5 giờ tất cả đã có mặt tại phòng khách, ai cũng
đã chuẩn bị tâm lí sẵn sàng, nó mặc một chiếc áo sơ mi đen, tay áo xắn đến khủy,
một chiếc quần bò màu tối, đi đôi giày thể thao đỏ trắng, tóc buộc vừa tầm vẫn
thả mái và thêm một quả kính râm màu trắng, vai đeo túi xách.
Ami và Hummer thì không nằm như mọi khi nữa vì tóc nó đã buộc lên rồi, cả 2 đều áo thun quần đùi, mặt băng ngồi trên vai nó, cả 3 toát ra hàn khí rất mạnh. Những người còn lại cũng áo sơ mi quần bò và giày thể thao, mặt rất chi là nghiêm túc ai cũng có túi xách như nó nhưng khác màu và kiểu dáng, đều do nó thiết kế.
Cả đoàn 8 người hùng hồn đi đến bến, đến nơi ai cũng choáng ngợp vì tàu của nó: rất to và vững chắc, trang bị rất đầy đủ mọi thứ, chỗ bắn đại bắc các thứ không biết đã được giấu chỗ nào, lối ra vào có 4 người đứng canh, thấy nó và 4 chị đi vào thì chào nhưng mặt vẫn lạnh băng: “chào Boss, chào 4 thủ lĩnh, chào 2 nhị thủ lĩnh”. Nó không nói gì mà tiến thẳng vào khoang giữa tàu, 4 chị ia kịp nói khi 4 anh cahwnj 3 anh kia: “khách của chúng ta, vào họp thôi”, nói xong cũng đi mất, 4 anh kia dẫn đường cho 3 anh nhà ta đang ngó xung quanh.
Mở cửa bước vào khoang mà 3 ngớ người, trong này chắc khoảng 70 người là cùng, thật sự là hơi ít, mấy vụ nhỏ nhỏ lần trước của tụi hắn đã hơn 100 chứ chẳng chơi, nói gì…..
Nó lên bục, cởi kính ra nhìn mặt lạnh dã man, mọi người đồng loạt hô: “Boss”. Nó nói: “mọi người cũng đã biết nhiệm vụ của chũng ta hôm nay đúng không?”, họ lại đồng loạt: “Vâng”, nó đang định nói tiếp nhưng khi lia mắt qua cửa thì dừng lại, lững thững đi ra đó, mở cửa, hai cái đầu đang ngó ngó vào bỗng bị nhấc lên cao, nó đưa tay bóp cổ 2 người đang lén lén lút lút rình mò, chả ai ngạc nhiên ngoài hắn và 2 ông anh, nhìn thấy cảnh đó vội chạy đến ngăn.
Nó thả tay hỏi: “Có chuyện gì?”, nó chưa nói xong thì đã có giọng nói ở đâu chen vào: “sis, sis cứ tắt thế đến lúc em phải đột nhập vào thật sự rất khó, sis cho em ăn bơ mấy lần rồi?” hình ảnh Jenny hiện lên trên màn hình ở trên bục, một con cáo đang mặt sưng mày sỉa.
Nó cười trừ, đưa tay lên ấn nút trên tai, mọi người mắt trô trố, trên tai nó có gì đâu: “sorry, chị quên”, Jenny vẫn hơi bực mình nói: “2 người này”, trên màn hình hiện ra ảnh của 2 anh chàng lén lút, 2 người đều tóc vàng “Người đứng cạnh Devil là Dennis, em trai anh ấy, bằng tuổi chị, có một công ty đá quý khá nổi tiếng – Net, cũng có mặt trong bang D.W, người bên cạnh là bạn thân của Dennis – Henry, 2 người này cùng quản lí công ty đá quý này, cũng có mặt trong bang D.W luôn, cũng là 2 nhà khảo cổ học, nổi tiếng ăn chơi, đào hoa, có võ nhưng cũng chỉ bằng Saly và Jammy và đặc biệt thấp hơn chị” (TG: sặc chị ấy giờ 1m83 rồi, hắn được 1m85, 2 ông anh của chị ấy cũng có 1m87, 2 chị Cinly và Kenly cũng có 1m86, 2 chị nhí nhố cũng có 1m79, còn 2 anh đẹp trai 1m81 à) .
Giờ anh chàng Dennis mới lên tiếng: “oa, đỉnh ghê, công nghệ hiện đại thế, cả bạn nè nữa” chỉ tay vào nó rồi quay sang hắn: “Hai, bạn này là ai vậy? xinh thế nhưng có hơi lạnh không?”.
