Chương 209 Rốt cuộc cô ta là ai?
Nói về chuyện này, từ đầu tới đuôi, tôi chẳng có bảng chứng nào chứng minh nữ quỷ tới tìm mình hôm đó chính là Kim Uyển Uyển, mà tôi lại luôn coi đó là điều hiển nhiên.
Có lẽ, linh hồn của Kim Uyển Uyển thật sự hoàn toàn không rời khỏi cái xác trong đàn dương cầm. Còn “Kim Uyển Uyển’ tới tìm tôi kia, chính là một chiêu bài của nhà họ Ninh để gài tôi vào bẫy.
Nếu là như vậy: “Kim Uyển Uyển” xinh đẹp kia, không còn gì phải nói, chắc hẳn là quỷ hôn nhà họ Ninh.
Tôi còn gần gũi với “Kim Uyển Uyển” đó như vậy, mà hoàn toàn không biết nguy hiểm vẫn luôn kề cận mình! Tâm trạng tôi đang vô cùng hoảng loạn thì chợt nghe thấy tiếng tinh tinh, điện thoại di động của tôi vang lên, khiến tôi sợ hết cả hồn.
Tôi nhìn vào điện thoại di động, lại càng hoảng loạn mà toát mồ hôi lạnh ướt đẫm cả người.
Bởi vì tôi đã nhận được một tin nhắn ngắn, tới từ một dãy số kỳ dị…
Là số điện thoại mà “Kim Uyển Uyển” nói sẽ dùng để liên lạc với tôi.
Tay tôi run run, với lấy điện thoại và mở tin…
“An Tố, thật sự cảm ơn cô” Tôi giận đến phát run.
Đã tới nước này mà nữ quỷ đó vẫn muốn lừa tôi? Tôi lập tức bắt đầu gõ chữ…
“Cô rốt cuộc là ai?” Tinh.
Phía bên kia gần như lập tức phản hồi.
“Tôi đã nói với cô rồi, tôi là Uyển Uyển mà” “Cô đừng nói dối nữa!” Tôi càng bực mình hơn, nhanh chóng gửi tin sang: “Tôi biết cô không phải Kim Uyển Uyển, cô nói đi, rốt cuộc cô đóng giả làm Kim Uyển Uyển để làm gì?” “Tôi không nói dối. Tôi đã nói rồi, tôi là Uyển Uyển” Tôi sững sờ nhìn màn hình điện thoại.
Tôi không hiểu nổi chuyện đã tới nước này rôi, nữ quỷ này còn mạnh miệng làm gì…
Chờ một lát.
Cô ta nói, cô ta là Uyển Uyển? Tôi đột nhiên nhớ ra, lân đầu nhìn thấy nữ quỷ này cô ta cũng đã nói, cô ta là Uyển Uyển, nhưng không hề nhắc tới họ.
Trong đầu tôi nảy ra một đáp án, dường như đã ở ngay trước mặt tôi, vô cùng đơn giản. Nhưng trong thâm tâm tôi lại vô cùng mâu thuẫn, không muốn vạch trần nó.
Gọi là Uyển Uyển, nhưng không phải là Kim Uyển Uyển…
Lại là người nhà họ Ninh…
Trong phút chốc, tôi cảm thấy máu của mình đều đóng băng lại.
Ninh Hoan Hoan! Nữ quỷ đó là Ninh Hoan Hoan! Chính là Ninh Hoan Hoan mà Tiết Xán yêu, cũng chính là kẻ đã giết chết hắn! Điện thoại của tôi đột nhiên rơi xuống đất, tôi giật nảy người vì khiếp sợ.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại di động của tôi lại nhận được tin nhắn.
Cả người tôi không ngừng run rẩy, tôi run run cầm điện thoại lên, và thấy tin nhắn trên màn hình.
“Hình như tôi đã làm cô sợ?” Sắc mặt tôi càng tái nhợt! Làm sao nữ quỷ này biết tôi đang sợ hãi? Tôi bỗng nhiên sợ hãi, cảm thấy xung quanh căn phòng khách trống trải này, dường như có đôi mắt vô hình nào đó đang dõi theo mình.
Tôi vội vàng nhìn ngó xung quanh.
Tinh.
Lại thêm một tin nhắn.
“Không cần phải nhìn, cô không nhìn thấy tôi đâu.” Tay tôi run lên, bèn đập điện thoại di động xuống đất.
Ninh Hoan Hoan này thật sự đang theo dõi tôi! Bây giờ tôi chỉ bật đèn ở phòng khách, các căn phòng khác xung quanh chưa hề bật đèn. Những cánh cửa phòng tối đen kia mở ra như những cái miệng máu lớn, đang nhếch miệng cười xấu xa với tôi.
Tôi vội vàng chạy đi, muốn bật tất cả những ngọn đèn trong căn hộ lên.
Nhưng tôi vừa mới ấn vào công tắc.
Tạch tạch.
Ngọn đèn của những phòng khác không sáng lên, mà đèn phòng khách đột nhiên tắt ngúm! Tôi rơi vào một màn đêm đen kịt.
“Áp” Tôi sợ tới mới ngồi xổm xuống.
Tỉnh.
Lúc này, chiếc điện thoại di động ở phía xa xa lại vang lên.
Trong bóng tối, nó phát ra ánh sáng lập lòe, như có như không.
Cơ thể tôi run rẩy, lê bước chầm chậm tiến đến gần cái điện thoại, liền nhìn thấy tin nhắn…
“Cô sợ bóng tối sao?” Nước mắt rưng rưng, tôi cắn môi, không nhìn cái điện thoại di động này nữa, mà chỉ dò dẫm muốn đi về phía cửa ra vào.
