Chương 1101: Yêu quái
Ta không hiểu vì sao Hạ Lẫm đã sớm biết rõ chuyện đuôi rắn của ta lại nhìn ta như vậy, thậm chí đối với ta như yêu quái.
Ta dùng thái độ bình thản nhất nhìn chằm chằm Hạ Lẫm, muốn tìm một tia ý đùa giỡn trên khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của hắn.
Đáng tiếc ta lại quên rằng một nam nhân cẩn thận tỉ mỉ như Hạ Lẫm làm sao lại có thể nói đùa với ta .
Nhất là trong hoàn cảnh nguy hiểm hiện tại, thái độ của Hạ Lẫm là nghiêm túc và cẩn trọng.
Sau đó, ta nghe được Hạ Lẫm dùng thái độ lạnh lùng nhất, cảnh cáo ta: “Ngươi hết lần này đến lần khác sử dụng linh lực siêu cường đại vượt ra ngoài tầm kiểm soát của chúng ta, lại thêm đuôi rắn tăng đột biến, nam Quỷ Hồn phách thất lạc vĩnh viễn không dung hợp, ngươi nói ngươi là người bình thường, ai mà tin? Trước kia để ngươi đi theo là bởi vì ngươi dù sao từng đã giúp ta cùng An Tố, nhân phẩm nhìn không xấu, ngươi bây giờ mấy lần bị vạch trần thân phận linh nữ, hỏi ngươi, ngươi lại giả vờ ngây ngốc, đối mặt người tùy thời thay đổi, ta và Tiết Phong đều không phải người mà ngươi có thể trêu vào.”
Hạ Lẫm một khi hắn nói nhiều, chính là lúc hắn hận nhất.
Đến lời nói tận cùng, ta nghe được Hạ Lẫm thế mà còn để ta tranh thủ lúc hừng đông xuống núi.
“Vì cái gì?”
Ta nhìn ta chằm chằm dưới thân mang theo yêu tính đuôi rắn mười phần màu xanh biếc, “Cũng bởi vì nó, ngươi lại muốn đuổi ta đi?”
Ta thốt ra lời này, Hạ Lẫm liền cùng ta giữ yên lặng, không để ý ta, không trả lời ta.
Hắn lại dùng chiến tranh lạnh với ta sao.
Ta hất mặt hướng phía đông mà đi, phía đông không phải đường xuống núi.
“Muốn đi thì ngươi cứ đi, ta không đi, An Tố tỷ cũng mời ta, ta không thể lật lọng được.”
Đối với vẻ mặt lạnh lùng của Hạ Lẫm, ta cũng không phải lần đầu tiên thấy qua, dứt khoát coi như không có chuyện gì xảy ra ta cứ đi lên phía trước.
Ta nghĩ rằng Hạ Lẫm sẽ đuổi theo ta, thậm chí sẽ khuyên ta một chút.
Nhưng ta không nghĩ tới Hạ Lẫm không chỉ không kéo ta trở về, mà khi ta quay đầu lại, bóng người của hắn cũng đã biến mất.
“. . .”
Ta có chút thương cảm mà nhìn chằm chằm vào khoảng trống sau lưng: “Bỏ đi cũng mặc kệ ta sao?”
Trong lòng ta không hiểu sao lại cảm thấy trống trải khó chịu, ánh mắt chậm rãi rơi xuống hai chân người được chuyển đổi từ đuôi rắn.
Chỉ là chuyện đôi chân và đuôi rắn, hắn liền xoá bỏ việc ta từng theo hắn trải qua bao sống chết.
Ta là hạng người gì, hắn chẳng lẽ không biết sao?
“Là ta yêu sai người, vẫn là ta nhìn người không rõ?”
Ta cô đơn ở lại nguyên chỗ, chợt nhớ Hạ Lẫm có nói đến linh nữ.
Ta tựa như là bị những quỷ quái cùng yêu tà kia gọi ta vô số lần là linh nữ, nhưng ta đến nay đều chẳng qua là cảm thấy đây chỉ là đối với nữ nhân có linh lực mà xưng hô.
Nhưng nhìn thấy ý của Hạ Lẫm đêm nay, giống như hàm nghĩa cũng không đơn giản như vậy.
“Linh nữ, linh nữ. . .”
“Đi chết đi, tiện nhân …”
Ta vẫn một mình hồi tưởng những chuyện lúc trước đã trải qua, không chú ý một quỷ ảnh màu đỏ từ trên trời giáng xuống tư thế hung ác đánh về phía ta.
Khi ta kịp phản ứng, gò má trái đã bị quỷ trảo hung tợn cạo một miếng thịt, rướm máu rồi xoạt, chất lỏng đỏ tươi nhuộm đỏ tầm mắt của ta.
Trên gương mặt trong nháy mắt đau đớn lan tràn, máu chảy đầm đìa như dao róc thịt, ta đau đến nhe răng nhếch miệng, hô hấp không thông, mà cả người của ta lực chú ý tập trung tới vết thương đau đớn trên mặt.
Ý thức được nữ quỷ kia đi quay lại, tóc của ta đều bị nắm lại mấy đám.
“Tê —— “
Ta đau đến kêu ra tiếng, một gối quỳ xuống đất, hai mắt càng đỏ như máu trừng mắt nhìn nữ diễm quỷ.
Ta trước đó còn tưởng rằng nàng sợ hãi chạy trốn, không nghĩ tới còn băn khoăn chuyện nam quỷ chết, thừa dịp Hạ Lẫm rời đi đặc biệt trở về tìm ta trả thù.
