Vũ kéo nó chạy khỏi bar,nó chỉ như kẻ vô hồn bước theo anh,sau khi anh kéo tuột nó đc lên xe,nó cúi mặt ko nói gì…Vũ cũng chỉ lặng đi nhìn nó… Anh đưa nó về nhà anh…1 ngôi biệt thự tráng lệ đc sơn màu trắng,1 sân vườn với những cây cảnh đc khéo léo cắt tỉa…Anh dắt nó vào trong,bên trong hoành tráng ko thua gì vẻ ngoài của nó,những người phục vụ cúi đầu chào anh cung kính…Anh dẫn nó lên 1 căn phòng…
_Em ở phòng này nhé…Em tắm rửa rồi xuống ăn cơm …À!!Anh quên mất,em mặc tạm đồ của anh nhé,anh thật là… – Vũ dịu dàng nói,tay gãi đầu e ngại
Nó chỉ gật đầu rồi bước về phía phòng tắm…
Hơn 1 tiếng vẫn chưa thấy nó xuống…Vũ lo lắng bước lên phòng nó…anh gõ cửa nhưng ko thấy nó trả lời…nỗi bất an thôi thúc anh bước vào…Anh thấy nó ngồi bất động trên giường,người nó ướt sũng,nó mặc chiếc áo của anh nhìn như chiếc áo váy,nôm đến quyến rũ…Anh đỏ mặt quay đi,nhưng vẫn bước đến gần nó,tóc che hết khuôn mặt nó,nhưng ko đủ che đi nỗi niềm của nó…nó run..run lên từng hồi…run vì lạnh hay run vì xúc cảm đang nghẹn ứ trong lòng.Mọi chuyện như 1 giấc mơ,nó ko thể biết đâu thật đâu hư,mọi thứ quá nhanh,quá nhanh,như cơn bão chợt ập qua để lại sau nó là những tàn tích hỗn độn…Vũ nhìn nó,anh hiểu nó đang cảm thấy thế nào,nó trước mặt anh giờ đây giống như hình ảnh của 2 năm về trước,nhưng khác ở chỗ nó đã đổi thay bên trong…trong tim nó…Anh bước vào phòng tắm,lấy chiếc khăn bông ra,lau tóc cho nó,nó vẫn ngồi lặng thinh ko nói gì,ko gian im lặng đến mức có thể nghe tiếng thở của nhau…1 giọt nước mắt nhỏ xuống,nó run hơn…Vũ choàng tay ôm nó,hơi ấm từ vòng tay anh vẫn vậy,vẫn ấm áp và dịu dàng…đúng là chỉ có nó thay đổi…Vũ quỳ xuống trước mặt nó,bàn tay anh ôm lấy mặt nó,gạt đi những giọt nước mắt nóng hỏi tràn đầy khôn mặt,nó nhắm mắt lại,cảm nhận hơi ấm từ bàn tay anh…
_Anh biết em đã chịu nhìu khổ sở,anh biết,biết tất cả…Hãy bên anh,bên cạnh anh,để anh có thể bảo vệ em…
Nước mắt cứ xé nát mi mắt mà tuôn ra,chảy ướt đẫm áo anh…Nó vẫn sợ,sợ lắm,sợ cái gọi là tình yêu,sợ cái gọi là phản bội…sợ lắm…nó cứ thế mà vùi đầu vào lồng ngực rắn chắc của anh khóc đến khi cơn buồn ngủ hạ gục nó…
Bầu trời trong xanh,nắng vàng chảy dài trên mặt đường,hong khô 1 đêm dài lạnh lẽo,nó khẽ mở mắt,đã lâu rồi nó ko ngủ ngon và dài đến như vậy,1 hơi ấm,1 vòng tay đã sưởi ấm nó…Vũ vẫn ngồi ôm nó tựa vào giường,anh sợ đặt nó xuống sẽ khiến nó thức giấc hay vì anh sợ buông tay nó sẽ tan biến khỏi anh 1 lần nữa…
_Em dậy rồi à? – Vũ nhìn nó mỉm cười thật ấm
Nó khẽ lay đôi mắt,khuôn mặt anh thật đẹp,dịu dàng và ấm áp…nó gật đầu…
_Em đánh răng rửa mặt rồi xuống ăn sáng nhé,đêm qua em đã ko ăn gì rồi…
…
Nó bước xuống nhà thấy Vũ đang ngồi chờ nó…Nó ngồi vào bàn,Vũ nhìn nó mỉm cười dịu dàng,thức ăn bày lên thơm phức… nó đưa 1 thìa lên cho vào miệng thì bụng quặn đau,mọi thứ trong dạ dày trào ra mặc dù ko có gì…Nó bịt miệng chạy thẳng vào nhà vệ sinh,nôn thốc nôn tháo… Vũ chạy theo sau nó lo lắng đỡ lấy nó…
_Em ko sao chứ?
