Chương 199
Tôi ngạc nhiên, buột miệng thốt lên: “Hung thủ? Không phải cô tự sát sao?”
Kim Uyển Uyển đau lòng lắc đầu: “Không phải, tôi bị giết chết.”
“Vậy chẳng lẽ ngay cả cô cũng không biết ai đã giết mình?” Tôi càng kinh ngạc hơn.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Kim Uyển Uyển hiện lên sự đau khổ: “Khôn… tôi không nhớ nổi… Tôi không nhớ được rất nhiều việc khi còn sống… Mỗi lần tôi cố gắng nghĩ lại, đều thấy trống rỗng…”
Trước đây tôi quả thực đã từng đọc được trong những câu chuyện về ma quỷ, rằng có một số người sau khi bị giết biến thành quỷ, sẽ mất đi trí nhớ, đặc biệt là rất dễ quên đi những việc có liên quan đến cái chết của mình.
Thấy tôi không nói lời nào, Kim Uyển Uyển lại tỏ vẻ oai oán, cầu xin: “Tôi chỉ muốn tìm được hung thủ giết hại mình, nhưng những người khác đều không thể nhìn thấy tôi… Chỉ có cô là nhìn thấy được, tôi đã tìm cô mấy tháng nay… Tôi cầu xin cô, hãy giúp tôi đưa kẻ giết người ra trước công lý, chỉ có như thế tôi mới có thể yên tâm đi đầu thai…”
Thì ra cô ấy biến thành quỷ là vì hung thủ vẫn còn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Quả thật, so với những lệ quỷ tôi từng gặp ngày trước, trên người Kim Uyển Uyển không có lấy một chút oán khí nào, quả thật là chỉ vì chấp niệm mà thôi.
Mặc dù như thế, nhưng dù sao vụ án điều tra hung thủ giết người này đến cảnh sát cũng không tra ra được, tôi có thể điều tra được cái gì chứ? Tôi không dám tùy tiện nhận lời cô ấy.
“Nhưng tôi làm sao có thể điều tra ra hung thủ được? Hay là cô đi tìm người khác đi?” Tôi khẩn khoản.
Hàng mi Kim Uyển Uyển khẽ run lên, đôi mắt bỗng chốc trở nên ướt đẫm.
“Nhưng cô là người duy nhất có thể nhìn thấy tôi, cũng là người duy nhất tôi có thể cầu xin…” Cô ấy khẽ nói với vẻ điềm đạm đáng thương: “Trừ cô ra… tôi không biết có thể cầu xin ai được nữa…”
Kim Uyển Uyển thật sự quá đẹp, cho dù tôi là phái nữ, cũng không khỏi bị dáng vẻ rơi lệ của người đẹp làm cho rung động. Tôi gần như không hề suy nghĩ mà buột miệng thốt lên: “Vậy cô… có nhớ gì về chuyện trước khi cô chết không?”
Lời vừa ra khỏi miệng, tôi liền hận không thể tự cắn đứt đầu lưỡi của chính mình. An Tố ơi là An Tố! Mày làm thế này con mẹ nó không phải là đồng ý giúp cô ấy rồi hả!
Quả nhiên, ánh mắt Kim Uyển Uyển bừng sáng, không ngừng nói: “Cảm ơn cô… Chân thành cảm ơn cô An Tố…”
Tôi hối hận tới phát điên, hận mình bị sắc đẹp làm cho “mê muội”, nhưng việc đã tới nước này, tôi cũng chỉ có thể nhắm mắt nói: “Tôi không chắc có thể giúp gì được cho cô, chỉ là sẽ cố gắng hết sức mình. Trước hết cô hãy nói cho tôi biết cô đã bị giết chết như thế nào đã.”
Vẻ vui sướng trên mặt Kim Uyển Uyển tan đi, vẻ mặt cô ấy đột nhiên trở nên đau khổ.
“Tôi… tôi chẳng nhớ được gì cả…”
“Vậy trước khi chết cô đã gặp ai, việc này cô vẫn nhớ chứ?”
Kim Uyển Uyển dùng hai tay ôm đầu, vẻ mặt đấu tranh không ngừng lắc đầu: “Tôi thật sự không nhớ nổi… Tôi chỉ nhớ hình như có người bảo tôi đi tới phòng đàn, tôi tới đó… Nhưng chuyện tiếp theo tôi lại không nhớ gì cả…”
“Vậy cô có nhớ là ai đã bảo cô tới phòng đàn không?” Tôi chỉ có thể túm lấy một manh mối duy nhất và thử dò xét. Nhưng điều khiến tôi thất vọng là Kim Uyển Uyển vẫn lắc đầu đau khổ như trước.
“Tôi không nhớ nổi… Tôi chỉ nhớ rằng… người %3D đó đã gửi tin nhắn bảo tôi tới phòng đàn…”
Nhìn dáng vẻ đau đớn không chịu nổi của cô ấy, tôi cũng không ép cô phải nhớ lại nữa, không thể làm gì khác ngoài việc nói: “Được rồi, tôi biết rồi, tôi sẽ ra sức điều tra.”
Kim Uyển Uyển nhìn tôi với vẻ mặt cảm động: “Được, nếu tôi nhớ ra điều gì đó, sẽ tới tìm cô.”
Tôi nổi hết cả da gà.
Tìm tôi? Chẳng lẽ lại giống như hôm nay, cô ấy đột nhiên chui ra dọa tôi suýt chết sao?
Tôi vừa định nói với cô ấy lần sau đừng xuất hiện đường đột như vậy, thì đã nghe thấy tiếng cửa phòng ký túc xá bật mở, kèm theo tiếng hô lớn của Phương Tình.