Nó quay sang chỗ 3 chàng, ánh mắt sắc lạnh có thể giết người, 3 chiến sĩ không rét mà run. Hắn giờ mới lên tiếng sau khi điều chỉnh được nhiệt độ cơ thể: “Đây là Tanny, bạn gái anh, em của 2 ông anh này đây” chỉ tay vào Anthony và Arthur rồi quay lại hỏi: “mà 2 em ở đây làm gì?”, giờ Henry mới lên tiếng: “Hì hì, tại tự nhiên 3 anh bảo đi đâu 1 tháng nên tụi em tò mò muốn đi xem thôi mà”.
Nó đen mặt, nói: “2 người nghĩ đây có thể là nơi để chơi đùa sao, biết con tàu này tôi đã mất công sáng chế thế nào không mà tự tiện đi vào như thế?”, Dennis mặt ngây thơ nói: “tàu này bình thường mà, đến pháo đài, đại bác cũng chả có, nhưng không sao, con gái làm thế là được rồi”.
Xong không khí rơi vào trầm lặng, ai cũng đổ hết mồ hôi, 2 bạn của chúng ta vẫn hớn hở, nó gầm lên: “Saly, Jammy, Cinly và Kenly, ra đây mau”, 4 người không chậm chễ mà đứng trước mặt nó, căng thẳng nói: “Có chuyện gì?”, nó nhếc mép: “cho em hỏi *vườn bách thú* đã xây xong chưa”, 4 người nhìn lại một lượt, lên tiếng năn nỉ cho số phận hẩm hiu của 2 chàng kia: “thôi Tanny, dù gì thì chũng vẫn còn non nớt mà”, nói đến đấy nó cũng hơi hạ hạ thì Henry lại thêm: “cái gì mà non nớt, cái tàu này tôi gọi có gọi thợ đến trong 1 ngày là làm xong chứ gì, cùng lắm đây cũng là đi chơi biển thôi”, mặt nó không còn gì để đen hơn được nữa, Ami và Humer trên vai nó đang run như cầy sấy, không sợ trời, không sợ đất cũng chả sợ ma, sợ mỗi Tanny giận.
4 chị thật không còn cách nào để nói đỡ, nó gầm lên: “tống ngay chúng vào đó nhanh lên”, hắn và 2 anh vội đến năn nỉ: “thôi xin em, tụi nó còn chưa biết gì về em mà”, nó lạnh lùng nhìn mấy người nói: “Ami, Humer” “dạ” dẫn 5 người này đi tham quan “vườn bách thú” cho chị” “vâng”, không giám cãi lời, nó thúc 5 tên này đi luôn. Xong nó lại lên bục tiếp tục: “Chuyến đi lần này tôi đã chọn ra những người xuất sắc nhất nên không muốn có bất cứ người nào phải hi sinh, tối qua tôi đã làm gấp rút nhứng chiếc máy phát tín hiệu và liên lạc mini này, mọi người lên đây lấy đi”.
Cả con trai lẫn con gái đều được phát một chiếc bông tai nho nhỏ đeo vào, rất có ích nhưng không tàng hình được nhưu tai nghe của nó vì làm vội quá. “Mọi người đã có hết thì nhổ neo đi thôi”, sau đó nó quay về buồng lái chính, ngồi nghỉ.
Một lúc sau, 7 người kia đã có mặt trong bộ dạng tái mét, đến Ami và Humer đã từng được tham quan rồi cũng không tránh khỏi dã man, trong lúc đi, cả 3 anh nhà ta đã nói hết những gì về nó và thật không tránh khỏi sự sợ hãi và ngưỡng mộ vì tài của nó.
Một lần vào thăm sở thú đó thật không còn gì để nói: động vật hoang giã không nhốt chuồng mà tự do khắp nơi, chúng quấn quít, trườn bò đến phát kinh, dưới chân thì đầy bom ngầm không biết bao giờ nổ, có khi vừa đi phát nó làm cái “bùm”, tim giật thon thót, cộng thêm đang đi mà tự nhiên có cái đầu rơi xuống, điện mập mờ, tự nhiên bị túm chân túm tay, thật sự chắc trước khi đi phải uống cả lọ thuốc trợ tim mất, chạy không dám chạy nếu không mấy con vật kia sẽ bổ nhào đến xơi luôn, đi đến cuối còn một phòng tra tấn nữa, thật sự đi xong tởm đến già.
7 người giờ đang yên vị trên ghế bình tĩnh lại, mọi người đã từng được vào đang lắc đầu cảm thông, nó thì nhàn nhã ngồi uống trà, nói với 2 vị khách không mời: “Hai người giờ đi về được rồi, thuyền cũng đã chuẩn bị xong, không tiễn”, hai người nghe thấy thế lắc đầu nguầy nguậy, giở giọng nịnh nọt: “chị dâu, em xin chị, dù gì chuyến đi lần này cũng có đi qua một số nơi có đá quý, cho bọn em đi nhờ được không ạ?”
