Chương 211
Tôi sững sờ.
Lần đầu tiên, tôi nghe Tiết Xán nói muốn giết ai đó mà lại cảm thấy vui như vậy.
Bởi vì giữa tôi và Ninh Hoan Hoan, hắn đã lựa chọn tối mà không hề do dự.
“Phải rồi.” Tôi đột nhiên nhớ ra điều gì, liền hỏi hẳn: “Không phải anh đang điều tra thân phận của con búp bê kia sao? Đã điều tra được chưa?”
Không biết có phải tôi đã nhìn lầm hay không mà đôi mắt của Tiết Xán lại đột nhiên ảnh lên.
“Chưa.” Sau một lúc, hẳn trả lời.
Lúc này trong tâm trí tôi vẫn đang cảm thấy rất ngọt ngào vì câu nói ban nãy của Tiết Xán, không hề nhận ra sự khác thường của hắn, chi gật gật đầu.
Tiết Xuân củi đầu xuống, đôi mắt đen láy khóa tôi lại, rồi khom người và hôn tôi.
Nu hôn bất chợt của Tiết Xán ban đầu khiến tôi rất ngạc nhiên, nhưng tôi cũng mau chóng chủ động đón lấy nụ hôn của hắn.
Một đêm nồng nhiệt, giống hệt ngày thường, song cũng dường như có phần khác lạ khó tả.
Sáng hôm sau, tôi bị cuộc gọi của Phương Tình đánh thức.
“Tổ Tổ, hôm nay cậu có rảnh hay không?” Tôi vừa bắt máy, câu hỏi của cô ấy đã ập tới: “Rành không, mau tới trường giúp tớ làm sự kiện tuần của câu lạc bộ.
Bây giờ tôi mới nhở ra, tuần này hình như là tuần lễ của các câu lạc bộ trong trường.
Cái gọi là tuần lễ câu lạc hộ đó cũng giống như liên hoan vậy, mỗi câu lạc bộ trong trường sẽ được phân tới một nơi để trưng bày thành quả của câu lạc bộ mình, tổ chức các hoạt động để thu hút các sinh viên gia nhập câu lạc bộ.
Phương Tinh là thành phần tích cực trong phương diện này, tôi thì lại không quả quan tâm tới nó, nhung nếu cô ấy đã nói cần tôi tới hồ trợ, tôi cũng không thể làm gì khác ngoài việc đồng ý. “Được, to sẽ di ngay bây giờ
“Cậu đừng tới một mình nha” Phương Tinh rống lên như sư tử gầm: “Cậu hãy tìm cho tớ một thắng con trai đến làm mấy chuyên tay chân”
“Ối giời, tờ tìm đâu ra tên con trai nào tới lao động tay chân cho cậu.. Tôi còn chưa nói hết câu, Phương
Tình đã mất kiên nhẫn mà ngất máy.
Tôi đang nghe người nhìn di động trên tay thì Tiết Xán đã ngồi dậy ôm lấy tôi, đặt nụ hôn lạnh lẽo lên cố tôi và hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Tôi nhìn gương mặt đẹp trai của Tiết Xán, do dự một lúc, cuối cùng mới nói ra được: “Ờm… Tiết Xán à, hôm nay anh có rảnh rỗi tới trường học giúp chúng em không?”
Nửa tiếng sau, không ngờ tôi thật sự dẫn theo Tiết Xán tới quảng trường trong trường học của minh, đến cả bản thân tôi cũng cảm thấy hơi khó tin.
Còn Phương Tình và Hồng Hà nhìn thấy Tiết Xán lại càng ngạc nhiên hơn, miệng há hốc đủ để nhét vừa
một trái táo.
“An Tổ nói các cô cần người trợ giúp.” Trước sự kinh ngạc của hai người họ, Tiết Xán rất bình tĩnh: “Có chuyện gì cần giúp đỡ?”
“Giúp, giúp đỡ?” Phương Tình hơi lắp bắp rồi mới kịp phản ứng lại: “Đúng đúng đúng, giúp đỡ. Chuyện này… Chủ tịch Tiết à, có thể làm phiền anh giúp chúng tôi khiêng mấy cái bàn này đi không?”.
Tiết Xán liếc mắt nhìn sang cái bàn bên cạnh một cái, mặt sầm xuống.
Tôi biết, cho dù là ngày còn sống hay sau khi chết đi, hẳn là hãn cũng chưa từng phải lao động vất vả như thể.
Tôi vội vàng cười hùa nói: “Vất vá cho anh rồi, Tiết Xán.”
Tiết Xán liếc mắt nhìn xuống, bàn tay lén véo lên eo của tôi, hắn ghé sát bên tai tôi nói: “Không vất vả, món nợ ban ngày của em, tối anh sẽ đòi lại hết.” Tôi đương nhiên biết Tiết Xán sẽ “đòi lại” từ tôi như thế nào, trong lòng thầm kêu rên, nhìn theo bóng
dáng mảnh khánh của hắn đi tới chỗ mấy cái bàn.
Tôi còn chưa kịp lo lắng về đãi ngộ đêm nay của mình, Phương Tình và Hồng Hà đã không thể chờ nổi mà kéo tôi vào một góc.
“An Tổ!” Phương Tình trợn tròn hai mắt: “Cậu nói rõ đi, sao lại thể này hả? Không phải lần trước cậu đã
nói Chủ tịch Tiết không thích cậu sao? Chuyện gì đang xảy ra với hai người vậy hả?”
“Chuyện này thì như những gì cậu đã thấy đó. Tôi úp úp mở mở.
