Chương 154
Đây là hài cốt của con gái vị tướng đó? Tôi còn chưa kịp điều chỉnh lại tâm trạng sợ hãi, Tiết Xán đã tung một đòn đánh về phía quan tài.
Âm vang một tiếng.Nắp đậy quan tài tung lên, để lộ bộ hài cốt bên trong.
Tôi nhìn cái xác năm trong đó, hít vào một luồng khí lạnh. Đây quả thật là một cái xác không bình thường, cả người đã thối rữa thành xương trắng nằm trong bộ kimono duyên dáng, nhưng gương mặt lại hoàn háo không chút tỳ vết. Da thịt trắng hơn tuyết, trong suốt lóng lánh, quả thực còn nhẫn mịn hơn những cô gái tuổi đôi mươi.
Tôi đang ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào gương mặt trắng nõn trơn láng, thì bất chợt, đôi mắt của xác chết đó mở trừng trừng!
“Á!” Tôi sợ tới mức co rụt lại phía sau Tiết Xán, nhìn xác chết kia đột ngột ngồi dậy. Tuy chỉ còn là xương trắng, nhưng nửa thân trên của cô ta vẫn thẳng tắp như trước.
Kẽo kẹt, kẽo kẹt.
Cùng với âm thanh kỳ dị, xương cổ của xác chết chấm chậm quay đầu lại, gường mật xinh đẹp ướt át kia liền quay về phía chúng tôi. Giây tiếp theo, cô ta bất thình lình há mồm, rít gào vào mặt chúng tôi, cơ thể cô ta cũng bay ra khỏi chiếc quan tài bằng gỗ và lao về phía chúng tôi.
Đối mặt với sát khí của cô ta, Tiết Xán không thèm coi ra gì. Hắn chỉ nâng một tay lên tóm lấy khuôn mặt của xác chết này.Trong nháy mắt, tiếng gào thét dữ dội lúc đầu của nử quỷ đã ngập tràn nỗi đau đớn và hoàng loạn.
Ngay sau đó, tôi thấy gương mặt của nữ quỷ nhanh chóng biển hóa. Không còn là gương mặt ban đầu của cô ta nữa, mà hiện lên vô số những gương mặt khác nhau của các cô gái trẻ.
Cuối cùng, tôi đã thấy gương mặt của Hồng Thanh Nhã.
Với sự biến mất của những gương mặt kia, mặt của xác chết đột nhiên thối rữa tới tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được. Chỉ trong chớp mắt, khuôn mặt một giây trước còn trắng trẻo như ngọc đã bắt đầu biến thành màu đen, ổ vàng, sau đó xuất hiện sâu bọ, cuối cùng là biến thành một bãi bùn não. Ào rào rào.
Cuối cùng là biến thành xương trắng.
“Đi đầu thai thôi” Tiết Xán lạnh lùng nói một câu rồi quăng bộ xương này xuống.
Bịch.
Bộ xương trắng rơi vào trong chiếc quan tài gỗ, khăn voan của quan tài bỗng nhiên bay tới và phủ lên trên.
Cùng lúc đó, bùn đất xung quanh lại chảy ngược về, vùi lấp cố quan tài kia. Mọi chuyện xáy ra quá nhanh, tất cả đã kết thúc trước khi tôi kịp phản ứng.
“Về thôi” Tiết Xán kéo tôi quay trở lại hành lang: “Muộn rồi, về nghỉ ngơi”
“Anh đi về trước đi” Tôi đột nhiên nhớ tới điều gì, giấy khỏi hắn: “Tôi còn muốn tới thăm Tạ Phong Tiêu”
Gương mặt Tiết Xán đột nhiên lạnh lùng.
“Thăm cậu ta làm gì?”
“Tôi lo lắng” Tôi giải thích một câu rồi xoay người chạy về phía căn phòng của Tạ Phong Tiêu.
Chạy tới hành lang thì tôi không nhịn được quay đầu nhìn lại, phát hiện Tiết Xán vẫn đứng yên tại chỗ, không đuổi theo tôi cũng chẳng bỏ đi. Bởi vì cách quá xa, tôi không thấy rõ vé mặt của hắn, nhưng trong thoáng chốc, tôi vẫn có thể cảm nhận được hắn đang nhìn mình.
Trong lòng tôi hơi đau, nhưng vẫn quyết tâm dẫn lòng, quay đầu rời đi. Tôi rón rén đi vào căn phòng của Tạ Phong Tiêu, anh ta vẫn đang mê man.
Tôi ngồi xổm xuống bên cạnh, ngơ ngơ ngác ngác nhìn gương mặt anh ta tới sững sờ. Ai mà ngờ nổi, cậu bạn mập mạp mũm mĩm ngày trước, lớn lên lại có thể trở thành một anh chàng đẹp trai như thế?
Tôi nhìn gương mặt của Tạ Phong Tiêu, nhìn đến mất hồn. Bỗng nhiên, Tạ Phong Tiêu vẫn nhắm chặt hai mắt mở miệng.
“Tiểu Tố, em xem đủ chưa?”
Tôi giật bắn mình, phát hiện ra Tạ Phong Tiêu đã mở đôi mắt đào hoa xinh đẹp, chứa đựng ý cười nhìn tôi: “Thế nào? Đẹp không?”