Nó lắc đầu…
_Em hay bị như vậy mấy tháng nay,chắc bị đau bao tử,hôm qua ko ăn uống gì nên hôm nay ăn vào mới ko nuốt nổi… - Nó nói nhỏ nhẹ
_Anh đưa em đi bác sĩ… - Vũ thêm phần lo lắng
_ko sao,em nghỉ 1 lúc là hết thôi… - Nó lắc đầu nhất định ko đi khám
Anh đành dìu nó vào phòng nghỉ sau đó gọi người giúp việc pha sữa cho nó… Nó nằm nghỉ,uống cốc sữa xong tỉnh người,khỏe ra nhiều ...
....
Chiều dần buông,nắng nhẹ trải vàng ướp đường phố màu vàng mật… gió khẽ luồn tóc nó lành lạnh,nắm lấy bàn tay nhỏ bé,Vũ hạnh phúc đi bên nó…Nó chỉ lặng lẽ đi bên anh…trống rỗng,vô cảm…thoáng trong đầu nó về những kỉ niệm…kỉ niệm thật đẹp…cũng tay trong tay,cũng những con đường mật vàng ngọt ngào,và… 1 tình yêu đẹp… 1 đỗ vỡ…đỗ vỡ 1 niềm tin
_Tối nay em ăn tối cùng bố mẹ anh nhé.Họ rất muốn gặp em – Vũ quay sang nhìn nó cười nói
Giọng Vũ cắt ngang dòng suy nghĩ khiến nó giật mình…Nó thoảng thốt nhìn Vũ,nỗi sợ hãi trào ngẹn,sợ cái cảm giác đối mặt như với bà Nguyễn,tủi nhục…Đôi mắt hơi mờ,đôi mày lá liễu nhíu lại ko giấu nỗi lo lắng…Vũ hiểu phần nào thái độ của nó,anh đc nghe Tuyết kể về cuộc tình giữa nó và Hùng nên anh hiểu...hiểu đang lo sợ điều gì,anh vuốt lên mái tóc nhẹ mỉm cười…
_Em đừng lo,ba mẹ anh ko khó đâu
…
Vận trên người chiếc đầm lụa màu hồng ôm lấy tân hình nó tôn lên vẻ đẹp của dáng dấp và nước da trắng ngần,trên vai là chiếc nơ to đính hột lấp lánh tô điểm bờ vai nhỏ nhắn,mái tóc dài đen nhánh,hơi xoăn búi lên,1 vài cọng tóc mai rơi xuống điểm vào chiếc cổ thanh tao đến quyến rũ …Trông nó như 1 nữ thần…Vũ bước vào phòng,sững sờ nhìn nó ko chớp mắt…
_Em đẹp quá – Vũ ngượng ngùng gãi đầu nói
Mặt nó hơi ửng đỏ cúi xuống ko nói gì…Nó theo Vũ ra xe…đường phố đêm về mát mẻ,dịu dàng khác hẳn sự oi bức,gay gắt của ban ngày…từng dòng người,dòng xe lướt đi dưới ánh đèn đường chói lọi…Xe dừng lại ở 1 nhà hàng sang trọng,thiết kế theo kiểu tây,1 cánh cổng to đc đứng giữ bằng 2 anh chàng bảo vệ mặc chiếc áo màu đỏ và quần tây đen như binh lính hoàng gia Pháp,cứ hễ khách vào hay ra,2 chàng lính cúi đầu mở cửa và nói 1 câu gì đó bằng tiếng anh đại loại như “ Cám ơn và hẹn gặp lại”…Nó bước vào,choáng ngợp với sự tráng lệ,cách bài trí khiến thực khách có cảm giác đang ngồi ăn tại 1 lâu đài hoàng gia…Vũ giờ tay ra hiệu như đã nhìn thấy ai đó…Thấp thoáng nó thấy 1 người phụ nữ xinh đẹp,vẻ dịu dàng khiến ai nhìn vào bà cũng thấy ấm áp,chắc Vũ giống mẹ nhìu,và 1 người đàn ông đạo mạo,đỉnh đạt với gương mặt khá phúc hậu…Nhìn họ nó cũng vơi bớt nỗi sợ đang dày vò…
_Con chào ba mẹ - Anh mỉm cười chào ba mẹ
2 người nhìn anh cười đôn hậu,họ vui khi đã lâu ko đc nhìn thấy nụ cười của con trai họ…Vũ bước lùi về phía sau,nó thẹng thùng nép phía sau Vũ bước lên cúi đầu chào ba mẹ Vũ lễ phép…2 vị nhìn nó mỉm cười hiền hậu…nhưng khi nó ngước nhìn lên … thì…nụ cười bất chợt vút tắt...
