Chương 237
Trong nháy mắt, cái cổ của cương thi kia đã bị bẻ gãy! Tất cả đều diễn ra chỉ trong chớp mắt, Hạ Lẫm đã giải quyết tên cương thi đột ngột xuất hiện kia một cách lưu loát.
Nhưng trái tim tôi, vẫn đang đập loạn nhịp.
Tôi tê liệt trên mặt đất, nhìn chằm chằm Hạ Lẫm một cách gắt gao, chứng kiến cậu ta nhảy từ trên người cương thi kia xuống đất với gương mặt lạnh lùng, căn bản không thể rời mắt được.
Ôi mẹ ơi, dáng vẻ này, thật lợi hại quá đi.
Hạ Lẫm nhanh chóng nhận ra ánh mắt chăm chú của tôi, cậu ta nhíu mày, “Cô nhìn đủ chưa?” Lúc này tôi mới nhận ra ánh mắt của mình có vẻ hơi tập trung quá, có lẽ sẽ gây hiểu lầm cho người khác, liền vội vàng vâng dạ nhìn qua chỗ khác.
Không thể không nói, ban nấy Hạ Lãm nhảy lên và vặn một cái, thật sự quá đẹp trai.
Tiết Xán cũng rất lợi hại, nhưng khi hắn tiêu diệt yêu ma quỷ quái, gần như chỉ cần búng tay một cái là chúng tan thành mây khói.
Tuy là kiểu đó trâu bò hơn, nhưng nó hơi thiếu hiệu ứng thị giác.
Mà một chiêu vừa rồi của Hạ Lãm, quả thực giống như phim hành động nha! Nhưng bây giờ rõ ràng không phải là lúc để tôi mê trai, tôi nuốt một ngụm nước miếng và bò từ dưới đất lên hỏi: “Con cương thi này từ đâu tới vậy? Cũng là thứ nhà họ Hạ các cậu sắp xếp trong con đường bằng đá à? Hạ Lẫm sa sầm mặt mày, ngồi xổm xuống bên cạnh cương thi.
“Dĩ nhiên là không, nhà họ Hạ chúng tôi đâu phải như họ Ninh kia, chúng tôi chưa bao giờ nuôi cương thi” Tôi hơi sững sờ.
Không phải do nhà họ Hạ sắp xếp, vậy cương thi này từ đâu tới? Tôi liều mình đi tới bên cạnh cái xác của cương thị, lúc này mới nhận ra thứ quần áo nó đang mặc, là một cái áo khoác thể thao.
Kiểu dáng của nó, rõ ràng là khá gần với thời nay, nhưng vẻ ngoài cũng đã lỗi mốt, xem chừng cũng phải từ rất lâu rồi.
Lúc này Hạ Lẫm đã lưu loát lục lọi trong túi áo của cương thi.
Chẳng mấy chốc, cậu ta đã moi ra rất nhiều lá bùa.
Vừa nhìn thấy đám bùa chú này, cậu ta liền cười nhạt, “Qủa nhiên là tay sai của nhà họ.
Ninh” Tôi biết người trong Huyền Môn bọn họ, đều có khả năng nhận biết bùa riêng biệt, nếu như Hạ Lẫm đã nói như vậy, thì con cương thi này hắn là người nhà họ Ninh rồi.
Hơn nữa nhìn vào dáng vẻ của cương thi này, thì rõ ràng là lúc còn sống nó đã bước vào khu nhà cũ của họ Hạ, bị vây trong mê cung này đến chết, rồi xác chết trỗi dậy hóa thành cương thi.
Nói như vậy, nhà họ Ninh thật sự cử người bước vào khu nhà cũ của họ Hạ các người?” Tôi dè dặt hỏi.
Hạ Lẫm ừ một tiếng với sắc mặt khó coi, cậu ta lại moi từ trong túi cương thi kia một cuốn sổ nhỏ, trên đó vẽ một cái bản đồ mê cung xiêu xiêu vẹo vẹo.
“Ra là tới dò đường” Hạ Lẫm cười nhạt một cái, cậu ta thấy vẻ mặt khó hiểu của tôi liền “Nhất định người nhà họ Ninh không biết địa hình trong mê cung này, nên ban đầu đã phái rất nhiều tên lâu la tới dò đường, cuối cùng đều bị nhốt trong mê cung này rồi chết tươi vì đói” Tác phong quyết liệt tàn nhẫn này, quả thực rất giống phong cách của người nhà họ Ninh.
“Chẳng qua là… Hạ Lãm gắt gao nhìn chằm chằm vào cơ thể của con cương thi, sắc mặt đột nhiên trông tệ hơn.
“Chẳng qua cái gì?” “Đây là nơi tổ tiên nhà họ Hạ chúng tôi cất giữ Cỏ Hồi Hồn, phong thủy đều đã được sắp xếp cẩn thận. Theo lý mà nói, cho dù có người chết ở đây thì xác chết cũng không thể trỗi dậy thành cương thi được, trừ phi…”
Tôi thấy mí mắt mình nảy lên, hỏi: “Trừ phi gì cơ?
“Trừ khi phong thủy trong đường hầm bằng đá này đã bị phá vỡ:’ Hạ Lãm lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn về phía lối đi tối đen.
Tôi vân thấy hơi khó hiểu, “Bị phá nghĩa là sao?” “Phong thủy mà tổ tiên nhà họ Hạ ngày trước lập nên cho khu nhà cũ và ngôi mộ ở đây là dựa vào bảo vật của gia tộc chúng tôi, cũng chính là lấy Cỏ Hồi Hồn làm trung tâm” Sắc mặt Hạ Lẫm ngày càng nghiêm trọng, “Nếu Cỏ Hồi Hồn đã bị trộm, phong thủy ở đây đương nhiên sẽ…” Sắc mặt tôi tái nhợt.