4 nàng nghe thấy thì hứng khởi: “thật à, êu ơi, chị cũng muốn nhìn nữa, thôi cho họ đi cùng đi”, nó nói giọng thản nhiên: “được, vậy giờ 4 người lập ngay cho em một công ty đá quý, Cinly và Kenly sang đó làm việc, công ty Summer để em lo, thời trang thì phải đi kèm trang sức, mà có trang sức thì phải làm bằng đá quý hiếm mới đẹp, em nói có đúng không?” nó nhướn mày nói, 4 người câm như hến luôn, nó tiếp tục: “được, không nói ý là đồng ý đúng không? Giờ công ty đá quý Jadore chính thức thành lập, công ty em sẽ cho sát nhập công ty đá quý này vào, Jadore chính thức là một nhánh chính lớn của Summer”.
Nó không nói gì nữa mà lôi máy tính ra truyền tin về việc này luôn, 4 chị quay lại lườm cháy quần áo của 2 chiến sĩ đang ra sức dùng ánh mắt vô tội nói: “tôi có làm gì đâu”. Hai ngày trôi qua không một dấu hiệu gì bất thường, nó cũng hơi nghi ngờ hỏi Jenny: “tàu vẫn đi đúng hướng chứ Jenny” “vâng chị, hiện ta đang ở giữa Đại Tây Dương” vẫn lo lắng nhưng nó đành quay lại nói với mọi người: “ mọi người vào ăn cơm trưa ở sảnh chính đi, Jenny em lái tàu cho chị” “yes sis, em tranh thủ diệt vi rút luôn được không ạ?”
“ừ”, sau đó nó cũng vào sảnh, ngồi ngay đầu bàn, đang ăn thấy không khí quá ngột ngạt nó nói: “trong thời gian này mà chưa có động tĩnh gì của kẻ thù sẽ là một mối lo lớn, dự tính chúng ta sẽ ở trên biển trong 6 ngày, mọi người phải hết sức cảnh giác” “vâng”.
Mọi người đang định kết thúc bữa ăn thì tiếng Jenny vang lên: “sis, có người xâm nhập vào hệ thống, em không thể chống cự nổi, sorry sis”, nó nở nụ cười thú vị “không phải lỗi của em, biết cách xâm nhập vào lúc Jenny lơ là vì đang diệt vi rút và lựa chọn thời điểm, khá khen, chúng ta gặp đối thủ rồi, mọi người trở lại vị trí đi”, nói xong nó đứng lên đi vào phòng lái chính, ngồi vào chiếc ghế lái chính, nó chăm chú nhín trên bản đồ đang hiện ra: hướng đi, vĩ độ, … mọi thứ vẫn đang trong tầm kiểm soát.
Bỗng hình Jenny hiện lên chập chờn: “sis, có tín hiệu đến muốn nói chuyện từ một thuyền cách đây không xa, có nhận không ạ” “có” rồi nó ra hiệu cho Jammy, Saly, Cinly và Kenly đeo kính râm vào.
Lúc sau xuất hiện trên màn hình một người con trai tóc đen vuốt ngược, khá bảnh, trên môi nở nụ cười cạt nhở, khoảng tầm tuổi bọn nó, bên cạnh là một cô gái tóc nâu, khuôn mặt lạnh lùng, người con trai lên tiếng: “lâu lắm không gặp, bang chủ bang W.R – Red Evil, có vẻ tập chung đông đủ quá nhỉ, còn có cả 4 phó bang và 2 chú thú cưng xinh đẹp nữa nhỉ - nhị phó bang” rồi bỗng thấy hắn và 2 ông anh trai của nó, mặt hắn lộ vẻ thích thú: “ai da, còn có cả nòng cốt của D.W nữa sao? Vụ này vui nha”.