_Mai…Trinh…- Mặt ông Khang tái mét,mắt trợn lên,mắt tối sầm,lắp bắp…
_Trin…h – Bà Khang cũng lắp bắp,mặt nhợt nhạt nhìn nó chầm chầm…
_Em ở phòng này nhé…Em tắm rửa rồi xuống ăn cơm …À!!Anh quên mất,em mặc tạm đồ của anh nhé,anh thật là… – Vũ dịu dàng nói,tay gãi đầu e ngại
Nó chỉ gật đầu rồi bước về phía phòng tắm…
Hơn 1 tiếng vẫn chưa thấy nó xuống…Vũ lo lắng bước lên phòng nó…anh gõ cửa nhưng ko thấy nó trả lời…nỗi bất an thôi thúc anh bước vào…Anh thấy nó ngồi bất động trên giường,người nó ướt sũng,nó mặc chiếc áo của anh nhìn như chiếc áo váy,nôm đến quyến rũ…Anh đỏ mặt quay đi,nhưng vẫn bước đến gần nó,tóc che hết khuôn mặt nó,nhưng ko đủ che đi nỗi niềm của nó…nó run..run lên từng hồi…run vì lạnh hay run vì xúc cảm đang nghẹn ứ trong lòng.Mọi chuyện như 1 giấc mơ,nó ko thể biết đâu thật đâu hư,mọi thứ quá nhanh,quá nhanh,như cơn bão chợt ập qua để lại sau nó là những tàn tích hỗn độn…Vũ nhìn nó,anh hiểu nó đang cảm thấy thế nào,nó trước mặt anh giờ đây giống như hình ảnh của 2 năm về trước,nhưng khác ở chỗ nó đã đổi thay bên trong…trong tim nó…Anh bước vào phòng tắm,lấy chiếc khăn bông ra,lau tóc cho nó,nó vẫn ngồi lặng thinh ko nói gì,ko gian im lặng đến mức có thể nghe tiếng thở của nhau…1 giọt nước mắt nhỏ xuống,nó run hơn…Vũ choàng tay ôm nó,hơi ấm từ vòng tay anh vẫn vậy,vẫn ấm áp và dịu dàng…đúng là chỉ có nó thay đổi…Vũ quỳ xuống trước mặt nó,bàn tay anh ôm lấy mặt nó,gạt đi những giọt nước mắt nóng hỏi tràn đầy khôn mặt,nó nhắm mắt lại,cảm nhận hơi ấm từ bàn tay anh…
_Anh biết em đã chịu nhìu khổ sở,anh biết,biết tất cả…Hãy bên anh,bên cạnh anh,để anh có thể bảo vệ em…
Nước mắt cứ xé nát mi mắt mà tuôn ra,chảy ướt đẫm áo anh…Nó vẫn sợ,sợ lắm,sợ cái gọi là tình yêu,sợ cái gọi là phản bội…sợ lắm…nó cứ thế mà vùi đầu vào lồng ngực rắn chắc của anh khóc đến khi cơn buồn ngủ hạ gục nó…
Bầu trời trong xanh,nắng vàng chảy dài trên mặt đường,hong khô 1 đêm dài lạnh lẽo,nó khẽ mở mắt,đã lâu rồi nó ko ngủ ngon và dài đến như vậy,1 hơi ấm,1 vòng tay đã sưởi ấm nó…Vũ vẫn ngồi ôm nó tựa vào giường,anh sợ đặt nó xuống sẽ khiến nó thức giấc hay vì anh sợ buông tay nó sẽ tan biến khỏi anh 1 lần nữa…
_Em dậy rồi à? – Vũ nhìn nó mỉm cười thật ấm
Nó khẽ lay đôi mắt,khuôn mặt anh thật đẹp,dịu dàng và ấm áp…nó gật đầu…
_Em đánh răng rửa mặt rồi xuống ăn sáng nhé,đêm qua em đã ko ăn gì rồi…
…
Nó bước xuống nhà thấy Vũ đang ngồi chờ nó…Nó ngồi vào bàn,Vũ nhìn nó mỉm cười dịu dàng,thức ăn bày lên thơm phức… nó đưa 1 thìa lên cho vào miệng thì bụng quặn đau,mọi thứ trong dạ dày trào ra mặc dù ko có gì…Nó bịt miệng chạy thẳng vào nhà vệ sinh,nôn thốc nôn tháo… Vũ chạy theo sau nó lo lắng đỡ lấy nó…
_Em ko sao chứ?
