Chương 143
Tôi không nhịn được mà hét lên, sợ tới mức suýt ngã khỏi ghế. May là lúc này, mọi người xung quanh đang kêu giá nên không ai nghe thấy tiếng hét của tôi.
Tạ Phong Tiêu vội vàng đỡ tôi dậy, lo lắng hỏi: “An Tố, em sao vậy?”
“Tôi nhìn thấy trong gương… có, có một bà bụ” Tôi nhỏ giọng đáp.
Tạ Phong Tiêu hơi suy tư nhìn thoáng qua mặt gương đó: “Chẳng lẽ con quỷ ám An Nhân là bà cụ trong tấm gương này?” Tôi hơi ngẩn ra.
Nếu An Nhân thực sự bị bà cụ trong gương ám, vậy cô ta bán đấu giá chiếc hộp đựng đồ trang điểm này là để thoát khỏi bà ta ư?
Khi tôi đang chìm trong suy nghĩ, màn đấu giá cho chiếc hộp đựng đồ trang điểm này đã đến hồi gay cấn.
“Tám trăm nghìn!” Một quý bà mặc áo khoác lông chồn giơ bảng cầm tay lên và nói không hề do dự. “Tám trăm năm mươi nghìn!”
Một người phụ nữ đeo vàng đầy người ngồi bàn khác không chịu yếu thế.
“Một triệu!” Một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp khác kêu giá đầy tham vọng.
Những con số đó làm tôi sợ hết hồn.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Một chiếc hộp đựng đồ trang điểm thôi mà, nó cũng không phải đồ sứ hay tranh thư pháp của học giả có tiếng, tại sao mọi người lại kích động như vậy?
Tôi nhanh chóng nhìn xung quanh thì phát hiện, tất cả những người phụ nữ trong hội trường giơ bảng như điên như được tiêm thuốc kích thích.
“Một triệu năm trăm nghìn!”
“Một triệu sáu trăm nghìn!”
“Hai triệu!”
Hầu như những người phụ nữ đó đều đến đây với chồng hoặc đại gia của mình, những người đàn ông bên cạnh họ không nói gì, nhưng họ cứ tiếp tục như bị ma nhập và không hề quan tâm gì cả.
Quả nhiên chiếc hộp đựng đồ trang điểm này có vấn đề. Cuối cùng, một người đàn ông lớn tuổi mập mạp đã lấy được chiếc hộp này với cái giá trên trời là năm triệu, rồi đưa nó cho cô gái trẻ xinh đẹp bên cạnh ông ta.
Mặc dù những người phụ nữ khác không cam lòng, nhưng suy cho cùng họ không phải người trả tiền, họ cũng không còn cách nào.
“Được rồi, xin chúc mừng Giám đốc Trương của chúng ta, cuối cùng ông ấy đã đấu được hộp đựng đồ trang điểm này với giá năm triệu để tặng cho cô Hồng Thanh Nhã!” MC toét miệng cười tít mắt, vui sướng gõ búa chốt giá.
Sao có thể không vui được?
Dù là quyên góp từ thiện nhưng bán hộp đựng đồ trang điểm với giá này thì ban tổ chức cũng được ãn một phần lãi trong giá rồi.
Tôi nhìn chăm chăm vào mặt gương đồng cúa chiếc hộp đựng đồ trang điểm, mãi đến khi nó bị đưa xuống, tôi vẫn không thấy bà cụ trong gương đó nữa.
Tôi nhìn sang An Nhân, cô ta trông như thở phào nhẹ nhõm và cũng nhìn về phía tôi.
Ngay sau đó, cô ta nhếch môi nở nụ cười đắc ý và khiêu khích.
Tôi không biết cô ta đang vui mừng vì điều gì nên không thèm để ý mà tiếp tục nhìn vào bàn đấu giá.
Món đồ kế tiếp được bán đấu giá là sợi dây chuyền kim cương của Farley đưa.
Khi sợi dây chuyên được đưa lên sân khấu, tất cả mọi người thốt lên vì kinh ngạc, MC giới thiệu: “Sợi dây chuyền này được quyên góp bởi nhà thiết kế quảng cáo nổi tiếng Farley” Tôi ngây người.
Không phải trước đó nhân viên đã nói sợi đây chuyền này được quyên góp dưới tên tôi và Farley ư? Tại sao lại biến thành của một mình Farley?
Nhưng vốn dĩ sợi dây chuyên này là của Farley, tôi không muốn vô duyên vô cớ lợi dụng nên cũng không để ý.
Sợi dây chuyền kim cương này rất được chào đón, mặc dù không quá đà giống hộp đựng đồ trang điểm của An Nhân, nhưng nó vẫn được một ông chủ lớn có tiền mua với giá hai triệu đế tặng cho cô bạn gái trông như con gái của ông ta. Cho đến bây giờ, những thứ trong hội đấu giá làm tôi cảm thấy hứng thú đã được bán hết, tôi trở nên nhàn rỗi và uống trà chờ đợi kết thúc.
Nhưng đột nhiên, tôi nghe thấy mọi người xung quanh trở nên xôn xao.