Nó nói tỏa ra đầy hàn khí: “không biết hôm nay có việc gì mà Charles – bang chủ bang Badnon lại có nhu cầu hỏi thăm? À Daisy cũng có mặt sao, lâu không gặp” (TG: Daisy là cô gái bên cạnh ý, giỏi máy tính), hắn lại tiếp tục trả lời: “thật ra thì chúng tôi mới lập một công ty sản xuất vũ khí, nghe nói có một vụ lớn nhưng có vẻ cô đã cướp mất rồi, chúng tôi cũng chỉ muốn lấy vụ này thôi” mặt đắc ý, nó cũng chả nói nhiều: “vậy để xem ai có được vụ này” “vậy, good luck” màn hình tắt luôn. Bỗng mặt nó đanh lại, đang định mở miệng thì “bùm”, cột sóng cao đến 60m hiện lên trước mắt, ai cũng bất ngờ, nó nói: “mọi người hết sức bình tĩnh, chắc chắn chỗ này có bom ngầm, bản đồ này chắc chắn đã được điều chỉnh, chúng ta đang bị lạc, Devil vào ghế lại phụ mau lên”, hắn vội vội vàng vàng ngồi vào chỗ. “bùm” “bùm” “bùm” những cột sóng cao cứ thế mà xuất hiện xung quanh, nó vội đánh tay lái, vận hết tốc lực thoát ra khỏi trận địa mìn, có tiếng hét từ mạn tàu “chúng ta đã lạc vào bãi đá ngầm”, bầu trời bỗng đen kịt lại, sấm chớp đùng đùng, sóng biển ngày càng dữ dội, đập vào những vách đá.
Nó luồn lách tránh những nhỏm đá ngầm ở cả 2 bên mạn tàu, căng mắt ra nhìn phía trước mịt mù, mưa càng cản tầm nhìn hơn, bỗng có người hét to: “trước mặt có xoáy nước lớn”, nó kêu: “tất cả vào chỗ ngồi, thắt dây an toàn thật chặt”, rồi bẻ lái 90 độ tìm đường thoát khỏi xoáy nước nhưng thuyền lại đụng phải đá ngầm, lạc vào xoáy nước.
Mọi người ai cũng căng thẳng, mồ hôi tuôn như mưa nhưng nhìn vào mặt nó và người của nó thì vẫn giữ mặt lạnh băng, làm ai cũng phải khâm phục. Nó bỗng lên tiếng hỏi: “Mọi người có tin tôi không”, ai cũng nhanh chóng trả lời “có” trừ 2 chiến sĩ Dennis và Henry đang do dự nhưng vẫn lí nhí lên tiếng “có”, nó nói tiếp: “vậy thì, chuẩn bị nín thở đi” chưa ai hiểu gì nó đã bẻ lái lao thẳng vào trung tâm xoáy nước, đồ dạc bay tứ tung, thuyền đâm thẳng xuống nước, tàu như muốn nứt ra vì tác động của của xoáy nước và sóng.
Nó vận hành hết tốc lực lao thẳng về phía trước, cửa kính không chịu nổi vỡ tan, mấy miếng mảnh sành găm vào người nó, cộng thêm nước biển làm vết thường xót hơn, không ai biết điều này cả, nó vẫn không nhăn không gì hết, chỉ biết vận hành cho tàu thoát khỏi trỗ này và “uỳnh”, tàu đâm từ dưới nước ngoi lên mặt biển, ai cũng ra sức ho và hít thở không khí, Ami và Hummer thì như chết đi sống lại, may mà đã được đưa đi huấn luyện không là cho mèo thường thì chết lâu rồi, riêng nó chỉ đưa tay lên vuốt mặt. Saly và Jammy chạy lại ôm sầm lấy nó, hét: “aaaaaa, tao yêu mày nhất, mày cứu sống mọi người rồi”, bỗng thấy nó hơi nhíu mày, 2 đứa mới nhìn xuống phía cổ, bả vai và chân của nó đang bị găm mấy miếng mảnh sành, máu vẫn chảy thì hét ầm lên: “trời ơi, nhìn mày kìa, mảnh sành găm hết vào người rồi, không đau à?”, nó vẫn còn nửa đùa nửa thật: “lúc trước không đau nhưng bọn mày ôm nó găm vào sâu nên đau rồi”, 2 con tức tối: “mày là siêu nhân hay sao mà không đau? Lúc này vẫn còn đùa được”, Cinly và Kenly lại gần, trên tay đã có dụng cụ y tế, vừa gắp mảnh sành ra băng vào cho nó vừa nói: “nó super thật đấy em ạ, thế này bình thường, lúc đi huấn luyện, nó vì muốn tập gấp rút nên toàn dùng đồ thật mà chơi, đạn bắn vào người phải nửa ngày mới được lấy, vừa chịu đau vừa tập cực, bọn chị thấy còn ghê nên nó thấy bình thường là phải”.
Giờ mới thấy các thiết bị dùng được, bông tai trên tai mỗi người cũng nháy sáng một phát, tiếng nói của Jenny xuất hiện: “sis, mọi người có sao không? hiện tại tàu vẫn đi được, không hỏng hóc lớn lắm, chỉ cần quay đầu 120 độ và tiến thẳng là sẽ đúng hướng tiến vào An – giê, một thành phố lớn ở châu Phi”giờ nó mới ngó quanh nhìn quang cảnh: trời quang mây tạnh, nắng lung linh, chim ríu rít, bảo mọi người: “mọi người dọn dẹp và tắm rửa đi, Jenny lái tàu đi đúng hướng, tối nay ta sẽ đỗ lại ở cảng An – giê” rồi nó quay vào phòng đi tắm.
