Chương 1116: Trúng kế
Edit by Hoang Lan Tran
“Hạ Cảnh Viêm?”
Nghe được ba chữ Hạ Cảnh Viêm, ta cùng Tiết Phong đều kinh ngạc đến không dám tin.
Đại khái là khá lâu không nghe được tên gọi Hạ Cảnh Viêm, từ sau khi việc trúng độc kia kết thúc, chúng ta liền rời khỏi Hạ Gia.
Liên quan tới Hạ Cảnh Viêm, ta còn tưởng rằng đã kết thúc, lại thêm ta đối với nam nhân kia có ấn tượng không tốt, đã xem hắn cùng đẳng cấp với bọn lưu manh, nên khi nghe được tên của hắn, ta chỉ cảm thấy phản cảm.
“Hắn không phải ở xa hơn mấy trăm dặm sao? Làm sao lại xuất hiện tại Đông Lâm Sơn?” Tiết Phong đã hỏi ra sự hoài nghi trong lòng ta.
Ta theo Tiết Phong quay đầu nhìn chằm chằm vào mặt nghiêng của Hạ Lẫm, chờ hắn cho chúng ta một đáp án.
Hạ Lẫm không đáp lại chúng ta ngay lập tức, ngược lại là ôm lấy tay, lấy bên cạnh cây nhãn lớn cao vút trong mây làm vị trí, hắn đi vòng quanh một vòng, sau đó ném kiếm gỗ đào của hắn ra ngoài.
Kiếm gỗ đào giữa không trung bay một vòng quanh cây nhãn, trong nháy mắt chung quanh xuất hiện một gợn sóng đáng thương của kết giới trong suốt mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
“Nhìn thấy rồi? Bình phong này chính là Kết Giới.”
Lúc Hạ Lẫm nói chuyện, còn dùng ngón tay phát hoạ lại hai lần kết giới trên không, “Cảm xúc cùng hương vị trên đó là mùi thuốc bí mật đến từ Hạ Gia của ta, mà mỗi người nhà họ Hạ khi bày Kết Giới đều sẽ có biểu tượng của riêng mình, ví như ta là thược dược, Hạ Cảnh Viêm chính là. . .”
Nói đến đây, ta nhìn thấy trên ngón tay Hạ Cảnh Viêm bỗng nhiên toát ra một đám hoàng kì, chẳng qua những hình ảnh đó không phải là thật, mà là dùng linh lực tạo thành, chớp mắt liền biến mất.
Lập tức đầu ngón tay của hắn đưa vào bên trong Kết Giới, cầm ra một mảnh lá lục ngải khô, nhanh như chớp.
“Ngải lá? Ta hiểu rồi.”
Theo như Hạ Lẫm lấy chính mình ra so sánh, ta tự nhiên nghe ra trong lời nói hắn có thâm ý.
Hắn là hoàng kì, Hạ Cảnh Viêm là ngải lá, kết hợp với Kết Giới trước đó, cả hai dung hợp, không khó nghe ra đây là ý chỉ Kết Giới là do Hạ Cảnh Viêm tạo ra.
Chẳng qua nếu đã biết kết giới là do ai tạo ra, thì Hạ Lẫm chắc hẳn là hiểu rất rõ cấu tạo của Kết Giới rồi?
Ta đem chuyện này hỏi Hạ Lẫm, Hạ Lẫm quả nhiên là hiểu được cấu tạo của kết giới, chỉ là hắn nhìn cũng không lạc quan lắm.
“Phải rồi, nhưng mà phương thức của mỗi người ký kết Kết Giới sẽ khác nhau, nên giai đoạn đầu sẽ khó giải quyết một chút.”
Có chút khó giải quyết, liền mang ý nghĩa sự tình không hề đơn giản.
Ta cùng Tiết Phong nhìn nhau một cái, để hắn đem Lâm Phong đặt dưới cây nhãn, đi đến gần bên người Hạ Lẫm.
“Cần chúng ta giúp gì, cứ việc nói, thời gian không nhiều, ta lo lắng sẽ có tình huống thay đổi.”
Từng giây từng phút chậm chạp trôi qua, ta lo lắng nơi này sẽ không quá thái bình.
Hạ Lẫm quá mức mạnh mẽ và chủ động, cho đến khi tìm được cửa sinh của Kết Giới, hắn chưa từng gọi ta cùng Tiết Phong một lần.
Khi hắn nói đã tìm được lối ra, chỉ cần tăng cường linh lực xé rách nó, liền có thể rời khỏi đây, ta lo lắng hắn sẽ bị năng lượng kết giới bắn ngược bị thương.
“Ngươi nghỉ ngơi một chút, xé mở cửa sinh của Kết Giới, để ta làm cho.”
Hạ Lẫm luôn luôn đối với tất cả mọi chuyện đều lãnh đạm xử trí, vậy mà lần đầu cùng ta tách ra cảm xúc.
“Không được, ta không đồng ý!”
Vì trong sự nhận thức của hắn, ta là nữ nhân, dù cho linh lực rất mạnh, hắn cũng không nghĩ tới để nữ nhân giúp đỡ.
Hắn không đồng ý để ta xé mở Kết Giới, chuẩn bị cùng Tiết Phong ứng phó.
Nhưng nhìn thấy hai người bọn họ đều đang bị thương, lại cố hết sức chi phối chính mình lấy linh lực còn sót lại của họ, ta thấy trong lòng lo lắng, hoảng sợ.
“Các ngươi thật là. . .”
Ta vẫn là không chịu nổi định đến giúp đỡ.
Bỗng nhiên, đỉnh đầu đập xuống một tấm lưới khổng lồ bằng dây thừng.
Ta cảnh giác ngẩng đầu lên lại cúi đầu, hướng phía Hạ Lẫm cùng Tiết Phong hét to: “Nguy hiểm, chạy mau!”