“Các ngươi giết nam nhân của ta, ta muốn các ngươi từng người, từng người, đều phải chết! Chết hết …”
Nữ quỷ phát ra sự phẫn nộ gào thét tan nát cõi lòng, trong giọng nói không có chỗ nào mà không phải nói về nam quỷ đã chết, một loại phát tiết cùng trả thù.
Nàng gào thét trong thanh âm mang theo Quỷ Lực mạnh mẽ, bên trong lỗ tai ta như nghe được ma âm đau đến không muốn sống.
Ta cố gắng che đậy thanh âm của nàng, nhịn xuống cảm giác bỏng rát trên mặt bị róc thịt, một lần nữa tụ tập linh lực, nâng tay lên ra sức hướng lên trời mà tấn công nữ quỷ, đối đầu của nàng đập tới.
Ta tấn công theo bản năng, không nghĩ tới uy lực kinh người, trực tiếp đem nữ quỷ đánh bay.
“A —— a —— “
Nữ quỷ bị đánh bay, chịu kích thích lớn, nữ quỷ kêu liên tục hướng ta lao tới.
Cùng lúc đó, toàn thân nữ quỷ toát ra sương mù màu hồng.
Chú ý tới màu hồng sương mù, ta bản năng cho là nàng là lại muốn dùng thủ đoạn xấu đối phó ta, để ta ý loạn tình mê thuận tiện giết chết ta.
Ta ra sức nín thở ngưng thần, cắn răng chân động đậy hóa hình đuôi rắn, một cánh tay quăng về phía hướng ta, nữ quỷ giương nanh múa vuốt.
Nhưng thời khắc mấu chốt, Hạ Lẫm bỗng nhiên xuất hiện, hắn giơ kiếm gỗ đào tới giúp ta đối phó nữ quỷ.
Sự xuất hiện của hắn khiến ta chấn kinh mà bất ngờ, hoàn toàn không có dự đoán được, đến mức để ta thất thần trong nháy mắt.
Kết quả dẫn đến ta vung vẩy đuôi rắn im bặt mà bỏ rơi dừng giữa không trung, không có đuôi rắn trói buộc nữ quỷ trực tiếp hướng tim ta giương tay quỷ ra.
“Ngô …”
Con ngươi của ta bỗng nhiên phóng đại, thân thể theo bản năng lui lại về sau, muốn vận khởi linh lực, nhưng là vừa rồi vì đối phó nữ quỷ đã đem tất cả linh lực hội tụ đến đuôi rắn, hiện tại đột nhiên từ bỏ tấn công, linh lực ngược lại trở nên tan rã, đến mức phản kích không được.
Chỉ có thể hoảng sợ nhìn chằm chằm tay của nữ quỷ như muốn xuyên thấu trái tim của ta.
“Ngu ngốc, mau tránh ra!”
Hạ Lẫm khởi động kiếm gỗ đào, thừa dịp nữ quỷ một lòng đưa tay nhào vào ta, mũi kiếm xen vào lòng bàn tay quỷ của nàng.
Nữ quỷ bị đau, từ giữa không trung rơi xuống.
Hạ Lẫm thừa cơ đuổi theo, lợi dụng ngũ huyền chi thuật trong võ học đem nữ quỷ đánh cho liên tục bại lui.
Ta liền kiểm tra lên lồng ngực của mình, trừ quần áo bị quỷ trảo phá huỷ, cũng may da thịt không bị tổn thương gì.
Ta giật mình suýt chết, bảo toàn mạng nhỏ.
Không biết bởi vì Hạ Lẫm xuất hiện, rõ ràng mới vừa rồi còn oán hắn vứt bỏ ta, hiện tại vừa nhìn thấy Hạ Lẫm, trong lòng ta ngược lại là tràn đầy ủy khuất cùng an tâm.
Tâm càng trầm tĩnh lại, ta cảm thấy trên thân chỗ nào cũng đều đau.
Nhất là bị nữ quỷ hủy dung gương mặt, đau đến ta nhịn không được nhắm mắt lại thở dài.
Nói thật, khi cùng nữ quỷ đánh nhau, ta còn có thể nhịn được, hiện tại người vừa buông lỏng, mặt đau đến có thể so sánh với bị đàn kiến gặm cắn.
Ta nhắm mắt lại, nghe Hạ Lẫm đấu pháp, lúc nghe tiếng thở hỗn hển, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy an tâm.
Không biết đã trải qua bao lâu, ta nghe được tiếng gà gáy.
Mà bên tai tiếng đánh nhau cũng càng ngày càng nhẹ, đến cuối cùng thế mà biến mất.
Ta biết cuộc chiến hẳn là đã kết thúc, mở mắt ra, quả nhiên, không thấy nữ quỷ nữa.
Chỉ là, trước mắt ta là Hạ Lẫm mệt mỏi thở mạnh, nhìn hắn chống đỡ trên cành cây nghỉ ngơi, ta bùi ngùi mãi thôi.
Cảm động vì hắn đã đi mà còn quay lại tìm ta, buồn chính là ta, rõ ràng hắn cứu ta chỉ là bản năng bên ngoài của người thầy thuốc mà thôi.
Ta thở dài, hướng của hắn đi vài bước, bỗng nhiên bên tai truyền đến tiếng cầu cứu.
“Cứu mạng! ! !”
Ta cẩn thận phân rõ thanh âm kia, thế mà là tiếng của Lâm Phong và Tiết Phong.
Hạ Lẫm hiển nhiên cũng nghe được, hai mắt nhắm chặt đột nhiên mở ra, lần đầu tiên nhìn thấy ta mà lập tức tránh ra bên cạnh.
/1101
|