“Hai người thành đối rồi?” Vẻ mặt Hồng Hà kinh ngạc.
Tôi hơi đồ mặt đáp: “Cứ xem như vậy đi.”
“Cái gì gọi là xem như!” Phương Tinh kích động đến nhảy dựng lên: “Cậu thật không có tình nghĩa gì cả, chuyện lớn như vậy mà không nói cho chúng tớ biết!”
“Đúng vậy” Hồng Hà cũng thầm oán trách. Nhưng cô ấy bỗng nhiên nhớ ra điều gì, bèn hỏi tôi: “Cậu ở bên Chủ tịch Tiết rồi, vậy còn Tạ Phong Tiêu phái làm sao bây giờ?”
Tôi nghệt ra: “Cái gì mà Ta Phong Tiêu phải làm sao bây giờ?”
“Cậu đừng giá ngốc nữa” Hồng Hà nói: “Chuyện Đồng Chí Ngạo lần trước, Tạ Phong Tiêu đã giúp đỡ cậu như vậy, kẻ ngu cũng nhận ra anh ấy thích cậu”
“Các cậu hiểu lầm rồi Tôi vội vàng giải thích: “Tạ Phong Tiêu giúp tớ, bởi vì chúng tớ là bạn củng trai trẻ mồ côi.
Tôi nói ngăn gọn về thân phận A Viền của Tạ Phong Tiêu với bọn họ.
“Hóa ra là như vậy” Phương Tinh và Hồng Hà ao ước ra mặt: “Hâm mộ cậu quả à, thanh mai trúc mã và bạn trai đều đẹp trai và tài năng như thế, tùy tiện cho tớ một người, tớ cũng vui đến chết đi được”
Tôi cười phá lên một hồi.
Nếu bọn họ biết Tiết Xán thực ra là một con quỷ đã chết chín trăm năm, không biết họ có còn hâm mộ tôi nữa không.
“Đừng nói chuyện tớ nữa. Tôi chuyển đề tài, nhìn vào quầng thâm mắt sắp rớt xuống của Phương Tinh:
“Phương Tinh, sao cậu lại mệt mỏi như vậy hả?”
“Đừng nói nữa” Khuôn mặt Phương Tình đầy mỏi mệt “Vì tuần lễ câu lạc bộ này mà tớ đã không ngủ hai ngày hôm nay rồi, ba mẹ tớ cũng sắp phát điên luôn rồi, ba tớ vừa gọi điện thoại tới, đe dọa bắt tớ phải về”
“Khoa trương như vậy sao? Câu trả lời thế nào?”
“Đương nhiên là làm ầm lên với ông ấy, bảo ông ấy bót can thiệp vào chuyện của tớ” Phương Tinh lè lưỡi: “Tở sắp bị ông ấy làm phiền chết rồi”
“Chú ấy cũng chỉ là quan tâm cậu tòi.” Tôi nhịn không được nói.
Tôi đã từng gặp ba của Phương Tinh, là một chủ cực kỳ dễ gần và vô cùng yêu chiều cô con gái duy nhất Phương Tình, tôi vẫn luôn ngưỡng mộ điều này.
“Quan tâm gì chứ, chỉ là một ông già lãm chuyện thôi.” Phương Tinh nói với về mặt ghét bỏ và xem đồng hồ: “Đừng nói huyền thuyền nữa, chúng ta phải mau chóng đi hỗ trợ thôi.”
Chúng tôi giúp nhóm Phương Tinh chuyển đồ và sắp xếp quầy trưng bày xong thì cũng đã là chiều tối. Phương Tinh nói không còn việc cần giúp nữa, báo chúng tôi cứ tự do thăm quan tuần lễ câu lạc bộ.
Tôi nghĩ hôm nay cũng không có việc gi, liền đi cùng Tiết Xán tới quảng trường ánh sáng với tâm trang vô cùng chán nản,
Xung quanh là những gian hàng muôn hình muôn vẻ của các câu lạc bộ, nhốn nha nhốn nhão, làm tôi cảm thấy mình thật sự đã quá lâu không tham gia mấy kiểu hoạt động đoàn thể như thế này,
Tôi đang đi dạo thì bị quầy trưng bày của một nơi có tên “Hội Bói Toán” thu hút.
“Bói toán?” Tôi chớp chớp mắt, nhịn không được hỏi Tiết Xán: “Tiết Xán, anh là người trong Huyền Môn, vậy có biết xem bói không?”
“Không biết” Tiết Xán đáp: “Thuật Huyền Môn có sự chuyên biệt, nhà họ Tiết của anh không thành thao chuyện bói toán nay, nhưng người nhà họ Hạ lại rất am hiểu.”
Tôi và Tiết Xán tiến đến gần khu trưng bày của Hội Bói Toán, liền thấy một cậu sinh viên trẻ tuổi đeo kính đang ngồi ở đó.
Tiết Xán nhìn thấy cậu ta thì hơi ngây ra.
“Anh sao vậy?” Tôi nhận thấy phản ứng của Tiết Xán, nhịn không được hỏi.
“Đứa trẻ này có tư chất rất tốt. Tiết Xán khẽ nói: “Nói cách khác, cậu ta xem bói hay bói toán đều chỉnh xác hơn người thường rất nhiều. Chỉ tiếc là cậu ta không được Huyền Môn đào tạo chính quy. Nếu được. đào tạo, chi e là thiên tài trăm năm hiếm có.”
“Vây chẳng phải là rất uống phí tài năng sao?” Tôi không khỏi tiếc nuối.
/1101
|