Chương 165: Em lau cho tôi
“Rất tốt” Tôi đáp lại: “Em cảm thấy có thể thành công”
“Vậy thì tốt quá rồi!”
Đúng vậy. Quả thật là rất tốt.
Nhưng An Tố, tại sao mày không vui nổi?
Tám giờ tối, Tiết Xán quay về.
“Đại nhân Tiết Xán, anh đã về rồi sao?”
Tôi nghe thấy giọng nói lanh lảnh dễ nghe của Trình Mị Nhi vang lên ngoài cửa, tôi cố đè nén khao khát muốn đứng dậy của mình.
Tôi không nghe thấy Tiết Xán trá lời, nhưng rất nhanh, cửa phòng tôi bị mở ra, tôi nhìn thấy Tiết Xán đi tới, Trình Mị Nhi còn đi theo sau lưng hắn.
“Anh đã về rồi à?” Tôi vội vàng đứng dậy: “Mị Nhi nấu ăn đấy, chúng ta cùng nhau ăn cơm đi”
“Không ăn” Tiết Xán tháo cà vạt, không nghĩ ngợi chut nào trả lời.
Trình Mị Nhi đứng sau lưng sắc mặt cứng đờ.
“Như vậy sao được, Mị Nhi đã nấu rất lâu đấy” Tôi vội vàng nói.
“Vậy em thì sao?” Không ngờ Tiết Xán lại liếc ngang sang, hỏi tôi.
“Hả?” “Tôi đang hỏi em, em có nấu món gì không?” Tiết Xán hơi nhíu mày, không kiên nhẫn hỏi thêm một câu.
*À à, tôi đã xào một đĩa thịt bò, nhưng mà không được ngon cho lắm..” Tiết Xán không nói thêm gì nữa, xoay người đi về phía nhà ăn.
Trình Mị Nhi thở phào nhẹ nhõm, giơ ngón tay cái với tôi, cùng đi đến nhà än.
Tôi cố tình chậm rãi đi rớt lại đằng sau, khi đi đến nhà ăn, quả nhiên Trình Mị Nhi đã quan tâm chuẩn bị xong bữa cơm cho Tiết Xán, còn đang gắp thức ãn cho hắn. Vốn dĩ là một cảnh tượng rất đẹp, nhưng Tiết Xán lại cứ sầm mặt, phá hủy cảnh đẹp.
Mãi đến khi nhìn thấy tôi bước vào, hẳn mới ngẩng đầu hỏi: “An Tố, em nấu món nào?” Tôi sửng sốt, không kịp phản ứng lại. Nhưng Tiết Xán đã dùng đũa gắp món thịt bò băm trong góc bên cạnh.
“Tôi đoán là món này đúng không?” Tôi xấu hổ đến mức cúi đầu.
Dễ đoán đến vậy sao? Tiết Xán không nói thêm gì nữa, chỉ gắp một miếng cho vào miệng, sau đó nhíu mày nói: “Quả nhiên rất khó ăn”
Thái dương tôi đầy vạch đen.
“Khó ăn thì đừng ăn nữa” Tôi vươn tay muốn giật đĩa thịt bò băm kia lại, Không ngờ Tiết Xán lại dùng đũa gạt tay tôi ra.
“Em ăn món khác đi” Hắn ném cho tôi mấy chữ, lại bắt đầu gắp thịt bò ăn tiếp.
Tôi và Trình Mị Nhi đều kinh hãi.
Tiết Xán bỏ mặc một bàn đầy món ăn thơm ngon, chỉ gắp từng đũa từng đũa ăn sạch đĩa thịt bò không đạt một chút tiêu chuẩn nào của màu sắc, hương thơm, mùi vị của tôi.
Khóe môi Trình Mị Nhi giật giật, cuối cùng múc một bát canh, đưa cho Tiết Xán, dịu dàng nói: “…Đại nhân Tiết Xán, thịt bò này rất mặn, anh ăn chút canh đi” Tiết Xán nhìn Trình Mị Nhi, giống như lúc này hắn mới chú ý đến sự tồn tại của cô ta.
“Không cần” Hắn cầm khăn ăn lau miệng: “Cho An Tố đi, cô ấy thích ăn canh” Nói xong, hẳn lập tức đứng dậy rời khỏi bàn ăn.
Tiết Xán đi lên tầng, Trình Mị Nhi mới suy sụp đặt canh xuống, nhìn về phía tôi: “An Tố, tin tức mà cô cho tôi không sai sót gì đấy chứ?” “Tin tức gì?” “Tạ Phong Tiêu nói đại nhân Tiết Xán hoàn toàn không thích cô, nhưng bây giờ xem ra, hoàn toàn không phải là như vậy” đảm trong dòng nước.
Tôi nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng nhìn sang chỗ khác, cẩn thận khom lưng đi vào, ngắm chuẩn quần áo và khăn tắm trên giá, nhanh chóng kéo xuống, sau đó ra khỏi cửa.
Việc lớn đã thành công! Chính bản thân tôi cũng không thể tin được mình lại thành công, nhanh chóng rón rén chạy về phòng.
Đương nhiên tôi sẽ không chạy về phòng ngủ chính của Tiết Xán kia, mà chạy đến căn phòng nhỏ trước đây tôi đã ở.
Trong tay tôi còn nắm chặt áo sơ mi của Tiết Xán, một mùi hương quen thuộc về hắn xông lên mũi tôi, đột nhiên tôi hơi ngẩn ra.
Lúc này, tôi nghe thấy tiếng nước đã ngừng lại, một lát sau, ngoài cửa vang lên giọng nói của Tiết Xán.
“An Tố, không tìm thấy quần áo và khăn tắm của tôi đâu cả, em lấy vào đây cho tôi” Tôi không trả lời.
Rất nhanh, giọng nói mềm mại của Trình Mị Nhi vang lên.
“Đại nhân Tiết Xán, hình như Tố Tố ngú mất rồi, tôi mang quần áo và khăn tắm vào cho anh” Tôi cảm thấy cổ họng mình có chút không thoải mái giống như có thứ gì chặn lại.
Trình Mị Nhi mang quần áo đi vào, gần như có thể tưởng tượng ra được sau đó sẽ xảy ra chuyện gì.
em lại ở đây? Tại sao không ở phòng ngủ chính?” . Hôm nay tôi muốn ngủ ở phòng này..” Trong lòng tôi rất hỗn loạn, nói nhảm.
“Muốn ngủ ở đây?” Mắt của Tiết Xán lóe lên: “Được.” Dứt lời, hắn đột nhiên trèo lên giường tôi.
“Anh làm gì thế?” Tôi sợ đến mức ngồi trên giường lùi về phía Sau.
Nhưng Tiết Xán lập tức kéo mắt cá chân tôi lại, sau đó thân thể không ngừng đến gần tôi.
“Tôi ngủ ở đây với em” Hắn điềm nhiên nói.
/1101
|