“Trời ạ, món đồ rách rưới gì đây, thế mà cũng có người không biết xấu hổ mang nó ra bán đấu giá à?”
Nghe thấy những lời chê bai từ mọi người xung quanh, tôi tò mò ngước lên nhìn về phía bàn đấu giá.
Ngay sau đó, tôi cũng sững sờ.
Chi thấy trên bàn đấu giá lúc này được đặt một sợi dây treo trang trí điện thoại hình hình chuột Minnie, phần đầu của nó hơi bị xì lông và trông khá cũ.
Đợi đã, tại sao sợi dây treo này trông quen thể nhỉ?
Tôi còn chưa kịp phản ứng, MC đã bối rối giới thiệu: Sợi. dây treo trang trí điện thoại này do cô An Tố của Tập Đoàn Tiết thị quyên góp để bán đấu giá”
Ầm
Đầu óc tôi trở nên trống rỗng, tôi nhanh chóng lấy điện thoại ra. Quả nhiên sợi đây treo trên điện thoại của tôi đã biến mất.
Hồi nhỏ, khi A Viễn được nhận nuôi, cậu ấy đã tặng cho tôi sợi dây treo trang trí chuột Minnie này lúc cậu ấy rời khỏi cô nhi viện.
Mặc dù món quà rất rẻ, nhưng lúc ấy nó được A Viễn mua bằng tiền túi mà cậu ấy đã để dành trong nhiều năm. Cậu ấy mua hai con, một con Minnie và một con Mickey. Minnie thi cho tôi, còn cậu ấy giữ con Mikey.
Đối với tôi, nó là mối ràng buộc duy nhất còn lại của tôi với 4 Viễn, vì vậy tôi mang nó bên người nhiều năm.
Nhưng tại sao nó lại được đưa lên sàn đấu giá để đầu giá chứ?
Tôi bỗng bừng tỉnh, nhanh chóng nhìn về phía An Nhân.
Rồi thấy An Nhân đang nhìn tôi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú cúa cô ta tràn đầy đắc ý.
Quả nhiên là cái bây do An Nhân cài!
Thấy tôi nhìn sang, An Nhân khẽ nhếch môi và nói với tôi bằng khẩu hình: “Quá, mất, mặt”
Một ngọn lửa giận bốc cháy trong lòng tôi, và tôi chỉ muốn lao tới tát cô ta hai bạt tai.
Nhưng tôi không thể làm vậy.
Mọi người xung quanh bắt đầu bản tán xôn xao khi nghe lời giới thiệu của MC.
“An Tố? Sao cái tên này nghe quen quen nhỉ? Khoan đã, tôi nhớ rồi, lúc trước tôi có tham gia tiệc sinh nhật của An Nhân, tôi nhớ cô ta có một người chị gái được nhận nuôi tên là An Tố”
“Một đứa con gái nuôi cũng có thể đến tham gia tiệc sinh nhật hả? Là ai vậy? Cô gái mặc váy màu lam đó à?”
“Ôi chao, đúng là một đứa cô nhỉ không được thừa nhận, cô ta thế mà lại mang thứ này tới đấu giá á? Cô ta có tham gia những dịp thế này bao giờ chưa?”
Lời nói của những người xung quanh không khó nghe, nhưng từng câu từng chữ lộ rõ vẻ khinh thường và khắc nghiệt.
Đó là cách người của xã hội thượng lưu khinh miệt một đứa trẻ mồ côi.
Tôi cắn môi, không trả lời.
“Là cô nhi thì thế nào?“ Bỗng nhiên, một giọng nói nghe vô cùng lạnh lấo vang lên bên cạnh tôi: “Tôi cũng là một cô nhị, còn là đối tượng quyên góp cho buổi đấu giá từ thiện này. Tôi nhớ đây là kế hoạch cứu trợ cô nhi”
Tôi ngẩng đầu lên thì phát hiện người nói là Tạ Phong Tiêu. Anh ta cũng nhìn tôi, bàn tay dưới bàn đột nhiên nắm lấy tay tôi.
Tay của Tạ Phong Tiêu khác với Tiết Xán ở chỗ ấm áp, nhiệt độ đó dường như có thể thấm vào da và chạm đến trái tim tôi.
Tạ Phong Tiêu lạnh lùng nhìn lướt qua bốn phía, ánh mắt đó hàm chứa sự tàn ác khiến người ta không thể không sợ hãi khi nhìn thấy nó.
Đám người châm chọc tôi lập tức im miệng vì sợ hãi bởi cái nhìn của Tạ Phong Tiêu.
Bốn phía trở nên yên tĩnh, MC vội vàng ho một tiếng: “Được rồi, vậy bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu đấu giá sợi dây treo trang trí điện thoại này, giá khởi điểm là.. °
Vẻ mặt của MC trông càng khó coi hơn khi anh ta nhìn vào phiếu thông tin: “Giá khởi điểm là mười đồng”
Đám người vừa trở nên yên tĩnh trong hội trường lại không nhịn được mà cười ra tiếng.
Có lẽ giá khởi điểm với con số mười là lần đầu tiên gặp trong giới đấu giá.
/1101
|