Nó cũng
ngỡ ngàng nhìn, khuôn mặt rất ngây thơ, hắn nhìn thấy một khuôn mặt với ngũ
quan thanh tú, đôi mắt nâu trong sáng, cái mũi cao, đôi môi mỏng đỏ đỏ, đôi má
hồng hồng vì mệt, làn da trắng bóc và mái tóc màu hạt dẻ ngang vai xoăn xoăn, một
mĩ nhân nha!
Nó thốt lên: “anh Long?” và ôm chầm lấy hắn, giọng nói nức nở cộng nũng nịu: “em nhớ anh lắm, xa anh thật không dễ chút nào mà”
Nó và hắn đi vào quán cà phê, gọi một cốc sữa nóng và một ly cà phê, hắn nói: “chắc sở thích của em vẫn không đổi nhỉ, giang sơn khó đổi bản tính khó dời mà”
Nó cười ngọt: “vâng, có vẻ một năm qua anh làm ăn tốt nhỉ?” hắn gật đầu nhìn về phái công ty mình, giọng mông lung: “ừ, vậy một năm qua em đi đâu vậy? Anh và Ngọc đã rất lo lắng cho em đó”
Cốc sữa được đặt trước mặt nó bốc khói nghi ngút, uống một ngụm để cái ngọt ngào nóng ấm trôi xuống mà trong lòng tự cười diễu “đồ ngọt, đồ màu hồng, thật là quá ngọt ngào nhỉ, thật là đối lập với các cuộc sống khắc nghiệt này mà, anh ta vẫn còn giả bộ được cơ mà”
Nó nói với giọng thương tâm cùng mong đợi: “lúc mẹ mất, em thật sự sụp đổ nên phải ra nước ngoài một thời gian để ổn định tâm lí, chúng ta vẫn vậy phải không anh? Tình cảm em dành cho anh vẫn không thay đổi, liệu chúng ta vẫn còn có thể tiếp tục bước tiếp chứ?”
Hắn đối diện với đôi mắt lâng lâng nước mắt mà suy nghĩ “giờ Ngọc với mình cũng chấm dứt rồi, cô ta thật nhàm chán, để lộ bộ mặt thật sớm vậy, tại sao minh không thử lại con gái dễ thương, hiền lành, nghe lời nhỉ?”
Hắn cười nói: “tất nhiên rồi Băng, em nói gì vậy, chúng ta đã bao giờ kết thúc đâu, anh vẫn yêu em, em vẫn là người yêu của anh mà” rồi hắn vươn tay ra nắm lấy bàn tay nó.
Một tia khinh bỉ và rẻ mạt lướt qua mắt nó và nhanh chóng quay lại vẻ ngây thơ trong sáng. Nó cười vui vẻ: “vậy thì tốt quá, tí nữa anh có bận không, mình đi mua sắm một chút nhé, em mới về nước nên đường phố vẫn hơi mơ màng”
Hắn dễ dàng chấp nhận để lấy lòng cô nàng: “tất nhiên rồi, taị hạ rất vinh dự được hộ tống cô nương đây” cả hai cùng bật cười, nó đã biết tất cả về hắn nên dễ dàng làm hắn cảm động và rơi vào lưới tình thôi.
Ngồi nói chuyện một lúc thì hắn mới để ý tới hai con vật nhỏ bé trên vai nó, hai con vật đồng diễn nhảy tót lên bàn ra chỗ tay hắn cọ cọ, hắn vui vẻ nói: “em có hai con thú thật dễ thương”
Sau khi tính tiền, hắn đi ra chỗ nó đang đứng trước cửa quán cười ngọt ngào, nó đưa tay ra định nắm lấy tay hắn nhưng…hắn lại ngang nhiên đặt tay ngang hông nó mà đi.
Người nó bỗng cứng đờ lại, lập tức toả ra hàn khí, mắt tối sầm lại, tay nắm chặt đến mức trắng bệch lại, đành ngẩng mặt lên cười trừ với hắn: “anh đợi em một tí nhé” rồi nó chạy vào trong phòng vệ sinh của quán, “bốp” đấm nứt tường phòng vệ sinh, răng nghiến ken két, lạnh lùng chửi rủa, Ami và Humer cọ cọ vai nó an ủi.
Sau đó nó đi ra chỗ hắn với khuôn mặt tươi tắn: “mình đi thôi anh” hắn vẫn đặt tay ngang hông nó mà đi, tay nó nắm chặt cái túi, bước cùng hắn dọc các con phố và rẽ vào một quán quần áo.
