút gì chứ? Đi rửa mặt đi, anh lập tức dọn cơm, nha?
Phụ nữ… chịu không nổi nhất chính là giọng ôn tồn, mềm mỏng của đàn ông, huống chi Chu Hải Mạn còn là một người phụ nữ rất đúng mực. Vì vậy, cô nhẹ nhàng gật đầu, quyết định dùng tấm lòng rộng lượng của nữ chủ nhân để khoản đãi Triển Vũ Đồng - vị khách không mời mà đến này.
Mà Triển Vũ Đồng đặc biệt chạy tới nhà anh thăm anh, Tiết Thiệu Luân thật sự không nghĩ
/50
|