Gương mặt tôi nóng bừng, tức giận đánh anh ta: “Sao anh lại giả vờ ngủ hả!”
Kể từ khi biết Tạ Phong Tiêu chính là A Viễn, tôi cũng không còn kiềm chế như trước, đánh mạnh không hề nương tay.
“Ôi, em ra tay cũng nặng quá đó” Tạ Phong Tiêu cười và bắt lấy tay tôi, mắng một câu.
Tôi hừ một tiếng, rút tay lại: “Có phải anh đã nhận ra em từ lâu rồi không? Tại sao không nói với em anh chính là A Viễn?”
“Không phải anh sợ em chỉ nhớ tới dáng vẻ mập ú hồi trước của anh, thần tượng trong lòng em sẽ bị phá hủy sao? Tạ Phong Tiêu ngồi dậy, nói năng lung tung không biết xấu hổ.
“Đúng vậy, ai có thể ngờ được, đứa bé mập mạp lớn lên lại thành siêu sao thần tượng” Tôi chống căm nhìn anh: “Thời gian qua anh sống thế nào? Tại sao lại không quay về thăm trại trẻ mồ côi?”.
“Anh vừa được nhà họ Ta nhận nuôi liên di cư tới Úc, làm sao quay về trại trẻ mồ côi được?” Vẻ mặt Tạ Phong Tiêu bất đác dĩ: “Sau khi về nước cũng bị công ty quản lý theo dõi, nhưng mấy tháng trước, anh cũng đã trở về đó một chuyến, viện trưởng Ngô còn nói cho anh biết, người em thần tượng bây giờ chinh là anh” Tạ Phong Tiêu nói tới đây liền không biết xấu hổ mà liếc mắt đưa tình với tôi.
Tôi nhịn không được mà phì cười: “Chẳng trách lần trước em tới trại trẻ mồ côi, viện trưởng Ngô có nói anh muốn làm em ngạc nhiên vui mừng, thì ra là hai người đã biết từ lâu, hợp tác lại cùng lừa gạt em.”
“Ai lừa em chứ.” Tạ Phong Tiêu cũng chỉ cười: “Được rồi, đừng nói chuyện của anh nữa, nói chuyện em đi”
Tôi ngạc nhiên, sau đó khẽ nhếch khóe miệng: “Em thì có gì để nói?”
“Em nói xem làm thế nào em đột nhiên biến thành cô dâu của một cương thi chín trâm năm tuổi vậy?” Tạ Phong Tiêu thôi cười, nhìn thẳng vào tôi. Nụ cười của tôi đông cứng lại.
Trước đây, tôi đương nhiên không muốn bàn luận chuyện đám cưới ma cùng Tiết Xán với Tạ Phong Tiêu, nhưng bảy giờ trước mặt tôi là A Viên, là người bạn tốt nhất thời thơ ấu của mình, tôi không thể nói dối được.
Bởi vậy tôi kể hết chuyện người nhà họ Tiết gá tôi làm vợ Tiết Xán cho anh nghe.
Tạ Phong Tiêu nghe xong, ánh mắt lạnh lùng, anh nói: “Nhà họ Tiết này đúng là ich ký. Rồi sao? Em cứ như vậy cam tâm tình nguyện ở bên con quỷ kia tới hết đời?”
Tôi sững sờ mất một giây. “Không.” Tôi lập tức lên tiếng: “Em và Tiết Xán… sắp giải trừ đám cưới ma rồi.”
Lần này tới lượt Tạ Phong Tiêu ngây người.
“Tại sao?”
Tôi bị câu hỏi làm cho lúng túng.
Dù sao tôi cũng không thể nói là mình bị Tiết Xán đá chứ?
“Người ta không thích em chứ sao.” Tôi ra vẻ tùy tiện đáp, rồi láng sang chuyện khác, còn túm lấy gương mặt của Tạ Phong Tiêu: “Anh đừng có nói em, nói chuyện anh xem, với gương mặt này, hẳn là lúc ở Úc anh đã quyến rũ không ít gái Tây nhi?”
Hồi còn nhỏ, tôi thích nhất là bóp mặt A Viễn, nhiều thịt mập ú, giống như cái bánh bao vậy.
Có điều bây giờ, gương mặt của anh ấy đã không còn dễ bóp như trước nữa: Nhưng tôi vẫn bóp một cách rất vui sướng. Bỗng nhiên, cổ tay tôi bị Ta Phong Tiêu túm lấy.
Tôi giát mình, phát hiện anh đang nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc, trong đáy mắt có điều gì tôi không thể hiểu được
“An Tố” Anh mở miệng nói, hiểm khi anh nghiêm túc gọi cả họ tên tôi “Em nói thật với anh, có phải em đã thich con quỷ già Tiết Xán kia rồi không?”
Cả người tôi cung đờ Một lát sau, tôi rũ mắt xuống.
“Phải.”
Chỉ một từ, mà tôi dường như đã dùng hết sức lực của mình.
Tôi cảm nhận được Tạ Phong Tiêu bỗng nhiên càng siết chặt lấy tay tôi, tôi đau đến nhăn nhó mặt mày.
“Con mẹ nó.” Bỗng nhiên, Tạ Phong Tiêu chửi bậy một câu: “Không ngờ anh lại thua bởi một con quỷ già đã chết chín trăm năm.”
/1101
|