Chương 229: Ba gia tộc lớn của Huyền Môn
Tôi lười biếng ở nhà vài ngày, sau đó dành thời gian đến thăm Phương Tình.
Điều làm tôi vui mừng đó là mặc dù chuyến đi đến Vân Nam vô cùng mạo hiểm, nhưng Phương Tình đã thực hiện được mong muốn của mình và nói xin lỗi với cha.
Bây giờ cô ấy đã khôi phục rất nhiều từ trong sự bi thương. Điều này khiến tôi và Hồng Hà đều thở phào nhẹ nhõm.
Hơn nữa Phương Tình đã biết bí mật về cuộc minh hôn của tôi với Tiết Xán. Hôm đó gọi điện thoại, cô ấy hung hăng chất vấn bắt tôi kể lại hết đầu đuôi câu chuyện.
Tôi thành thật khai báo, nhưng dĩ nhiên phải lược bỏ tất cả các phần không phù hợp với trẻ em.
“Haiz” Sau khi nghe xong, Phương Tình không nói gì một hôi lâu, cuối cùng chỉ thở dài.
“Sao vậy?” “Tớ cũng không biết” Quan hệ giữa tôi và Phương Tình là như thế nào chứ, cô ấy đương nhiên sẽ ăn ngay nói thật với tôi: “Tớ cũng không biết là cậu may mắn hay bất hạnh. Tất nhiên Tiết Xán là một lựa chọn hoàn hảo, nhưng hai người các cậu, một là người, một là quy… Lẽ nào hai người không có dự định cho sau này ư?” Dự định cho sau này? Tôi sửng sốt.
Đúng thật là tôi chưa từng nghĩ quá nhiêu về chuyện sau này của tôi với Tiết Xán.
“Chuyện sau này, để sau này rồi nói” Tôi bình thản đáp.
Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, đầu óc tôi thực sự không phù hợp để suy nghĩ quá phức tạp.
Ngoài Phương Tình, mấy ngày nay tôi cũng liên lạc một chút với Tạ Phong Tiêu đang ở trong bệnh viện.
Như bệnh viện nói thì anh ta đã ra viện.
Lúc đầu tôi định đi thăm anh ta, nhưng một ánh mắt hung ác của Tiết Xán lập tức khiến tôi gạt bỏ ý tưởng này.
Haiz, quên đi, quan hệ giữa tôi và Tạ Phong Tiêu quả thực là hơi khó xử, có lẽ không gặp mặt sẽ tốt hơn.
Khoảng thời gian yên bình này rất nhanh đã bị gián đoạn bởi chuyến ghé thăm của Hạ Lẫm và Thừa Ảnh đại sư.
Thừa Ảnh đại sư vẫn mặc một bộ trường bào, phong thái như tiên, mà Hạ Lẫm thì mặc áo phông trẳng và quần jean, tuy đơn giản nhưng với khuôn mặt đẹp trai, trông cậu ta giống như một chàng trai xinh đẹp bước ra từ truyện tranh.
Hạ Lẫm bọn họ đến gặp chúng tôi với mục đích rất rõ ràng, đó là thảo luận vê việc đi tìm Cỏ Hồi Hồn của nhà họ Hạ.
Gần đây đám quỷ nhà họ Ninh rất yên tĩnh, nhưng điêu này không có nghĩa là chúng tôi có thể lơ là, tôi vẫn nhớ bọn chúng thèm khát máu của tôi đến cỡ nào.
Rõ ràng Tiết Xán cũng nghĩ như vậy. Sau khi nghe Hạ Lẫm nói mọi thứ đã được chuẩn bị ổn thỏa, hắn tỏ vẻ muốn xuất phát ngay lập tức.
Hạ Lẫm nói với chúng tôi rằng Cỏ Hồi Hồn được cất giữ trong nhà cũ nhà họ Hạ. Địa điểm chúng tôi đến lần này cũng là nhà cũ nhà họ Hạ.
Dù sao nơi sắp đến cũng là khu vực cốt lõi của nhà họ Hạ, chúng tôi không định mang theo quá nhiều người. Ngoài Hạ Lẫm, Thừa Ảnh đại sư và Tiết Xán, cũng chỉ đưa theo Tiết Phong và tôi.
Lý do đưa tôi theo chỉ đơn giản, vì bây giờ Tiết Xán không yên tâm để tôi một mình.
Theo lời của hắn, trước đây không đưa tôi theo là sợ tôi gặp nguy hiểm, nhưng bây giờ hắn phát hiện ra, tôi tách khỏi hắn thì sẽ chỉ nguy hiểm hơn mà thôi, vì vậy hẳn quyết định trói chặt tôi vào bên cạnh mình.
Về phần Tiết Phong, đó là bởi vì anh ta là đồ đệ của Thừa Ảnh đại sư, cũng là người nhà họ Tiết. Lần này nhà họ Tiết và nhà họ Hạ bắt tay với nhau, anh ta là người phù hợp nhất để tham gia vào.
Vê vấn đề Tiết Phong bái sư, tôi cũng đã lén hỏi Tiết Xán…
Bản thân Tiết Phong cũng là con cháu Huyên Môn, tại sao lại bái sư nhà khác? Lúc ấy Tiết Xán mới nói cho tôi, năm đó Huyên Môn có ba gia tộc lớn, gôm nhà họ Ninh, nhà họ Tiết và nhà họ Hạ. Trong đó nhà họ Ninh đã bị nhà họ Tiết giết sạch, không còn tồn tại từ lâu rồi.