Tôi hơi bị quáng gà, hơn nữa lại bước đi quá vội vàng, liền va phải góc bàn rất nhiều lần.
Đau tới nỗi nước mắt chảy ròng ròng.
Nhưng tôi bất chấp, cứ nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía cánh cửa.
Tôi phải rời khỏi căn phòng đáng sợ này, phải đến nơi có nhiều người qua lại! Tôi ôm lấy hi vọng, cuối cùng cũng mò được tới tay nắm của cửa ra vào.
Tôi vừa chuẩn bị ra ngoài thì đột nhiên nghe thấy, phía bên ngoài cánh cửa vang lên tiếng lạch cạch.
Là tiếng mở khóa.
Tôi như bị sét đánh, lảo đảo lùi lại phía sau.
Có người… bên ngoài đó có người! Ail Là Ninh Hoan Hoan sao? Nghĩ tới đây, tôi liên tục lùi lại, không ngờ lại va thẳng vào tủ giày, đau đến nỗi ngã sấp xuống mặt đất.
Đúng lúc này…
Két…
Khóa cửa đã bị mở, tôi nghe thấy, tiếng cửa bị đẩy ra.
Tôi không dậy nổi, chỉ có thể cuộn mình trên mặt đất.
Loạt soạt.
Nhưng đúng lúc này, đèn trong phòng đột nhiên bừng sáng.
Đôi mắt tôi không chịu nổi ánh sáng đột ngột, không khỏi bịt mắt lại.
Giây tiếp theo, một vòng tay lạnh như băng ôm chặt lấy tôi, tôi nghe thấy tiếng nói quen thuộc…
“An Tố, em làm sao vậy?” Cơ thể tôi vẫn hoàn toàn cứng đờ, ngẩng đầu lên một cách khó khăn.
Khó khăn lắm tôi mới thích ứng được với ánh sáng và nhìn thấy rõ người bên cạnh mình.
Gương mặt anh tuấn khác thường, vẻ mặt hắn dường như tái nhợt hơn so với thường ngày, biểu cảm thoáng lo lắng xen lẫn bối rỗi.
Là Tiết Xán.
Sự xuất hiện của hắn quá đột ngột, tôi ước chừng phải mất mấy giây mới phản ứng được.
Giây tiếp theo, tôi ôm ghì lấy cổ hắn.
“Tiết Xán… Rốt cuộc anh đã đi đâu vậy…” Tôi suýt bật khóc, nhưng trong lòng còn lo lắng cho hắn hơn: “Có phải anh đã xảy ra chuyện gì không? Sao em không gọi cho anh được?” “Bọn anh bị quỷ nhà họ Ninh đánh úp, điện thoại di động đều rơi hết” Tiết Xán càng ôm chặt tôi hơn, giọng nói có vài phần áy náy: “Đừng nói chuyện anh nữa, em làm sao vậy?” Sau khi xác nhận Tiết Xán không việc gì, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn có hơi ấm ức, liền kể chuyện của Kim Uyển Uyển ra. Nhưng tôi còn chưa kể đến việc tên của nữ quỷ đó không phải Kim Uyển Uyển, sắc mặt của Tiết Xán đã tái mét.
“Không phải anh đã nói, nếu gặp nguy hiểm hãy dùng vòng ngọc gọi anh sao?” Hắn túm lấy đôi chân đầy vết bầm tím của tôi, nói với giọng điệu nghiêm khắc, nhưng vừa thấy tôi đau đến nhe răng trợn mắt, giọng nói của hắn không khỏi dịu dàng hơn mấy phần.
“Em đã gọi mà.” Tôi càng ấm ức hơn: “Nhưng anh không hề tới.” Lúc này sắc mặt Tiết Xán liền thay đổi.
Hắn đột nhiên túm lấy cánh tay tôi, vừa “Khá khen cho nhà họ Ninh này, không ngờ lại rút được pháp thuật trong chiếc vòng này đi” Tôi ngây người, lúc này mới nhận ra.
Thảo nào tôi lại không thể liên lạc được với Tiết Xán, thì ra người nhà họ Ninh đã biết vòng tay này là mối liên hệ giữa tôi và Tiết Xán, từ đó gây cản trở.
Chết tiệt, lại là bọn họ.
“Vậy là, chuyện của Kim Uyển Uyển đã giải quyết xong rồi?” Tiết Xán hỏi, hắn đặt tay lên đầu gối của tôi, những vết bầm liền biến mất.
“Vâng.’ Tôi do dự cất tiếng, lúc này mới nói vào trọng điểm: “Nhưng mà… nữ quỷ tới tìm em, không phải là Kim Uyển Uyển”” “Không phải Kim Uyển Uyển?” Tiết Xán lập tức đoán ra: “Là quỷ nhà họ Ninh?” “Đúng vậy. Hơn nữa hình như cô ta là…” Tôi đột nhiên không biết phải nói thế nào.
Nói rằng nữ quỷ đó thật ra là Ninh Hoan Hoan? Nhưng tôi cũng không có bằng chứng.
Tôi đang không biết làm thế nào cho phải thì…
Két két! Đèn trong phòng khách đột nhiên chớp lóe dữ dội.
Tôi cảm thấy một luồng quỷ khí tuôn ra từ phía cuối phòng.
“Ai Tiết Xán lập tức thay đổi sắc mặt, hắn vội vàng ôm lấy tôi, trên người tỏa ra quỷ khí cuồn cuồn, bá đạo mà dữ dội.
/1101
|