Chương 246
Nhưng không ngờ, bà Hạ lại lắc đầu.
“Không” Bà Hạ khẽ nó tay của con gái tôi có một vết bớt.”
Hạ Lãm và Thừa Ảnh đại sư đều sửng sốt.
“Vậy tại sao mẹ lại nói chúng con không thể nào tìm được chị ấy?” Hạ Lãm nhíu mày hỏi.
“Bởi vì chị của con đã chết rồi.” Bà Hạ bình tĩnh đáp, “Chị gái của con đã mất tại chỗ trong tai nạn năm đó, hài cốt cũng không còn”
Xung quanh bỗng chốc hoàn toàn im ầng Sự mong chờ và hồi hộp ban đầu trong lòng tôi, trong phút chốc đã bị dập tắt ngay lập tức.
Chết rồi?
Chị gái của Hạ Lãm đã chết rồi sao?
“Nhưng mà…” Sắc mặt Thừa Ảnh đại sư trắng bệch, dường như ông không thể chấp nhận chuyện này, “Vậy tại sao lúc trước bà không nói? Ngày đó sau khi bà mất đi, trước khi linh hồn xuống đáy hồ trông coi khu nhà cũ rõ ràng đã nói, cô chủ bị mất tích mà…
“Lúc đầu tôi đã lừa các người” Bà Hạ từ từ đáp, “Thừa Ảnh, ông thử nghĩ xem, nếu như lúc trước tôi nói cho người trong tộc biết con gái của tôi đã mất, người trong tộc sẽ phản ứng như thế nào?”
Thừa Ảnh đại sư ngẩn người, rồi mới thấp giọng nói, “Trong tộc sẽ đại loạn… Dù sao, đứa bé này, chúng ta cũng đã đợi suốt mấy trăm năm…
“Đúng vậy.” Sắc mặt bà Hạ tỏ ra hơi mệt mỏi, chầm chậm nhắm mắt lại, “Vậy nên tôi không thể nói. Mấy năm nay, nếu không phải dựa vào một tia hy vọng đó để chống đỡ, chỉ e là cả nhà họ Hạ đều đã ngã quy.”
Sác mặt của Thừa Ảnh đại sư và Hạ Lâm đều hơi tái nhợt, một câu cũng không nói nên lời.
Tôi ở một bên như lọt vào trong màn sương mờ.
Cái gì gọi là, bọn họ đã chờ đợi đứa bé này mấy trăm năm rồi?
Người nhà họ Hạ rốt cuộc đang chờ đợi thứ gí Vì sao bà Hạ lại phải giấu tin con gái mình đã chết?
Xung quanh đều hoàn toàn yên ắng, cuối cùng vẫn là Tiết Xán lên tiếng phá vỡ sự lặng lẽ.
“Đi thôi” Rõ ràng là Tiết Xán cũng không có hứng thú với việc này của nhà họ Hạ, vẻ mặt hản từ đầu tới cuối vẫn luôn hờ hững.
Lúc này Hạ Lãm và Thừa Ảnh đại sư mới lấy lại tinh thần và gật đầu. Cả nhóm người đều mặc đồ lặn lên.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi hết thảy, chúng tôi liền chuẩn bị rời đi Lúc Tiết Xán đưa tôi nhảy ra ngoài thạch quan, tôi không kìm lòng được mà quay đầu nhìn bà Hạ vẫn đứng yên tại chỗ.
Tôi vốn tưởng rằng, bà hẳn là sẽ đưa mắt nhìn con của mình là Hạ Lãm rời đi.
Nhưng không ngờ, trong chớp mắt, tôi và bà ấy lại bốn mắt nhìn nhau.
Bà ấy lại dõi mắt nhìn theo tôi rời đi.
Tôi giật mình, còn chưa kịp phản ứng, đã thấy bà ấy mỉm cười với tôi.
Nụ cười đó thật dịu dàng, khiến tôi cảm thấy ấm áp trong lồng ngực.
Giây tiếp theo, Tiết Xán liền đưa tôi ra khỏi thạch quan.
Sau khi lặn vào trong làn nước, bởi vì tôi không có bình dưỡng khí, Tiết Xán vẫn ôm lấy tôi, liên tục truyền khí vào miệng tôi như lúc trước tới đây.
Lúc chúng tôi trở lại trên mặt nước, trời đã sắp sáng, chúng tôi mau chóng lên thuyền.
Trên khoang thuyền đen như mực, chúng tôi nhìn thấy A Bằng ngồi trên hàng ghế đầu.
*A Bằng” Hạ Lẫm đi tới vỗ võ bả vai của A Bằng, nhưng không ngờ, cả người A Bằng lại dặt dẹo ngã từ trên ghế xuống theo cái chạm của cậu ta.
‘Sắc mặt chúng tôi lập tức thay đổi “A Bằng!” Hạ Lãm cuống quýt nâng A Bằng dậy.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, tôi nhìn thấy hai mắt A Bằng nhắm nghiền, trên ngực anh ta cắm một con dao găm, máu me đầm đìa.
Tôi sợ tới mức ôm miệng.
A Bảng bị người ta giết?
“Là người nhà họ Ninh sao?” Vẻ mặt Tiết Phong khiếp sợ, nói.
“Không? Nhưng không ngờ Hạ Lẫm lại thẳng thản phủ nhận khả năng này.
‘Chúng tôi kinh ngạc nhìn về phía Hạ Lãm, liền phát hiện gương mặt cậu ta xanh xám, ánh mắt thường ngày trong trẻo lạnh lùng đã ngập tràn lửa giận.
“Hay cho Hạ Nguyên và Hạ Mỹ Lan, đúng là càng ngày càng to gan đấy!”
Tôi sững sờ.