Ami và Hummer thì không nằm như mọi khi nữa vì tóc nó đã buộc lên rồi, cả 2 đều áo thun quần đùi, mặt băng ngồi trên vai nó, cả 3 toát ra hàn khí rất mạnh. Những người còn lại cũng áo sơ mi quần bò và giày thể thao, mặt rất chi là nghiêm túc ai cũng có túi xách như nó nhưng khác màu và kiểu dáng, đều do nó thiết kế.
Cả đoàn 8 người hùng hồn đi đến bến, đến nơi ai cũng choáng ngợp vì tàu của nó: rất to và vững chắc, trang bị rất đầy đủ mọi thứ, chỗ bắn đại bắc các thứ không biết đã được giấu chỗ nào, lối ra vào có 4 người đứng canh, thấy nó và 4 chị đi vào thì chào nhưng mặt vẫn lạnh băng: “chào Boss, chào 4 thủ lĩnh, chào 2 nhị thủ lĩnh”. Nó không nói gì mà tiến thẳng vào khoang giữa tàu, 4 chị ia kịp nói khi 4 anh cahwnj 3 anh kia: “khách của chúng ta, vào họp thôi”, nói xong cũng đi mất, 4 anh kia dẫn đường cho 3 anh nhà ta đang ngó xung quanh.
Mở cửa bước vào khoang mà 3 ngớ người, trong này chắc khoảng 70 người là cùng, thật sự là hơi ít, mấy vụ nhỏ nhỏ lần trước của tụi hắn đã hơn 100 chứ chẳng chơi, nói gì…..
Nó lên bục, cởi kính ra nhìn mặt lạnh dã man, mọi người đồng loạt hô: “Boss”. Nó nói: “mọi người cũng đã biết nhiệm vụ của chũng ta hôm nay đúng không?”, họ lại đồng loạt: “Vâng”, nó đang định nói tiếp nhưng khi lia mắt qua cửa thì dừng lại, lững thững đi ra đó, mở cửa, hai cái đầu đang ngó ngó vào bỗng bị nhấc lên cao, nó đưa tay bóp cổ 2 người đang lén lén lút lút rình mò, chả ai ngạc nhiên ngoài hắn và 2 ông anh, nhìn thấy cảnh đó vội chạy đến ngăn.
Nó thả tay hỏi: “Có chuyện gì?”, nó chưa nói xong thì đã có giọng nói ở đâu chen vào: “sis, sis cứ tắt thế đến lúc em phải đột nhập vào thật sự rất khó, sis cho em ăn bơ mấy lần rồi?” hình ảnh Jenny hiện lên trên màn hình ở trên bục, một con cáo đang mặt sưng mày sỉa.
Nó cười trừ, đưa tay lên ấn nút trên tai, mọi người mắt trô trố, trên tai nó có gì đâu: “sorry, chị quên”, Jenny vẫn hơi bực mình nói: “2 người này”, trên màn hình hiện ra ảnh của 2 anh chàng lén lút, 2 người đều tóc vàng “Người đứng cạnh Devil là Dennis, em trai anh ấy, bằng tuổi chị, có một công ty đá quý khá nổi tiếng – Net, cũng có mặt trong bang D.W, người bên cạnh là bạn thân của Dennis – Henry, 2 người này cùng quản lí công ty đá quý này, cũng có mặt trong bang D.W luôn, cũng là 2 nhà khảo cổ học, nổi tiếng ăn chơi, đào hoa, có võ nhưng cũng chỉ bằng Saly và Jammy và đặc biệt thấp hơn chị” (TG: sặc chị ấy giờ 1m83 rồi, hắn được 1m85, 2 ông anh của chị ấy cũng có 1m87, 2 chị Cinly và Kenly cũng có 1m86, 2 chị nhí nhố cũng có 1m79, còn 2 anh đẹp trai 1m81 à) .
Giờ anh chàng Dennis mới lên tiếng: “oa, đỉnh ghê, công nghệ hiện đại thế, cả bạn nè nữa” chỉ tay vào nó rồi quay sang hắn: “Hai, bạn này là ai vậy? xinh thế nhưng có hơi lạnh không?”.
Nó quay sang chỗ 3 chàng, ánh mắt sắc lạnh có thể giết người, 3 chiến sĩ không rét mà run. Hắn giờ mới lên tiếng sau khi điều chỉnh được nhiệt độ cơ thể: “Đây là Tanny, bạn gái anh, em của 2 ông anh này đây” chỉ tay vào Anthony và Arthur rồi quay lại hỏi: “mà 2 em ở đây làm gì?”, giờ Henry mới lên tiếng: “Hì hì, tại tự nhiên 3 anh bảo đi đâu 1 tháng nên tụi em tò mò muốn đi xem thôi mà”.