Nó lắc đầu…
_Em hay bị như vậy mấy tháng nay,chắc bị đau bao tử,hôm qua ko ăn uống gì nên hôm nay ăn vào mới ko nuốt nổi… - Nó nói nhỏ nhẹ
_Anh đưa em đi bác sĩ… - Vũ thêm phần lo lắng
_ko sao,em nghỉ 1 lúc là hết thôi… - Nó lắc đầu nhất định ko đi khám
Anh đành dìu nó vào phòng nghỉ sau đó gọi người giúp việc pha sữa cho nó… Nó nằm nghỉ,uống cốc sữa xong tỉnh người,khỏe ra nhiều ...
....
Chiều dần buông,nắng nhẹ trải vàng ướp đường phố màu vàng mật… gió khẽ luồn tóc nó lành lạnh,nắm lấy bàn tay nhỏ bé,Vũ hạnh phúc đi bên nó…Nó chỉ lặng lẽ đi bên anh…trống rỗng,vô cảm…thoáng trong đầu nó về những kỉ niệm…kỉ niệm thật đẹp…cũng tay trong tay,cũng những con đường mật vàng ngọt ngào,và… 1 tình yêu đẹp… 1 đỗ vỡ…đỗ vỡ 1 niềm tin
_Tối nay em ăn tối cùng bố mẹ anh nhé.Họ rất muốn gặp em – Vũ quay sang nhìn nó cười nói
Giọng Vũ cắt ngang dòng suy nghĩ khiến nó giật mình…Nó thoảng thốt nhìn Vũ,nỗi sợ hãi trào ngẹn,sợ cái cảm giác đối mặt như với bà Nguyễn,tủi nhục…Đôi mắt hơi mờ,đôi mày lá liễu nhíu lại ko giấu nỗi lo lắng…Vũ hiểu phần nào thái độ của nó,anh đc nghe Tuyết kể về cuộc tình giữa nó và Hùng nên anh hiểu...hiểu đang lo sợ điều gì,anh vuốt lên mái tóc nhẹ mỉm cười…
_Em đừng lo,ba mẹ anh ko khó đâu
…
Vận trên người chiếc đầm lụa màu hồng ôm lấy tân hình nó tôn lên vẻ đẹp của dáng dấp và nước da trắng ngần,trên vai là chiếc nơ to đính hột lấp lánh tô điểm bờ vai nhỏ nhắn,mái tóc dài đen nhánh,hơi xoăn búi lên,1 vài cọng tóc mai rơi xuống điểm vào chiếc cổ thanh tao đến quyến rũ …Trông nó như 1 nữ thần…Vũ bước vào phòng,sững sờ nhìn nó ko chớp mắt…
_Em đẹp quá – Vũ ngượng ngùng gãi đầu nói
Mặt nó hơi ửng đỏ cúi xuống ko nói gì…Nó theo Vũ ra xe…đường phố đêm về mát mẻ,dịu dàng khác hẳn sự oi bức,gay gắt của ban ngày…từng dòng người,dòng xe lướt đi dưới ánh đèn đường chói lọi…Xe dừng lại ở 1 nhà hàng sang trọng,thiết kế theo kiểu tây,1 cánh cổng to đc đứng giữ bằng 2 anh chàng bảo vệ mặc chiếc áo màu đỏ và quần tây đen như binh lính hoàng gia Pháp,cứ hễ khách vào hay ra,2 chàng lính cúi đầu mở cửa và nói 1 câu gì đó bằng tiếng anh đại loại như “ Cám ơn và hẹn gặp lại”…Nó bước vào,choáng ngợp với sự tráng lệ,cách bài trí khiến thực khách có cảm giác đang ngồi ăn tại 1 lâu đài hoàng gia…Vũ giờ tay ra hiệu như đã nhìn thấy ai đó…Thấp thoáng nó thấy 1 người phụ nữ xinh đẹp,vẻ dịu dàng khiến ai nhìn vào bà cũng thấy ấm áp,chắc Vũ giống mẹ nhìu,và 1 người đàn ông đạo mạo,đỉnh đạt với gương mặt khá phúc hậu…Nhìn họ nó cũng vơi bớt nỗi sợ đang dày vò…
_Con chào ba mẹ - Anh mỉm cười chào ba mẹ
2 người nhìn anh cười đôn hậu,họ vui khi đã lâu ko đc nhìn thấy nụ cười của con trai họ…Vũ bước lùi về phía sau,nó thẹng thùng nép phía sau Vũ bước lên cúi đầu chào ba mẹ Vũ lễ phép…2 vị nhìn nó mỉm cười hiền hậu…nhưng khi nó ngước nhìn lên … thì…nụ cười bất chợt vút tắt...
_Mai…Trinh…- Mặt ông Khang tái mét,mắt trợn lên,mắt tối sầm,lắp bắp…
_Trin…h – Bà Khang cũng lắp bắp,mặt nhợt nhạt nhìn nó chầm chầm…
/28
|