‘Chẳng lẽ A Bằng đã bị hai mẹ con dòng thứ mới gặp sáng nay của nhà họ Hạ giết?
Lúc này tôi mới đột nhiên nhớ ra một vấn đề mình đã bỏ sót.
Cho dù là sáu năm trước, hay là hiện tại, thì việc người nhà họ Ninh có thể ra vào tự nhiên trong khu nhà cũ của họ Hạ, còn có thể kích hoạt cơ quan trong mê cung, nhất định là có người nhà họ Hạ đang giúp bọn họ.
Chỉ e chính là Hạ Nguyên và Hạ Mỹ Lan kia Chưa nói tới chuyện bọn họ là nhân vật cốt cán trong nhà họ Hạ nên mới có thể biết được chuyện khu nhà cũ họ Hạ, chỉ riêng dáng vẻ không hài lòng với Hạ Lãm của bọn họ, cũng có thể nhận ra tham vọng không hề nhỏ.
Hạ Lẫm hử lạnh một tiếng, đặt thân thể của A Bằng xuống một cách cẩn thận rồi tự mình lái thuyền.
Tiết Xán lo trên đường về sẽ xảy ra chuyện, nên hắn cũng lên đứng trên boong thuyền.
Trong khoang thuyền, cả tôi, Tiết Phong và Thừa Ảnh đại sư đều không nói lời nào.
Tôi ngơ ngẩn nhìn hồ nước, trong đầu vẫn đang nghĩ về lời Ninh Hoan Hoan đã nói trong mê cung trước đó.
Cô ta nói, cô ta không cố ý giết Tiết Xán.
Tiết Xán cũng nói, hắn tin cô ta.
Vậy thì sao? Quan hệ giữa hai người bọn họ sẽ có thay đổi gì sao?
Tuy Tiết Xán đã nói với tôi, thứ hắn yêu, chẳng qua là hình ảnh mà Ninh Hoan Hoan đã đóng giả thành, nhưng nói thật, tôi không tài nào nghĩ nổi, Ninh Hoan Hoan đã hoàn hảo đến như vậy, còn cần gì phải giả bộ nữa?
“Này, Tố Tố.’ Tôi đang miên man suy nghĩ, thì một giọng nói khẽ khàng đột nhiên vang lên bên tai Tôi Tôi quay đầu lại, đã thấy Tiết Phong lén lén lút lút ngồi xuống bên cạnh mình.
“Anh làm gì vậy?” Tôi không khỏi thấy lạ.
“Còn hỏi tôi làm gì, đương nhiên là bàn bạc vấn đề đối phó Ninh Hoan Hoan cùng cô rồi!” Tiết Phong lườm tôi một cái róc da róc thịt, nói với vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Tôi sửng sốt một lát.
“Cái gì mà đối phó” Tôi nói một cách mất tự nhiên, “Có gì mà đối phó chứ”’ Tiết Phong sốt ruột tới mức sắp rớt cả tròng mắt, “Cô không đối phó cô ta, không biết chừng cô ta còn đang nghĩ cách đối phó cô đấy!”
“Cô ta sẽ không làm vậy đâu nhỉ?” Tôi nửa tin nửa ngờ, “Dường như cô ta không có ý thù địch với tôi, lúc trước ở Vân Nam, cô ta còn cứu tôi một mạng”
Quả thật, tuy tôi thật sự không thoải mái với sự tồn tại của Ninh Hoan Hoan, nhưng không thể không nói, cô ta thật sự không làm gì hại tôi.
Tiết Phong ngẩng mặt lên trời tỏ ra vô cùng khinh bỉ.
“Cô ta không làm, không có nghĩa là cô ta không muốn làm. Cô xem lúc ở trong mê cùng, cô ta không biết vô tình hay cố ý, lại cứ khoe với cô chuyện ngày xưa Tiết Xán yêu thương cô ta, rõ ràng là có ý đồ”
Nhìn vẻ mặt lải nhà lải nhải của Tiết Phong, tôi không nhịn được mà phì cười.
“Cô còn có tâm trạng cười à?” Tiết Phong giận tới mức gõ đầu tôi “Không phải” Tôi cố nén cười, “Chẳng qua tôi cảm thấy anh đường đường là cậu chủ nhà họ Tiết, sao bây giờ nhìn thế nào cũng giống bác gái nhà bên thế chứ”
“Cô” Tiết Phong tức đến trợn tròn mắt, “Tôi là vì muốn tốt cho cô! Cô phải biết, ngày trước Tiết Xán và Ninh Hoan Hoan ồn ào rạn nứt, là bởi vì hắn nghĩ tới chuyện Ninh Hoan Hoan đã giết mình. Nhưng hôm nay Ninh Hoan Hoan xem như đã hoàn toàn tẩy trắng rồi, có trời mới biết Tiết Xán sẽ nghĩ như thế nào.”
Lúc này tôi mới thu nụ cười lại, thản nhiên đáp: “Tôi đã hỏi Tiết Xán vấn đề này rồi”
“Cái gì?” Lúc này tới lượt Tiết Phong trợn mắt há hốc mồm, “Cô hỏi cái gì?”
“Hỏi nếu hẳn biết năm đó việc Ninh Hoan Hoan giết mình hoàn toàn là bất đắc dĩ, hẳn sẽ làm thế nào” Tôi từ tốn nói, “Hắn đã trả lời, sẽ chẳng có gì thay đổi cả.”
“Cô thật sự hỏi vấn đề này sao” Tiết Phong chép miệng, “Cô đã bằng lòng tin tưởng hắn như vậy, tôi cũng không còn gì để nói nữa. Tôi chỉ nói một câu này, cô vẫn nên cẩn thận Ninh Hoan Hoan.”
/1101
|