Nó đen mặt, nói: “2 người nghĩ đây có thể là nơi để chơi đùa sao, biết con tàu này tôi đã mất công sáng chế thế nào không mà tự tiện đi vào như thế?”, Dennis mặt ngây thơ nói: “tàu này bình thường mà, đến pháo đài, đại bác cũng chả có, nhưng không sao, con gái làm thế là được rồi”.
Xong không khí rơi vào trầm lặng, ai cũng đổ hết mồ hôi, 2 bạn của chúng ta vẫn hớn hở, nó gầm lên: “Saly, Jammy, Cinly và Kenly, ra đây mau”, 4 người không chậm chễ mà đứng trước mặt nó, căng thẳng nói: “Có chuyện gì?”, nó nhếc mép: “cho em hỏi *vườn bách thú* đã xây xong chưa”, 4 người nhìn lại một lượt, lên tiếng năn nỉ cho số phận hẩm hiu của 2 chàng kia: “thôi Tanny, dù gì thì chũng vẫn còn non nớt mà”, nói đến đấy nó cũng hơi hạ hạ thì Henry lại thêm: “cái gì mà non nớt, cái tàu này tôi gọi có gọi thợ đến trong 1 ngày là làm xong chứ gì, cùng lắm đây cũng là đi chơi biển thôi”, mặt nó không còn gì để đen hơn được nữa, Ami và Humer trên vai nó đang run như cầy sấy, không sợ trời, không sợ đất cũng chả sợ ma, sợ mỗi Tanny giận.
4 chị thật không còn cách nào để nói đỡ, nó gầm lên: “tống ngay chúng vào đó nhanh lên”, hắn và 2 anh vội đến năn nỉ: “thôi xin em, tụi nó còn chưa biết gì về em mà”, nó lạnh lùng nhìn mấy người nói: “Ami, Humer” “dạ” dẫn 5 người này đi tham quan “vườn bách thú” cho chị” “vâng”, không giám cãi lời, nó thúc 5 tên này đi luôn. Xong nó lại lên bục tiếp tục: “Chuyến đi lần này tôi đã chọn ra những người xuất sắc nhất nên không muốn có bất cứ người nào phải hi sinh, tối qua tôi đã làm gấp rút nhứng chiếc máy phát tín hiệu và liên lạc mini này, mọi người lên đây lấy đi”.
Cả con trai lẫn con gái đều được phát một chiếc bông tai nho nhỏ đeo vào, rất có ích nhưng không tàng hình được nhưu tai nghe của nó vì làm vội quá. “Mọi người đã có hết thì nhổ neo đi thôi”, sau đó nó quay về buồng lái chính, ngồi nghỉ.
Một lúc sau, 7 người kia đã có mặt trong bộ dạng tái mét, đến Ami và Humer đã từng được tham quan rồi cũng không tránh khỏi dã man, trong lúc đi, cả 3 anh nhà ta đã nói hết những gì về nó và thật không tránh khỏi sự sợ hãi và ngưỡng mộ vì tài của nó.
Một lần vào thăm sở thú đó thật không còn gì để nói: động vật hoang giã không nhốt chuồng mà tự do khắp nơi, chúng quấn quít, trườn bò đến phát kinh, dưới chân thì đầy bom ngầm không biết bao giờ nổ, có khi vừa đi phát nó làm cái “bùm”, tim giật thon thót, cộng thêm đang đi mà tự nhiên có cái đầu rơi xuống, điện mập mờ, tự nhiên bị túm chân túm tay, thật sự chắc trước khi đi phải uống cả lọ thuốc trợ tim mất, chạy không dám chạy nếu không mấy con vật kia sẽ bổ nhào đến xơi luôn, đi đến cuối còn một phòng tra tấn nữa, thật sự đi xong tởm đến già.
7 người giờ đang yên vị trên ghế bình tĩnh lại, mọi người đã từng được vào đang lắc đầu cảm thông, nó thì nhàn nhã ngồi uống trà, nói với 2 vị khách không mời: “Hai người giờ đi về được rồi, thuyền cũng đã chuẩn bị xong, không tiễn”, hai người nghe thấy thế lắc đầu nguầy nguậy, giở giọng nịnh nọt: “chị dâu, em xin chị, dù gì chuyến đi lần này cũng có đi qua một số nơi có đá quý, cho bọn em đi nhờ được không ạ?”