Nó lanh chanh đi vào lựa lấy một chiếc váy màu hồng vào thử và đi ra làm hắn choáng váng với vẻ đẹp thiên thần, nó tiến lại hỏi hắn: “đẹp không anh?”
hắn xoa đầu nó: “tất nhiên là đẹp rồi, em mặc gì chả đẹp” nó le lưỡi tinh nghịch trong khi bàn tay đã nắm đến mức chảy máu.
Rồi nó lượn một vòng chọn một chiếc áo khoác nhẹ cho hắn màu xanh đậm khá tao nhã ướm lên người hắn, là màu và kiểu dáng hắn thích thì tất nhiên phải hài lòng gật đầu rồi.
Nó với hắn lượn đến chiều rồi tạm biệt, trước khi về thì nó còn đưa số điện thoại mà nó mới mua cho hắn và chạy vào một căn hộ trong một chung cư cao cấp, đợi lúc hắn đi, nó trở lại vẻ lạnh lùng, tay bóp chặt chiếc điện thoại với cái ốp đôi màu xanh lá cây cùng Long, nó đã rất cố gắng không làm chiếc điện thoại tan tành.
Nó liên lạc với Jenny và yêu cầu xe, về đến nhà mà vẫn chưa thấy ai, nó đứng giữa phòng khách vứt cái “bộp” chiếc túi sách xuống, kêu to: “Jenny, chế độ luyện tập” một phòng ảo bao quanh nó, tĩnh lặng, bên trong là ảo của Long còn lại là vũ khí và một màu đen, từ bên ngoài nhìn vào thì có thể thấy được nó đang làm gì.
Nó thay bộ quần áo bó màu đen và nhanh nhẹn xông lên, dồn hết cục tức vào cú đấm “bốp” một đấm vào mặt, và tiếp theo là những cú đấm đá rất bạo lực (TG: chú ý không thực hiện ở nhà ạ)
Khi mọi người về nhà vui vẻ vì đã thêm hai thành viên, rất ồn ào, nhưng vừa vào cửa đã nghe thấy những tiếng đấm đá rất kinh khủng nên bước vào phòng khách, đứng hình.
Nó đang lăm le con dao trên tay tiến lại phía ảo ảnh vừa hồi phục hình dạng, nó như mãnh thú gầm lên đâm chém, máu bắn lên người (TG: khiếp quá, ảo ảnh mà như thật a *rợn người*)
Mọi người lặng lẽ vào ghế sô pha ngồi, im lặng xem nó đâm, chém, giết,…
Một giờ sau…
“hộc, hộc, hộc,…” nó thở hồng hộc, bước ra ngoài, không để ý đến mọi người vẫn đang ngồi tưởng tượng lại viễn cảnh đánh, chém giết của nó để học hỏi, chấm dứt liên tưởng rồi cùng nhau rợn người, da gà rơi lả tả.
Nó tắm rửa xong xuôi , trên vai vẫn còn chiếc khăn lau đầu, tiến vào trong bếp.
Mở tủ lạnh ra và bắt đầu, xào nấu, mọi người nhìn nhau cười cười rồi rồi lên phòng đi tắm.
Nó ấn chiếc nút quen thuộc gọi mọi người xuống, mùi thơm ngào ngạt, mấy chị lại bắt đầu nuốt nước bọt ừng ực (TG: iu, kinh qué, em cũng đói nhưng…)
Không khí rất trầm, chỉ có vài câu hỏi của chị Yên và anh Nam vang lên cùng vài câu trả lời qua loa của nó, rồi tất cả lại rơi vào trầm lặng, ăn xong mọi người tự động dọn dẹp để hắn kéo nó lên sân thượng, không phải là không quan tâm đến nó mà tất cả đều biết để hai đứa cùng an ủi sẽ tốt hơn là đông người làm không khí ngột ngạt.
Kéo nó lên sân thượng rồi cả hai cùng đứng lên lan can (TG: bộ hai người chán sống muốn nhảy lầu hả?) hắn đứng sau nó cầm hai tay nó dang ra đón những đợt gió dịu nhẹ nói: “để gió đưa hết tất cả những gì em phải chịu đựng đi, bên cạnh em vẫn còn có anh và mọi người, nếu quá mệt mỏi thì hãy nói ra nhé’
Giọng nói của hắn cùng nhẹ nhàng như làn gió vậy, làm nó nhắm mắt vào hưởng thụ cái cảm giác này, thậ nhẹ nhõm làm sao, hai người đứng một lúc lâu thì hắn nhấc nó xuống đưa về phòng, không biết nó đã ngủ từ lúc nào, tại cảm giác bên hắn quá yên bình, hắn biết nó mệt nên đặt nó lên giường, đóng cửa ban công, điều chỉnh điều hòa, kéo chăn đắp cho nó, hôn nhẹ lên trán nó và đi ra.