Từ sau khi Tiết Xán chết, dòng chính của nhà họ Tiết đột nhiên bị cắt đứt huyết mạch, bắt đầu suy yếu dần. Cuối cùng, vào thời nhà Thanh, họ đã từ bỏ Huyền học hoàn toàn và chuyển sang làm kinh doanh.
Vì vậy, tuy nhà họ Tiết bây giờ còn chưng diện cái danh con cháu Huyền Môn, nhưng đã không còn người nào biết về Huyền học nữa.
Tôi nghĩ kỹ lại cũng thấy thế.
Ngay cả đám người Tiết Ngạo Thiên đó, ai ai cũng mùi tiền dính đầy người, nào có hương vị của Huyền Môn nữa.
Nhưng có vẻ như người nhà họ Tiết cũng nhận thấy mình bôi nhọ danh dự của tổ tiên, vậy nên đến thế hệ của Tiết Phong đã để anh ta đi bái sư học nghệ.
Và người họ bái sư là nhà họ Hạ, gia tộc duy nhất còn kế thừa y bát Huyền học trong ba gia tộc lớn của Huyền Môn.
Nhắc đến nhà họ Hạ, đó cũng là một sự †ồn tại vô cùng kỳ diệu.
Lúc đó vì người Nguyên xâm lược, rồi đến người Mãn vào cửa, hầu hết các gia tộc Huyền Môn đều bắt đầu suy yếu, nhưng nhà họ Hạ không hề bị ảnh hưởng gì cả.
Tôi hỏi Tiết Xán tại sao, hắn đáp: “Từ thời Tống, nhà họ Hạ đã ở ẩn trong núi rừng, không có bất kỳ liên lạc nào với thế giới bên ngoài và triều chính, vậy nên mới giữ lại chút truyền thống như thế” “Tại sao họ lại ở ẩn trong núi?” Tôi hiếu kì.
“Anh không biết” Tiết Xán đáp: “Họ ở ẩn trong núi có lẽ là chuyện của đời cha anh, không ai biết tại sao họ lại đột nhiên ở ẩn, nhưng anh nghĩ là họ đã biết trước được điều gì đó” “Biết trước?” Thấy tôi cứ hỏi từ câu này đến câu khác, ánh mắt Tiết Xán nhìn tôi có chút ghét bỏ.
Nhưng hắn vẫn cố gắng kiên nhẫn giải thích với tôi về chuyện của Huyền Môn.
Cái gọi là Huyền học có tổng cộng năm thuật, lần lượt là núi, y, mệnh, tướng và bói.
“Núi” chủ yếu được dùng để tăng cường sức mạnh thể chất và tinh thần của mình thông qua thiền định, ăn theo liệu pháp Trung Quốc, học võ thuật và Huyền điển,…
Còn “Y”, tên như ý nghĩa, là y thuật cổ truyền Trung Quốc.
“Mệnh” thì là suy luận và thay đổi vận mệnh con người.
“Tướng” bao gồm xem tướng mạo, tướng tên, tướng mộ và tướng nhà, Phong thủy học mà chúng tôi thường nói là bậc thấp của Tướng học.
Cái “Bói” cuối cùng cũng rất dễ hiểu, đó là xem bói, chẳng hạn như lần chúng tôi xem bói gần câu lạc bộ của trường trước đó.
Năm thuật này là nền tảng của Huyền học, và trên cơ sở này, người ta đã chia thành Thuật Mao Sơn, Thuật Cản Thi và Thuật Dưỡng Quỷ.
Trước đây tôi cứ nghĩ rằng, Huyền học chỉ gồm bắt quỷ và xem bói, bây giờ nghe Tiết Xán giới thiệu như vậy, tôi đột nhiên cảm thấy rất đẳng cấp.
Ba gia tộc lớn về Huyền học, nhà họ Ninh, nhà họ Tiết và nhà họ Hạ đều là chính môn của Huyền học trong hàng ngàn năm.
Ngoài việc thống trị khía cạnh phong thủy, họ cũng coi như là mỗi nhà có lĩnh vực chuyên môn riêng, giỏi về các loại Huyền học khác nhau.
Trong đó, nhà họ Tiết có thực lực mạnh nhất vào lúc ấy, họ sống ở thủ đô của vùng Trung Nguyên, am hiểu Thuật Mao Sơn và Tướng, danh tiếng lẫy lừng, dù triều đại có thay đổi, họ vẫn luôn là khách quý của Quân vương.
Mà nhà họ Ninh là thế hệ đầu của Tương Tây, am hiểu Thuật Dưỡng Quỷ và Thuật Cản Thi.
Còn nhà họ Hạ là ở Giang Nam, am hiểu Mệnh, Y và Bói trong Ngũ thuật.
Tiết Xán vừa nói người nhà họ Hạ đoán được gì đó, là nói họ dùng thuật Mệnh và thuật Bói để thấy được vận mệnh của gia Tộc mình trong tương lai. Vì lý do nào đó, họ chọn sống ẩn.
“Như đã nói, nếu nhà họ Hạ đã luôn sống ẩn trong núi rừng và giữ gìn lực lượng Huyền học của họ, vậy chắc bây giờ họ rất lợi hại nhỉ?” Tôi suy đoán.
“Không” Nào ngờ Tiết Xán lắc đầu: “Anh cũng rất tò mò về việc này. Lúc trước anh cũng nghĩ rằng nhà họ Hạ sống lánh đời để gìn giữ tri thức, người nhà họ Hạ đều là cao thủ ẩn sĩ. Nhưng khi thấy Hạ Lẫm ra †ay trước đó, mặc dù cũng là cao thủ, nhưng chắc chắn không phải thực lực mà họ nên có.”
/1101
|