4 nàng nghe thấy thì hứng khởi: “thật à, êu ơi, chị cũng muốn nhìn nữa, thôi cho họ đi cùng đi”, nó nói giọng thản nhiên: “được, vậy giờ 4 người lập ngay cho em một công ty đá quý, Cinly và Kenly sang đó làm việc, công ty Summer để em lo, thời trang thì phải đi kèm trang sức, mà có trang sức thì phải làm bằng đá quý hiếm mới đẹp, em nói có đúng không?” nó nhướn mày nói, 4 người câm như hến luôn, nó tiếp tục: “được, không nói ý là đồng ý đúng không? Giờ công ty đá quý Jadore chính thức thành lập, công ty em sẽ cho sát nhập công ty đá quý này vào, Jadore chính thức là một nhánh chính lớn của Summer”.
Nó không nói gì nữa mà lôi máy tính ra truyền tin về việc này luôn, 4 chị quay lại lườm cháy quần áo của 2 chiến sĩ đang ra sức dùng ánh mắt vô tội nói: “tôi có làm gì đâu”. Hai ngày trôi qua không một dấu hiệu gì bất thường, nó cũng hơi nghi ngờ hỏi Jenny: “tàu vẫn đi đúng hướng chứ Jenny” “vâng chị, hiện ta đang ở giữa Đại Tây Dương” vẫn lo lắng nhưng nó đành quay lại nói với mọi người: “ mọi người vào ăn cơm trưa ở sảnh chính đi, Jenny em lái tàu cho chị” “yes sis, em tranh thủ diệt vi rút luôn được không ạ?”
“ừ”, sau đó nó cũng vào sảnh, ngồi ngay đầu bàn, đang ăn thấy không khí quá ngột ngạt nó nói: “trong thời gian này mà chưa có động tĩnh gì của kẻ thù sẽ là một mối lo lớn, dự tính chúng ta sẽ ở trên biển trong 6 ngày, mọi người phải hết sức cảnh giác” “vâng”.
Mọi người đang định kết thúc bữa ăn thì tiếng Jenny vang lên: “sis, có người xâm nhập vào hệ thống, em không thể chống cự nổi, sorry sis”, nó nở nụ cười thú vị “không phải lỗi của em, biết cách xâm nhập vào lúc Jenny lơ là vì đang diệt vi rút và lựa chọn thời điểm, khá khen, chúng ta gặp đối thủ rồi, mọi người trở lại vị trí đi”, nói xong nó đứng lên đi vào phòng lái chính, ngồi vào chiếc ghế lái chính, nó chăm chú nhín trên bản đồ đang hiện ra: hướng đi, vĩ độ, … mọi thứ vẫn đang trong tầm kiểm soát.
Bỗng hình Jenny hiện lên chập chờn: “sis, có tín hiệu đến muốn nói chuyện từ một thuyền cách đây không xa, có nhận không ạ” “có” rồi nó ra hiệu cho Jammy, Saly, Cinly và Kenly đeo kính râm vào.
Lúc sau xuất hiện trên màn hình một người con trai tóc đen vuốt ngược, khá bảnh, trên môi nở nụ cười cạt nhở, khoảng tầm tuổi bọn nó, bên cạnh là một cô gái tóc nâu, khuôn mặt lạnh lùng, người con trai lên tiếng: “lâu lắm không gặp, bang chủ bang W.R – Red Evil, có vẻ tập chung đông đủ quá nhỉ, còn có cả 4 phó bang và 2 chú thú cưng xinh đẹp nữa nhỉ - nhị phó bang” rồi bỗng thấy hắn và 2 ông anh trai của nó, mặt hắn lộ vẻ thích thú: “ai da, còn có cả nòng cốt của D.W nữa sao? Vụ này vui nha”.
Nó nói tỏa ra đầy hàn khí: “không biết hôm nay có việc gì mà Charles – bang chủ bang Badnon lại có nhu cầu hỏi thăm? À Daisy cũng có mặt sao, lâu không gặp” (TG: Daisy là cô gái bên cạnh ý, giỏi máy tính), hắn lại tiếp tục trả lời: “thật ra thì chúng tôi mới lập một công ty sản xuất vũ khí, nghe nói có một vụ lớn nhưng có vẻ cô đã cướp mất rồi, chúng tôi cũng chỉ muốn lấy vụ này thôi” mặt đắc ý, nó cũng chả nói nhiều: “vậy để xem ai có được vụ này” “vậy, good luck” màn hình tắt luôn. Bỗng mặt nó đanh lại, đang định mở miệng thì “bùm”, cột sóng cao đến 60m hiện lên trước mắt, ai cũng bất ngờ, nó nói: “mọi người hết sức bình tĩnh, chắc chắn chỗ này có bom ngầm, bản đồ này chắc chắn đã được điều chỉnh, chúng ta đang bị lạc, Devil vào ghế lại phụ mau lên”, hắn vội vội vàng vàng ngồi vào chỗ. “bùm” “bùm” “bùm” những cột sóng cao cứ thế mà xuất hiện xung quanh, nó vội đánh tay lái, vận hết tốc lực thoát ra khỏi trận địa mìn, có tiếng hét từ mạn tàu “chúng ta đã lạc vào bãi đá ngầm”, bầu trời bỗng đen kịt lại, sấm chớp đùng đùng, sóng biển ngày càng dữ dội, đập vào những vách đá.