Nó mơ một giấc mơ ngọt ngào, nó luôn mỉm cười, bên cạnh nó có hắn, có các anh, các chị, bạn bè, yêu quý, viễn cảnh thật đẹp, nhưng bỗng xuất hiện những viên đạn rõ ràng bay tới, không ai né tránh, đứng đờ người cho nó lướt qua tim, đau đớn và tiếp theo là khung cảnh đầy máu.
Nó sợ hãi bật dậy, khuôn mặt vẫn không thay đổi những đã đầy mồm hôi, tự mình nhìn quanh căn phong tối với ánh đèn ngủ mập mờ bên cạnh, nó bất giác thở dài, trong lòng có chút lo lắng xâm chiếm, tương lai sẽ ra sao đây? Ai có thể biết trước cơ chứ.
Nó xỏ đôi dép bông bước tới ban công mở cửa ra, những đợ gió lạnh buốt lùa vào, lạnh cắt da cắt thịt trong khi nó đang áo phông quần đùi, nó bước ra ngoài nhìn những bông hoa xanh trắng đang phất phơ trong gió nó tự nhủ: “liệu mình có quật cường được như chúng không? Nó đứng đó và suy nghĩ cho đến lúc trời rạng sáng và đâu có biết, tâm trạng ai cũng canh cánh nên cũng mất ngủ đâu, đặc biệt là hắn, khi thấy bộ dạng mệt mỏi của nó lúc nãy.
Sáng nó dậy sớm, chuẩn bị bữa sáng cho mọi người, hôm nay mọi người sẽ phải về lại Mỹ trong một thời gian ngắn vì đang có chuyện và phải bàn việc chuyển một số nguồn đầu tư sang Việt Nam, Jammy và Saly thì đi đón hai ông giặc giời luyện tập xong trước thời hạn và cầu xin nó cho ra vì lí do: “Nhớ vợ”, nó cũng chả biết nói gì luôn.
Giờ nó chỉ còn một mình chống trọi với hai con người kia dồng thời bắt đầu điều hành quản lý công ty thời trang đã mở rộng sang Việt Nam.
Đứng một mình trong căn nhà trống vắng, nó bất giác thấy cô đơn, thở dài và lên phòng chuẩn bi đi ‘hẹn hò” với tên kia.
Nó thốt lên: “anh Long?” và ôm chầm lấy hắn, giọng nói nức nở cộng nũng nịu: “em nhớ anh lắm, xa anh thật không dễ chút nào mà”
Nó và hắn đi vào quán cà phê, gọi một cốc sữa nóng và một ly cà phê, hắn nói: “chắc sở thích của em vẫn không đổi nhỉ, giang sơn khó đổi bản tính khó dời mà”
Nó cười ngọt: “vâng, có vẻ một năm qua anh làm ăn tốt nhỉ?” hắn gật đầu nhìn về phái công ty mình, giọng mông lung: “ừ, vậy một năm qua em đi đâu vậy? Anh và Ngọc đã rất lo lắng cho em đó”
Cốc sữa được đặt trước mặt nó bốc khói nghi ngút, uống một ngụm để cái ngọt ngào nóng ấm trôi xuống mà trong lòng tự cười diễu “đồ ngọt, đồ màu hồng, thật là quá ngọt ngào nhỉ, thật là đối lập với các cuộc sống khắc nghiệt này mà, anh ta vẫn còn giả bộ được cơ mà”
Nó nói với giọng thương tâm cùng mong đợi: “lúc mẹ mất, em thật sự sụp đổ nên phải ra nước ngoài một thời gian để ổn định tâm lí, chúng ta vẫn vậy phải không anh? Tình cảm em dành cho anh vẫn không thay đổi, liệu chúng ta vẫn còn có thể tiếp tục bước tiếp chứ?”
Hắn đối diện với đôi mắt lâng lâng nước mắt mà suy nghĩ “giờ Ngọc với mình cũng chấm dứt rồi, cô ta thật nhàm chán, để lộ bộ mặt thật sớm vậy, tại sao minh không thử lại con gái dễ thương, hiền lành, nghe lời nhỉ?”
Hắn cười nói: “tất nhiên rồi Băng, em nói gì vậy, chúng ta đã bao giờ kết thúc đâu, anh vẫn yêu em, em vẫn là người yêu của anh mà” rồi hắn vươn tay ra nắm lấy bàn tay nó.