Thật không ngờ, chúng tôi còn chưa tới được khu mộ của nhà họ Hạ, đã có được câu trả lời cho những gì mình muốn biết.
Cỏ Hồi Hồn này, e là đã bị người nhà họ Ninh lấy mất rồi.
Tôi còn đang ấm ức, đã nghe thấy Hạ Lãm đấm rầm một cái lên vách tường của con đường đá, làm tôi sợ hết hồn.
Tôi ngẩng đầu đã thấy cậu ta lạnh lùng nói: “Nhà họ Ninh chết tiệt, vậy mà thật sự dám.
nhắm tới Cỏ Hồi Hồn của nhà tôi.” Tôi biết trước đó Hạ Lãm cũng không tin Cỏ Hồi Hồn đã thật sự bị lấy trộm, bây giờ biết được, nhất định cậu ta đang cảm thấy rất tức giận, cùng với đó là cảm giác như bị nhà họ Ninh giẫm lên chân.
“Cậu đừng quá tức giận” Tôi dè dặt nói, “Hay là đi xác nhận thử đã” Hạ Lẫm không đáp lời mà chỉ nhanh chóng đứng dậy, đi thắng về phía con đường đá trước mắt.
Tôi đi ngay phía sau cậu ta, trong đầu chất chứa muôn vàn suy nghĩ.
Nếu người nhà họ Ninh thật sự lấy được Cỏ Hồi Hồn, nói cách khác, bọn họ đã sắp triệu hồi được hồn phách của Ninh Trác? Vậy người mà bọn họ muốn làm sống lại hắn chính là Ninh Trác? Hơn nữa, gã đàn ông trong từ đường nhà họ Tiết ngày đó, và “vị đại nhân” trong miệng đám người Nguyệt Nguyệt kia, chẳng lẽ đều là Ninh Trác? Tôi đột nhiên cảm thấy, chúng tôi đang ngày càng tới gần hơn với những bí mật của người nhà họ Ninh. Trái tim tôi lại càng hồi hộp hơn trong vô thức.
Tôi và Hạ Lẫm không nói một lời đi trên con đường đá, vừa cảnh giác lại cẩn thận.
Đi khoảng chừng một tiếng, tôi đột nhiên cảm thấy bả vai của mình tê rần.
Tôi không khỏi nhíu mày, đưa tay định xoa gáy.
Nhưng vừa chạm tới phía sau gáy, tôi liền ngây người Lạnh quá.
Xương cổ tôi không được tốt lãm, đôi khi đọc sách lâu, máu không lưu thông, sẽ có thể cảm thấy rét buốt như vậy. Bởi vậy nên tôi không hề để ý, chỉ đưa tay lên xoa xoa.
Nhưng bỗng nhiên, tôi thấy mí mắt mình cũng lành lạnh.
Tôi không khỏi dừng chân lại, đứng tại chỗ mà run rẩy sợ hãi.
“Có chuyện gì vậy?” Hạ Lãm nhạy bén phát hiện ra sự khác lạ của tôi, liền thấp giọng hỏi.
“Không có gì.’ Miệng tôi đáp như vậy, nhưng vẫn cảnh giác chiếu đèn pin khắp bốn phía.
Không có gì cả.
Có thể là tôi quá căng thẳng mà thôi.
Tôi không nghĩ về nó nữa mà tiếp tục bước về phía trước cùng Hạ Lãm.
Nhưng đi được một lúc, Hạ Lãm ở trước mặt tôi liền dừng bước, đặt ngón trỏ lên môi.
Thần kinh của tôi bỗng chốc càng căng thẳng hơn, dùng ánh mắt hỏi cậu ra có chuyện gì vậy.
“Có người.’ Cậu ta dùng khẩu hình đáp lại tôi, nhưng đã mau chóng sửa lại nói, “Có quỷ” Da đầu tôi tê dại một lúc, cảnh giác nhìn bốn phía.
Nhưng từng giây từng phút một trôi qua, tôi vẫn không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Tôi không khỏi lấy làm lạ nhìn về phía Hạ Lãm, định hỏi cậu ta có nhầm lẫn gì không.
Nhưng tôi vừa quay đầu đã thấy gương mặt rất căng thắng của Hạ Lãm.
“Trốn đi” Cậu ta thì thầm một câu, rồi vội vàng túm lấy tôi, trốn sau một tảng đá nhô ra trong con đường đá, đồng thời tắt đèn pin của cả hai chúng tôi đi.
Tôi còn chưa nhận ra cậu ấy đang trốn cái gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn trốn theo cậu ấy “Đừng thở!” Hạ Lẫm kéo tôi, nói vào tai tôi một cách lo lắng, “Nó đang tới” Tôi định hỏi cái gì đang tới, nhưng nhìn vẻ mặt căng thắng của Hạ Lẫm, tôi cũng không dám hỏi nhiều mà mau chóng nín thở.
Bốn phía xung quanh yên ắng, tròng mắt tôi đảo lia lịa, nhưng vẫn không nhìn thấy bất cứ thứ gì như trước.
Ngay sau đó, tôi cảm thấy cơ thể Hạ Lãm ở bên cạnh mình đông cứng lại.
Tôi nhìn sang, đã thấy cậu ta nhìn chằm chằm vào một thứ gì đó ở phía trước.
/1101
|