“Đừng quên Lâm Phong!”
Lâm Phong hôn mê bất tỉnh, hoàn toàn không có khả năng tự vệ.
Ta chuẩn bị bọc lót đằng sau làm yểm hộ cho Hạ Lẫm bọn hắn, cho nên bay lên không trung, linh lực quanh quẩn trên đầu ngón tay ta.
“Đóa Nhã, cẩn thận!”
Ta góp nhặt linh lực, để đối phó lưới dây thừng trên đỉnh đầu, hoàn toàn không có để ý đến những mũi tên tre được bắn ra từ khắp mọi hướng.
Cây trúc vót nhọn, hóa thành mũi tên nhỏ, lực sát thương cũng không yếu.
Nếu không phải Hạ Lẫm cầm lấy tảng đá ném tới, thay ta ngăn cản sự tấn công của mũi tên tre, ta sợ rằng đã bị đâm thành tổ ong vò vẽ.
Ta không vui nhìn chăm chú chung quanh càng ngày càng nhiều người Tây Bình Thôn, những người này vì giết ta thế mà còn dẫn theo người già và trẻ em.
Ban ngày người đàn ông trẻ tuổi lực lưỡng bị đánh gục, ban đêm những người này liền dẫn theo cả nữ nhân.
Mà giá trị vũ khí săn bắn trong tay các nàng cũng không yếu, thao tác lên cung tên, liếc một cái, độ chính xác chín mươi phần trăm.
Ta tranh thủ thời gian xé rách lưới dây thừng, miệng lưới rách, ta lập tức lao ra, đá bay những mũi tên tre đang bắn về phía ta.
“Uy hiếp!”
Đột nhiên, một khối gỗ hình cầu điểm đầy gai nhọn bay đến phía sau của ta.
Ta né tránh không kịp, lại thấy sẽ bị đâm trúng, Hạ Lẫm và Tiết Phong cùng nhau nhảy lên một cái, tay không đánh lui khối cầu gỗ giúp ta.
“Hạ Lẫm, Tiết Phong, các ngươi không sao chứ?”
Hai người đều đang bị thương, bị khối cầu như thế tấn công, dù cho không có đụng phải thân thể, lực tấn công của nó mang lại cũng không thể xem thường.
Ta lo âu nhìn bọn hắn, Hạ Lẫm vẫn là dáng vẻ nhẹ như mây gió kia, trả lời không nóng không vội, giống như người không việc gì.
“Không có sao cả.”
Hạ Lẫm nói xong lời này liền vùi đầu vào trong cuộc chiến.
Tiết Phong cũng không trả lời ta, ngược lại là cười trấn an ta một cái, rồi cũng đi theo Hạ Lẫm cùng đối phó với những người Tây Bình Thôn kia.
Những người Tây Bình Thôn này, thật đúng như thuốc cao da chó, dính chặt vô cùng.
“Ta cảm thấy chúng ta nên áp dụng một kế hoạch, bọn hắn nhiều người, chúng ta người ít, bọn hắn lại có vũ khí, không được tổn thương bọn hắn, cũng không xem thường được, không bằng chúng ta. . .”
Tiết Phong đưa ra ý kiến cho ta cùng Hạ Lẫm, chúng ta lưng tựa lưng chống cự lấy người Tây Bình Thôn, quyết định cứ làm như vậy.
Ta phụ trách quản lý Đông Bắc, Tây Bắc đôi bên đột phá, Hạ Lẫm bọn hắn phụ trách quản lý sáu phương còn lại, từ trong khe hẹp ta đột phá tấn công, đánh cho người Tây Bình Thôn không kịp đề phòng.
Chúng ta, cả ba đều không phải người bình thường, vận dụng linh lực của gia tộc, trốn ở trong góc tập kích người, lập tức toàn quân bị diệt.
Ta nhìn nam nam nữ nữ không có khả năng tấn công ngất xỉu ở chung quanh, ta đi tới gần Hạ Lẫm bọn hắn.
“Nơi đây không nên ở lâu, chúng ta lập tức rút lui.”
Hạ Lẫm đề phòng nhìn quanh trong rừng dưới bầu trời đêm.
Đêm đen gió lớn,cho phép cảnh xấu, luôn cảm giác nơi đây không phải quá mức thái bình.
Chúng ta mang theo Lâm Phong đang hôn mê, đồng tâm hiệp lực xé mở kết giới ngăn trở đường đi của chúng ta.
Nhìn thấy Kết Giới bị xé mở, tràn ngập mùi gió núi, trong không khí bỗng nhiên xuất hiện sương mù u ám mê say.
Ta ra hiệu không tốt, che mũi liền nhắc nhở Hạ Lẫm cùng Tiết Phong.
Nhưng khói mê này dày đặc không thể kháng cự, chúng ta trốn được người Tây Bình Thôn công kích, nhưng không trốn được khói mê.
Ta hai mắt nhắm lại, ngã xuống đất ngất đi.
“Đóa Nhã…”
Trước khi mê man, ta chỉ nghe được tiếng kêu lo lắng của Hạ Lẫm, lập tức triệt để lâm vào hôn mê.
Khi ta tỉnh lại lần nữa, thật bất ngờ, ta vậy mà tỉnh lại trên giường ấm.
Bên trong Đông Lâm Sơn to như vậy, có ấm đầu giường đặt gần lò sưởi, cũng chỉ có ở Tây Bình Thôn.
Ta cẩn thận từ trên giường xoay người nhảy xuống đất, còn chưa kịp đi tìm Hạ Lẫm bọn hắn, càng không kịp bước ra cửa cái nhà này.
Cửa gỗ cổ xưa một tiếng cọt kẹt bị mở ra.
/1101
|