Một tia khinh bỉ và rẻ mạt lướt qua mắt nó và nhanh chóng quay lại vẻ ngây thơ trong sáng. Nó cười vui vẻ: “vậy thì tốt quá, tí nữa anh có bận không, mình đi mua sắm một chút nhé, em mới về nước nên đường phố vẫn hơi mơ màng”
Hắn dễ dàng chấp nhận để lấy lòng cô nàng: “tất nhiên rồi, taị hạ rất vinh dự được hộ tống cô nương đây” cả hai cùng bật cười, nó đã biết tất cả về hắn nên dễ dàng làm hắn cảm động và rơi vào lưới tình thôi.
Ngồi nói chuyện một lúc thì hắn mới để ý tới hai con vật nhỏ bé trên vai nó, hai con vật đồng diễn nhảy tót lên bàn ra chỗ tay hắn cọ cọ, hắn vui vẻ nói: “em có hai con thú thật dễ thương”
Sau khi tính tiền, hắn đi ra chỗ nó đang đứng trước cửa quán cười ngọt ngào, nó đưa tay ra định nắm lấy tay hắn nhưng…hắn lại ngang nhiên đặt tay ngang hông nó mà đi.
Người nó bỗng cứng đờ lại, lập tức toả ra hàn khí, mắt tối sầm lại, tay nắm chặt đến mức trắng bệch lại, đành ngẩng mặt lên cười trừ với hắn: “anh đợi em một tí nhé” rồi nó chạy vào trong phòng vệ sinh của quán, “bốp” đấm nứt tường phòng vệ sinh, răng nghiến ken két, lạnh lùng chửi rủa, Ami và Humer cọ cọ vai nó an ủi.
Sau đó nó đi ra chỗ hắn với khuôn mặt tươi tắn: “mình đi thôi anh” hắn vẫn đặt tay ngang hông nó mà đi, tay nó nắm chặt cái túi, bước cùng hắn dọc các con phố và rẽ vào một quán quần áo.
Nó lanh chanh đi vào lựa lấy một chiếc váy màu hồng vào thử và đi ra làm hắn choáng váng với vẻ đẹp thiên thần, nó tiến lại hỏi hắn: “đẹp không anh?”
hắn xoa đầu nó: “tất nhiên là đẹp rồi, em mặc gì chả đẹp” nó le lưỡi tinh nghịch trong khi bàn tay đã nắm đến mức chảy máu.
Rồi nó lượn một vòng chọn một chiếc áo khoác nhẹ cho hắn màu xanh đậm khá tao nhã ướm lên người hắn, là màu và kiểu dáng hắn thích thì tất nhiên phải hài lòng gật đầu rồi.
Nó với hắn lượn đến chiều rồi tạm biệt, trước khi về thì nó còn đưa số điện thoại mà nó mới mua cho hắn và chạy vào một căn hộ trong một chung cư cao cấp, đợi lúc hắn đi, nó trở lại vẻ lạnh lùng, tay bóp chặt chiếc điện thoại với cái ốp đôi màu xanh lá cây cùng Long, nó đã rất cố gắng không làm chiếc điện thoại tan tành.
Nó liên lạc với Jenny và yêu cầu xe, về đến nhà mà vẫn chưa thấy ai, nó đứng giữa phòng khách vứt cái “bộp” chiếc túi sách xuống, kêu to: “Jenny, chế độ luyện tập” một phòng ảo bao quanh nó, tĩnh lặng, bên trong là ảo của Long còn lại là vũ khí và một màu đen, từ bên ngoài nhìn vào thì có thể thấy được nó đang làm gì.
Nó thay bộ quần áo bó màu đen và nhanh nhẹn xông lên, dồn hết cục tức vào cú đấm “bốp” một đấm vào mặt, và tiếp theo là những cú đấm đá rất bạo lực (TG: chú ý không thực hiện ở nhà ạ)
Khi mọi người về nhà vui vẻ vì đã thêm hai thành viên, rất ồn ào, nhưng vừa vào cửa đã nghe thấy những tiếng đấm đá rất kinh khủng nên bước vào phòng khách, đứng hình.
Nó đang lăm le con dao trên tay tiến lại phía ảo ảnh vừa hồi phục hình dạng, nó như mãnh thú gầm lên đâm chém, máu bắn lên người (TG: khiếp quá, ảo ảnh mà như thật a *rợn người*)
Mọi người lặng lẽ vào ghế sô pha ngồi, im lặng xem nó đâm, chém, giết,…
Một giờ sau…
“hộc, hộc, hộc,…” nó thở hồng hộc, bước ra ngoài, không để ý đến mọi người vẫn đang ngồi tưởng tượng lại viễn cảnh đánh, chém giết của nó để học hỏi, chấm dứt liên tưởng rồi cùng nhau rợn người, da gà rơi lả tả.