Nó luồn lách tránh những nhỏm đá ngầm ở cả 2 bên mạn tàu, căng mắt ra nhìn phía trước mịt mù, mưa càng cản tầm nhìn hơn, bỗng có người hét to: “trước mặt có xoáy nước lớn”, nó kêu: “tất cả vào chỗ ngồi, thắt dây an toàn thật chặt”, rồi bẻ lái 90 độ tìm đường thoát khỏi xoáy nước nhưng thuyền lại đụng phải đá ngầm, lạc vào xoáy nước.
Mọi người ai cũng căng thẳng, mồ hôi tuôn như mưa nhưng nhìn vào mặt nó và người của nó thì vẫn giữ mặt lạnh băng, làm ai cũng phải khâm phục. Nó bỗng lên tiếng hỏi: “Mọi người có tin tôi không”, ai cũng nhanh chóng trả lời “có” trừ 2 chiến sĩ Dennis và Henry đang do dự nhưng vẫn lí nhí lên tiếng “có”, nó nói tiếp: “vậy thì, chuẩn bị nín thở đi” chưa ai hiểu gì nó đã bẻ lái lao thẳng vào trung tâm xoáy nước, đồ dạc bay tứ tung, thuyền đâm thẳng xuống nước, tàu như muốn nứt ra vì tác động của của xoáy nước và sóng.
Nó vận hành hết tốc lực lao thẳng về phía trước, cửa kính không chịu nổi vỡ tan, mấy miếng mảnh sành găm vào người nó, cộng thêm nước biển làm vết thường xót hơn, không ai biết điều này cả, nó vẫn không nhăn không gì hết, chỉ biết vận hành cho tàu thoát khỏi trỗ này và “uỳnh”, tàu đâm từ dưới nước ngoi lên mặt biển, ai cũng ra sức ho và hít thở không khí, Ami và Hummer thì như chết đi sống lại, may mà đã được đưa đi huấn luyện không là cho mèo thường thì chết lâu rồi, riêng nó chỉ đưa tay lên vuốt mặt. Saly và Jammy chạy lại ôm sầm lấy nó, hét: “aaaaaa, tao yêu mày nhất, mày cứu sống mọi người rồi”, bỗng thấy nó hơi nhíu mày, 2 đứa mới nhìn xuống phía cổ, bả vai và chân của nó đang bị găm mấy miếng mảnh sành, máu vẫn chảy thì hét ầm lên: “trời ơi, nhìn mày kìa, mảnh sành găm hết vào người rồi, không đau à?”, nó vẫn còn nửa đùa nửa thật: “lúc trước không đau nhưng bọn mày ôm nó găm vào sâu nên đau rồi”, 2 con tức tối: “mày là siêu nhân hay sao mà không đau? Lúc này vẫn còn đùa được”, Cinly và Kenly lại gần, trên tay đã có dụng cụ y tế, vừa gắp mảnh sành ra băng vào cho nó vừa nói: “nó super thật đấy em ạ, thế này bình thường, lúc đi huấn luyện, nó vì muốn tập gấp rút nên toàn dùng đồ thật mà chơi, đạn bắn vào người phải nửa ngày mới được lấy, vừa chịu đau vừa tập cực, bọn chị thấy còn ghê nên nó thấy bình thường là phải”.
Giờ mới thấy các thiết bị dùng được, bông tai trên tai mỗi người cũng nháy sáng một phát, tiếng nói của Jenny xuất hiện: “sis, mọi người có sao không? hiện tại tàu vẫn đi được, không hỏng hóc lớn lắm, chỉ cần quay đầu 120 độ và tiến thẳng là sẽ đúng hướng tiến vào An – giê, một thành phố lớn ở châu Phi”giờ nó mới ngó quanh nhìn quang cảnh: trời quang mây tạnh, nắng lung linh, chim ríu rít, bảo mọi người: “mọi người dọn dẹp và tắm rửa đi, Jenny lái tàu đi đúng hướng, tối nay ta sẽ đỗ lại ở cảng An – giê” rồi nó quay vào phòng đi tắm.
/30
|