“Tố Tổ! Tớ về đây rồi!”
Tôi hoảng sợ, cuống quýt nhìn về phía Kim Uyển Uyển, lo lắng không biết Phương Tình có nhìn thấy cô ấy hay không?
Dường như Kim Uyển Uyển hiểu được nỗi lo của tôi, cô ấy cười nhẹ, thân hình đột nhiên trở nên trong suốt.
Lúc biến mất, giọng nói của cô ấy vang lên bên tai tôi…
“Lần sau tôi sẽ trực tiếp liên lạc với cô qua điện thoại di động…”
Tôi vừa định hỏi cô ấy làm thế nào liên lạc với tôi bằng di động được, thì chiếc điện thoại trong túi bỗng rung lên một cái, Tôi sợ hết hồn, vội vàng mở ra, liền thấy một tin nhắn ngắn. Điều đáng sợ là, dãy số nhắn tin tới là 000.
“Cảm ơn cô bằng lòng giúp tôi, Uyển Uyển.”
Tôi đang nhìn điện thoại di động đến mất hồn, gương mặt của Phương Tình bất thình lình xuất hiện trước mắt và đánh vào đầu tôi.
“An Tổ, cậu xem tin nhắn của anh đẹp trai nào mà say sưa như vậy hả?”
Tôi bị đau sờ lên đầu rồi vội vàng cất di động đi.
“Chỉ là tin nhắn rác thôi.” Tôi không dám kể cho Phương Tình nghe chuyện của Kim Uyển Uyển, chỉ có thể nói bừa: “Sao cậu lại về vậy? Không phải đã nói sẽ không quay về sao?”
“Thôi đi, tin rác mà còn xem nghiêm túc như thể à.” Vẻ mặt Phương Tình chán nản: “Có người trong nhóm uống say, chúng tớ liền tan tiệc.”
Tôi gật đầu, do dự một lát rồi vẫn mở miệng hỏi: “Phải rồi, Phương Tình, cậu có biết gì về chuyện Kim Uyển Uyển bị bắt nạt không?”
Thông tin của Phương Tình về mặt này tốt hơn tôi nhiều, không biết chừng hỏi cô ấy có thể biết được điều gì.
Nghe thấy câu hỏi của tôi, sắc mặt Phương Tình bỗng nhiên trở nên cảnh giác. Cô ấy hỏi tôi: “Cậu hỏi cái này làm gì?”
Có lẽ trong lòng Phương Tình vẫn còn lo lắng chuyện tôi nhìn thấy linh hồn của Kim Uyển Uyển hôm thi cuối kỳ, hơi sợ hãi.
“Không có gì, chỉ là tớ tò mò thôi.” Tôi cố gắng khiến bản thân mình nhìn có vẻ hơi tùy tiện.
Lúc này Phương Tình mới thả lỏng.
“Tớ cũng không biết nhiều lắm, chỉ biết rằng những người trong câu lạc bộ đàn dương cầm và khoa âm nhạc đều không chào đón cô ấy vì chuyện của thầy Đồng.” Phương Tình thuận miệng đáp. “Vậy người nào có mâu thuẫn nhiều nhất với cô ấy?”
Phương Tình đảo mắt: “Chắc là Đỗ Quyên Tịch, chính là cái kẻ kiêu ngạo chủ nhiệm câu lạc bộ dương cầm đó. Có lời đồn là ngày trước thầy Đồng rất yêu thích Đỗ Quyên Tịch, cho nên mới để cô ta làm chủ nhiệm câu lạc bộ dương cầm, nhưng sau đó thầy Đổng lại bắt đầu để ý đến Kim Uyển Uyển, Đỗ Quyên Tịch liền không được ưu ái nữa.”
Tôi hơi nhíu mày: “Chuyện này sao lại giống cung đấu trong hậu cung vậy chứ.”
“Cậu nói đúng rồi đó.” Phương Tình chỉ vào người tôi: “Đúng là không khác mấy so với cung đấu, nơi có nhiều phụ nữ, cũng sẽ có nhiều chuyện rắc rối.”
Tôi biết có tiếp tục hỏi Phương Tình về chuyện này, cũng chẳng còn tác dụng gì, liền quay về phòng ký túc, nằm lỳ trên giường im lặng suy nghĩ.
Tôi bắt chước thám tử trong phim truyền hình, lấy một tờ giấy ra, đầu tiên là viết tên những người có quan hệ với Kim Uyển Uyển khi còn sống làm nghi phạm. Thực ra những người có liên quan tới Kim Uyển Uyển mà tôi biết cũng chỉ có Đổng Chí Ngạo, và những người trong câu lạc bộ dương cầm. Nếu Phương Tình nói đúng, kẻ tình nghi số một bây giờ là Đỗ Quyên Tịch.
Tôi nhớ Hồng Hà đã từng nói, người cuối cùng được tham gia cuộc thi dương cầm kia sau cái chết của Kim Uyển Uyển chính là Đỗ Quyên Tịch. Vậy xem ra cô ta thực sự là người được lợi khi Kim Uyển Uyển chết đi. Nhưng điều quan trọng nhất là rốt cuộc người nào đã gửi tin nhắn gọi Kim Uyển Uyển tới phòng đàn?
Trong lúc tôi đang cân nhắc, điện thoại di động đột ngột vang lên, dọa tôi sợ hãi. Tôi cầm điện thoại di động lên và thấy Tiết Xán đang gọi tới, liền vội vàng chạy ra ngoài hành lang bắt máy .
/1101
|