Nó tắm rửa xong xuôi , trên vai vẫn còn chiếc khăn lau đầu, tiến vào trong bếp.
Mở tủ lạnh ra và bắt đầu, xào nấu, mọi người nhìn nhau cười cười rồi rồi lên phòng đi tắm.
Nó ấn chiếc nút quen thuộc gọi mọi người xuống, mùi thơm ngào ngạt, mấy chị lại bắt đầu nuốt nước bọt ừng ực (TG: iu, kinh qué, em cũng đói nhưng…)
Không khí rất trầm, chỉ có vài câu hỏi của chị Yên và anh Nam vang lên cùng vài câu trả lời qua loa của nó, rồi tất cả lại rơi vào trầm lặng, ăn xong mọi người tự động dọn dẹp để hắn kéo nó lên sân thượng, không phải là không quan tâm đến nó mà tất cả đều biết để hai đứa cùng an ủi sẽ tốt hơn là đông người làm không khí ngột ngạt.
Kéo nó lên sân thượng rồi cả hai cùng đứng lên lan can (TG: bộ hai người chán sống muốn nhảy lầu hả?) hắn đứng sau nó cầm hai tay nó dang ra đón những đợt gió dịu nhẹ nói: “để gió đưa hết tất cả những gì em phải chịu đựng đi, bên cạnh em vẫn còn có anh và mọi người, nếu quá mệt mỏi thì hãy nói ra nhé’
Giọng nói của hắn cùng nhẹ nhàng như làn gió vậy, làm nó nhắm mắt vào hưởng thụ cái cảm giác này, thậ nhẹ nhõm làm sao, hai người đứng một lúc lâu thì hắn nhấc nó xuống đưa về phòng, không biết nó đã ngủ từ lúc nào, tại cảm giác bên hắn quá yên bình, hắn biết nó mệt nên đặt nó lên giường, đóng cửa ban công, điều chỉnh điều hòa, kéo chăn đắp cho nó, hôn nhẹ lên trán nó và đi ra.
Nó mơ một giấc mơ ngọt ngào, nó luôn mỉm cười, bên cạnh nó có hắn, có các anh, các chị, bạn bè, yêu quý, viễn cảnh thật đẹp, nhưng bỗng xuất hiện những viên đạn rõ ràng bay tới, không ai né tránh, đứng đờ người cho nó lướt qua tim, đau đớn và tiếp theo là khung cảnh đầy máu.
Nó sợ hãi bật dậy, khuôn mặt vẫn không thay đổi những đã đầy mồm hôi, tự mình nhìn quanh căn phong tối với ánh đèn ngủ mập mờ bên cạnh, nó bất giác thở dài, trong lòng có chút lo lắng xâm chiếm, tương lai sẽ ra sao đây? Ai có thể biết trước cơ chứ.
Nó xỏ đôi dép bông bước tới ban công mở cửa ra, những đợ gió lạnh buốt lùa vào, lạnh cắt da cắt thịt trong khi nó đang áo phông quần đùi, nó bước ra ngoài nhìn những bông hoa xanh trắng đang phất phơ trong gió nó tự nhủ: “liệu mình có quật cường được như chúng không? Nó đứng đó và suy nghĩ cho đến lúc trời rạng sáng và đâu có biết, tâm trạng ai cũng canh cánh nên cũng mất ngủ đâu, đặc biệt là hắn, khi thấy bộ dạng mệt mỏi của nó lúc nãy.
Sáng nó dậy sớm, chuẩn bị bữa sáng cho mọi người, hôm nay mọi người sẽ phải về lại Mỹ trong một thời gian ngắn vì đang có chuyện và phải bàn việc chuyển một số nguồn đầu tư sang Việt Nam, Jammy và Saly thì đi đón hai ông giặc giời luyện tập xong trước thời hạn và cầu xin nó cho ra vì lí do: “Nhớ vợ”, nó cũng chả biết nói gì luôn.
Giờ nó chỉ còn một mình chống trọi với hai con người kia dồng thời bắt đầu điều hành quản lý công ty thời trang đã mở rộng sang Việt Nam.
Đứng một mình trong căn nhà trống vắng, nó bất giác thấy cô đơn, thở dài và lên phòng chuẩn bi đi ‘hẹn hò” với tên kia.
/30
|